Trong thời gian này, Hứa Văn Châu gần như luôn về nhà đúng giờ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, và không bỏ lỡ một buổi khám thai nào.
Ai mà nghĩ được, một người đàn ông không hề có tình cảm với một phụ nữ xa lạ lại có thể làm đến mức này, chỉ vì một ít trách nhiệm?
Một người không nên quá tham lam, phải biết đủ là đủ vào những lúc cần thiết.
Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này, tôi cũng không rảnh rỗi.
Tôi dành phần lớn thời gian rảnh để chuẩn bị cho kỳ thi CPA.
Trước đây, tôi luôn muốn thử sức tham gia cuộc thi này, nhưng do áp lực học tập và công việc, cùng với việc học và thi cùng một lúc, thực sự không có đủ thời gian và sức khỏe.
Bây giờ khi có thời gian rảnh, tôi quyết định không bỏ lỡ cơ hội và bắt đầu nắm bắt lại những điều đã bỏ lỡ.
Dù sao, sau khi sinh con, tôi sẽ phải đối mặt với việc ly hôn với Hứa Văn Châu và rời khỏi nhà họ Hứa.
Mẹ Hứa tỏ ra rất hài lòng: “Vậy thì tốt.”
“Phải đấy, còn quần áo và những thứ khác, con cứ để đó cho Văn Châu giặt.”
Sự quan tâm bất ngờ khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi quay đầu nhìn quần áo đang phơi.
Từ góc độ đó, chiếc quần… dường như là quần lót của Hứa Văn Châu!
Má tôi nóng bừng, bởi vì là tôi đã giặt nó.
Chúng tôi vốn dĩ có một thỏa hiệp ngầm là mỗi người tự giặt đồ của mình.
Nhưng hôm trước, do cả hai bộ ngủ đều màu đen, tôi không chú ý và đã giặt chúng.
Không ngờ tới!
Dưới giá phơi đồ, cảm giác xấu hổ bao trùm tôi từ đầu đến chân.
Mất một hồi tôi mới bình tĩnh trở lại.
Buổi tối, Hứa Văn Châu nhìn chiếc quần lót đang bay phất phơ trong gió, với vẻ mặt đắc ý, đã nói một câu đùa giỡn:
“Thế nào? Em có hài lòng với kích thước này không?”
Tôi suýt nữa đã “ngất” ngay tại chỗ.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng tránh mặt anh, chỉ sợ lại nhớ đến cảnh tượng đó.
Tôi cố gắng cười gượng và chuyển đề tài.
“Ba mẹ, khi nào ba mẹ dự định trở về…?”
“Ể… Ể…”
Hình ảnh đột nhiên đứng yên.
“Ba ….mẹ?”
Chẳng lẽ tín hiệu không tốt? Tôi đi khắp nơi trong nhà tìm tín hiệu, suýt chút nữa va vào Hứa Văn Châu.
9
“Coi chừng.”
Anh đưa tay ra đỡ tôi, tay kia thì chắn trước góc tủ giày, ánh mắt đầy lo lắng.
Sau đó, đột nhiên anh bật cười:
“Phụt… ha ha…”
Anh ấy đang cười? Tôi đơ ra trong giây lát.
Tư thế như đang ôm nhau kéo dài khoảng ba giây trước khi tôi tỉnh táo trở lại và lui ra khỏi vòng tay của Hứa Văn Châu.
Ngay sau đó, anh thu hồi biểu tình vừa nãy, ho khan một tiếng:
“Đừng chạy nhảy lung tung trong nhà.”
“Vâng!”
Anh lướt nhanh vào bếp, tôi nhanh chóng nhặt lên chiếc điện thoại đã bị cúp trên sàn, cảm nhận trái tim đập “thình thịch” và vội vã trốn lên lầu.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Anh ấy có nghe thấy gì không?
Thực tế chứng minh, tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Bữa tối, anh lại trở về với vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách như mọi khi.
Tôi chủ động bắt đầu cuộc trò chuyện:
“Vừa nãy mẹ gọi video cho em, ba khá hơn rồi, có vẻ như lần điều trị này rất hiệu quả.”
“Còn có thể không hiệu quả sao?”
Hứa Văn Châu lẩm bẩm.
“Hả?”
“Ngày mai mấy giờ em đi khám vậy?”
Anh chuyển đề tài.
“Lần này khám vào lúc 2 giờ rưỡi chiều.”
Hứa Văn Châu lướt qua chiếc máy tính bảng của mình, trên đó chứa đầy lịch trình dày đặc.
Tôi nói: “Ngày mai nếu anh bận, em có thể tự đi được mà.”
Anh không trả lời, mà gọi điện cho trợ lý của mình, yêu cầu kết thúc cuộc họp sớm hơn hai giờ.
“Đi được, thời gian vừa kịp.”
Dưới bàn, tôi lén lút vuốt ve bụng tròn của mình, trong lòng thầm nói với đứa bé.
“Con yêu, dù ba không yêu mẹ, nhưng ba rất yêu con.”
10
9 giờ 30 sáng hôm sau, tôi ngồi trong văn phòng rộng lớn của Hứa Văn Châu, cảm thấy hơi lạc lõng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được Hứa Văn Châu sắp xếp thời gian một cách linh hoạt như vậy, thâm chí anh ấy đã dẫn tôi đến nơi làm việc của mình.
Chỉ khi thực sự đến nơi, tôi mới nhận ra văn phòng của anh thật sự rất lớn – rộng rãi, sáng sủa và thoải mái.
Trước đây, khi tôi làm việc ở phòng tài chính, hầu như không có cơ hội tiếp xúc với Hứa Văn Châu chứ đừng nói đến việc xuất hiện trong văn phòng của anh.
Bây giờ, nhờ vào trong bụng đang mang “bảo bối” của nhà họ Hứa, tôi đã được đến văn phòng vị trí tầng cao nhất này, một nơi cả đời người khó có thể mơ tới.
Trong khi Hứa Văn Châu tập trung làm việc, qua một hồi ngạc nhiên tôi ngồi trên sofa buồn chán không biết làm gì.
May mắn thay, trợ lý Trần tiến vào, mang theo tài liệu và cà phê.
“Chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho bà bầu và sữa cho cô ấy.”
“Vâng, tổng giám đốc Hứa.”
Sau khi ăn no uống đủ, tôi bắt đầu buồn ngủ.
“Có giường trong phòng bên cạnh.”
Tôi tìm cớ ra ngoài dạo chơi, từ chối lời đề nghị đó.
Người ta nói đàn ông lúc tập trung làm việc là lúc đẹp trai nhất.
Tôi sợ nếu còn ở lại đây lâu hơn, thì bản thân sẽ chìm đắm vào đó không thể thoát ra được.
Dạo gần đây, khoảng cách an toàn giữa tôi và Hứa Văn Châu dường như đang lung lay.
Cơ cấu công ty đã thay đổi rất nhiều, mất nửa ngày mới đi dạo qua khu vực phòng trà, tôi chuẩn bị đi vào thì nghe thấy.
“Sao Tống Noãn vẫn còn mặt mũi đến công ty vậy chứ?”
“Chắc chắn là cô ta đang hy vọng dựa vào đứa trẻ để thăng tiến, trở thành phu nhân tổng giám đốc chứ sao nữa?”
“Xì, chỉ bằng cô ta? Mơ cũng đừng mơ, mọi người đều biết Tổng giám đốc Hứa thực sự quan tâm đến ai mà.”
“Ha ha ha!”
…
Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc bên trong, tôi bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Hóa ra người trong công ty đều nghĩ về tôi như vậy, chẳng trách Hứa Văn Châu không đoái hoài đến mình.
Tôi muốn chạy trốn.
“Vợ à, hóa ra em ở đây.”
Giọng nói của Hứa Văn Châu không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ.
Anh không quan tâm đến sắc mặt thay đổi của đám người đang xem kịch kia, thản nhiên vòng tay ôm lấy tôi và dẫn tôi rời khỏi công ty.
“Cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh vì mặt mũi của đứa bé, giúp tôi giữ thể diện.
“Không có gì.”
11
“Ngày dự sinh còn khoảng hai tuần nữa, thời gian này cô không nên làm việc quá sức, nhưng cũng nên thực hiện một số bài tập thể dục phù hợp.”
Rõ ràng là bác sĩ đã nói rằng không phải tất cả các loại vận động đều không tốt.
Vậy là do tôi ngồi đọc sách quá lâu sao?
Tôi cảm thấy bối rối và ngẩng đầu lên, vừa lúc gặp ánh mắt hoài nghi của Hứa Văn Châu, tôi sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tôi như kẻ làm điều gì sai, nắm chặt dây túi và theo sau Hứa Văn Châu, chờ đợi anh hỏi han.
“Từ ngày mai em bắt đầu tham gia lớp yoga cho bà bầu nhé!”
“!???”
Tôi không dám phàn nàn.
“Vâng.”
“Bây giờ chúng ta đến cửa hàng mẹ và bé một chuyến.”
Còn mua sắm nữa sao?
Bời vì, dù chưa biết giới tính của đứa bé, nhưng mẹ Hứa đã chuẩn bị đủ quần áo cho bé đến khi một tuổi từ lâu rồi.
Quả nhiên là truyền thống gia đình ba đời con một! Mọi người đều rất quan tâm, trừ Hứa Văn Châu ra.
Nhưng nhìn bóng dáng anh thành thạo chọn quần áo trong cửa hàng mẹ và bé, tôi cảm thấy huyết thống quả nhiên kỳ diệu.
Khoan, tay Hứa Văn Châu đang cầm một thứ…
“Tống Noãn, vào thử cái này xem!”
Trong cửa hàng, mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, tôi cảm thấy xấu hổi tới mức giật lấy bộ đồ lót từ tay anh và chui vào phòng thử đồ.
Phải công nhận là anh có con mắt thẩm mỹ tốt, màu kem rất hợp với tôi, cũng rất vừa vặn.
Thậm chí… còn là kích cỡ mà tôi thường mặc.
“Chọn bộ này đi.”
Hứa Văn Châu cầm quần áo chuẩn bị rời đi.
Đúng vậy, anh chọn quần áo, nhưng cuối cùng người trả tiền lại là tôi.
“Dùng thẻ này đi.”
“Xin chào, hóa đơn của cô đã được thanh toán.”
Tôi nhìn quanh cửa hàng, nhỏ giọng hỏi người đàn ông: “Ai vậy?”
“Ông bà ấy tự dưng là cha mẹ của cô?”
Mẹ? Một từ ngữ vừa xa lạ vừa thân thiết.
Tôi chưa bao giờ gặp mẹ đẻ của mình, vì bà đã qua đời khi sinh ra tôi trong một ca đẻ khó khăn.
Tôi cũng chưa bao giờ được kêu một tiếng “mẹ”, cho đến khi cưới Hứa Văn Châu và gặp mẹ Hứa.
Không phải mẹ đã đi nước ngoài để chữa bệnh với ba rồi sao?
Thực ra, hai nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh Hứa Văn Châu không phải ai khác mà chính là ba mẹ Hứa.
Tôi nhanh chóng bước đến, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hai người họ:
“Ba mẹ, ba mẹ trở về khi nào vậy?”
Cặp vợ chồng già lúc này lúng túng không nói nên lời.
Hứa Văn Châu không thể không nói ra sự thật:
“Thực ra họ chưa từng rời đi.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó suýt nữa khiến tôi “cháy chip”.
Nghĩ lại căn phòng bệnh quen thuộc trong biệt thự cũ, chiếc mặt nạ oxy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Hoá ra họ chưa bao giờ rời đi, nhưng tôi lại không muốn làm họ thất vọng.
Hứa Văn Châu chưa bao giờ yêu tôi.
12
Tôi kiên trì quay về biệt thự cũ, hàng ngày chăm chỉ tập thể dục.
Đôi khi mẹ Hứa sẽ yêu cầu Hứa Văn Châu đồng hành tập luyện cùng tôi.
Nhưng anh luôn cố ý duy trì khoảng cách.
Những bài tập đơn giản như hỗ trợ cúi người, anh cứ như muốn tránh xa tôi tám thước.
“Em tự làm là được, anh không cần phải ở đây.”
“Em…”
Không chờ anh nói xong, tôi đã đeo tai nghe và chỉnh âm lượng lên to nhất.
Một lúc lâu sau, anh rời đi.
Buổi tối, mẹ Hứa mang yến sào đến gõ cửa phòng tôi:
“Con dâu, hai đứa đang giận nhau à?”
Giận nhau? Đó là nhưng gì người yêu nhau mới làm, tôi với anh tính là cái gì chứ?
Tôi đặt chiếc muỗng xuống và mỉm cười nói:
“Không, mẹ ạ, chỉ là con không quen với bài tập thôi.”
Mẹ Hứa thở dài, không nói gì thêm.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, trằn trọc không ngủ được.
Không thể phủ nhận, tôi có lẽ đang mơ mộng về điều không thực.
Dù sao, anh ấy vẫn không thuộc về mình, và mình cũng không nên sống trong ảo tưởng nữa.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy bụng đau dữ dội.
“Hứa Văn Châu…”
Tôi nhớ ra, mình đã đến biệt thự cũ và anh không có ở đây.
Buổi tối anh đã dành nửa giờ để nói chuyện với cha Hứa rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Cơn đau từ bụng dưới càng lúc càng tăng lên, tôi không dám chậm trễ, quyết định không quan tâm đến vẻ lộn xộn của mình, gõ cửa phòng cha mẹ Hứa:.
“Mẹ ơi, con nghĩ mình sắp sinh rồi.”