Trên xe cứu thương, không thấy bóng dáng của anh đâu.
Khắp nơi tôi nhìn quá, không thấy Hứa Văn Châu.
Tôi cảm thấy choáng váng.
“Con dâu à, đừng ngủ nha, Văn Châu sắp tới đây rồi.”
Giọng nói nghẹn ngào của mẹ Hứa vẫn vang vọng.
Trong căn phòng bệnh trắng muốt, máy móc vẫn hoạt động không ngừng.
Sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần, tôi an toàn sinh ra đứa bé.
Mẹ Hứa mỉm cười nhìn đứa bé:
“Con dâu à, con xem này, thằng bé giống Văn Châu lắm.”
Đúng là có nét giống, từ đôi mắt đến dáng vẻ.
“Nhìn kìa, thằng bé cười rồi, cái lúm đồng tiền nhỏ đó giống hệt con đấy.”
“Vâng.”
Hứa Văn Châu vẫn chưa đến.
Cho đến khi tôi xuất viện, anh chỉ tới thăm đúng ba lần.
Trong lúc đó, tôi không ngừng nghe thấy tin tức bên ngoài về anh.
13
“Tổng giám đốc Hứa Văn Châu của tập đoàn Hứa thị có cuộc gặp với nữ minh tinh hàng đầu Trần Phỉ Phỉ vào ban đêm, nghi vấn ‘chuyện tốt’ sắp xảy ra!”
Mở điện thoại ra, thông báo tràn ngập màn hình.
Hoá ra, ngày tôi sinh con, anh đã vội vã chạy đi gặp người trong lòng mình.
Hình ảnh của hai người, một chàng trai lịch lãm và một cô gái xinh đẹp, thật sự rất xứng đôi, tôi nghĩ mình nên rời đi.
Tôi lập tức cầm theo bản thỏa thuận ly hôn và nhấn chuông cửa nhà Hứa Văn Châu.
Thực ra, tôi có thể mở khóa bằng dấu vân tay, nhưng tôi không muốn làm vậy.
“Ha, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới liền.”
Người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp, khuôn mặt quen thuộc đó đã khiến tôi bị sốc.
Thậm chí anh ấy còn đưa cô ta về nhà!
Tôi chỉ yên lặng nhìn họ hai giây, sau đó thờ ơ bước vào nhà.
Hứa Văn Châu nhíu mày, ánh mắt khi nhìn tôi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Trần Phỉ Phỉ cười và nháy mắt với Hứa Văn Châu:
“Điện thoại của em luôn mở 24/7, anh cần gì thì cứ gọi nhé.”
Cô ta rời đi và cánh cửa đóng lại.
Với những lời nói đầy ẩn ý như vậy, Hứa Văn Châu không tỏ ra ghét bỏ, cho thấy giữa họ là tình yêu thực sự.
“Sao bỗng nhiên lại tới tìm anh?”
Anh đứng dậy rót cho tôi một cốc trà.
“Đây, trà bưởi mật ong mà em thích uống, với bảy phần đường.”
Tôi không nhận lấy, thay vào đó đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn:
“Hứa Văn Châu, chúng ta ly hôn đi!”
Hứa Văn Châu cầm cốc trà, tay cứng đờ giữa không trung.
Một lúc lâu sau, anh ngồi xuống đối diện tôi, lạnh lùng nhìn tôi:
“Lý do?”
“Giữa chúng ta không có tình yêu, mối quan hệ này không bình thường.”
Anh cười điên cuồng.
Không phải vui mừng, tức giận và cũng không phải biệt ly, tôi không thể nào biệt được, chỉ biết rằng trước khi tối ra cửa đã nói thêm một câu:
“Tôi đã ký vào rồi.”
Ở biệt thự, đứa bé đã ngủ say.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve:
“Bé yêu, mẹ rất muốn dẫn con đi cùng, nhưng bây giờ mẹ chưa thể bảo vệ con trọn vẹn.”
“Con hiện tại có ba, có ông bà nội chăm sóc, mẹ sẽ quay lại đón con sớm thôi.”
Nhìn đứa bé như tượng đá bằng ngọc, càng nhìn càng không nỡ rời xa, nhưng tôi quyết định phải đi ngay lập tức.
Đang chuẩn bị đồ đạc cá nhân, cánh cửa bị gõ mạnh.
“Tống Noãn, mở cửa!”
Lo sợ sẽ làm thức tỉnh người già và đứa trẻ, tôi vội vã đi mở cửa.
Trước cửa, Hứa Văn Châu với đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ bơ phờ:
“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Giữa chúng tôi còn gì để nói nữa?
“Không cần thiết.”
“Em thực sự tàn nhẫn đến mức bỏ mặc anh và đứa bé sao?”
Mỗi từ của Hứa Văn Châu như mũi d.a.o đ.â.m vào tim tôi.
“Anh không thuộc về tôi, tôi cũng chưa lo được cho đứa bé, nếu không tôi đã đưa đứa bé đi cùng.”
Tại cửa phòng tắm, tôi gần như khóc nghẹn, nước mắt lưng tròng.
Hứa Văn Châu cười buồn, đôi mắt đỏ rực tiến đến gần tôi:
“Vậy chỉ cần tôi là của em là được, đúng không?”
“Dù tôi có muốn, thì anh sẽ cho sao?”
Những ý nghĩ bị kìm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng bùng phát ra.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng bắt đầu hối hận.
Đã hứa là sẽ giữ những suy nghĩ xấu xa nhất mãi mãi ẩn giấu trong sâu thẳm trái tim mà.
Trong khoảnh khắc ngơ ngác, Hứa Văn Châu đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng, nở nụ cười lớn:
“Muốn, chỉ cần Noãn Noãn muốn, anh sẽ cho em tất cả.”
Đêm đó, tôi mang theo vali rời khỏi biệt thự cũ.
14
Nhưng không phải chạy trốn, mà là bị Hứa Văn Châu kéo về nơi anh ở.
Trần Phỉ Phỉ cũng ở đó nữa.
“Chị dâu, chị nghe em giải thích này, em thực sự là em họ của Hứa Văn Châu, không giả mạo.”
“Trước đây, anh họ bảo em dạy anh ấy cách lấy lòng phụ nữ, và bị chụp được.”
“Anh ấy đã mắng em một trận tơi bời, nếu không phải em ở xa, thì có lẽ anh ấy đã bẻ đầu em rồi.”
“Lần thứ hai anh ấy trông rất buồn bã và đã nói với em rằng chị ghét anh ấy, không cho anh ấy tới gần, bảo em phải nghĩ cách giúp.”
“…”
“Nhưng chị yên tâm, em đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Nhìn người đàn ông trước mặt, với đôi tai đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh khi gọt táo, thật sự rất ngốc nghếch và đáng yêu.
Trần Phỉ Phỉ vẫn tiếp tục nói không ngừng.
Hứa Văn Châu đứng dậy, đuổi cô ta đi:
“Giải thích rõ ràng rồi thì mau cút đi, đừng làm phiền thế giới riêng của anh và chị dâu em nữa.”
“Anh, đồ trọng sắc khinh em gái!”
“Cạch!”
Cuối cùng, không gian cũng trở nên yên tĩnh.
Hứa Văn Châu lúng túng lại gần bên cạnh tôi:
“Đừng nghe con bé nói linh tinh.”
Tôi cười.
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Anh gãi đầu: “Có lẽ từ lần đầu tiên khi gặp em.”
“Đùa à?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
“Thật mà, là lần đầu tiên gặp em ở bệnh viện, cách đây mười hai năm.”
“Cậu bé hôm đó là anh à?”
“Ừ.”
Duyên phận thật sự là thứ kỳ diệu.
Vòng vo một vòng lại quay trở lại!
Buổi chiều của mười hai năm trước, tôi và ba gặp tai nạn xe hơi, nghe nói là một cậu bé đã giúp đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Lúc đó, tôi chỉ mới mười tuổi, nhìn thấy ba mình đầy máu.
Bị nỗi khiếp sợ áp đảo, tôi không còn tâm trí để ý đến bất cứ thứ gì khác.
Đêm đó, ba tôi không qua khỏi.
Từ đó, bệnh viện trở thành cơn ác mộng của tôi, và cậu bé kia cũng không thể tìm lại.
Nhưng mọi thứ giờ đã trở lại.
“Cảm ơn anh!”
“Là việc anh nên làm.”
Hứa Văn Châu bề ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng trái tim anh luôn ấm áp.
Tôi vừa khóc vừa cười.
Hứa Văn Châu vụng về, tay chân luống cuống.
Tôi yên lặng nhìn người đàn ông cố gắng lau nước mắt cho mình một cách vụng về.
“Vậy hóa ra đêm đó…”
Anh khựng lại một chút, rồi đột nhiên quỳ gối trước mặt tôi, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Noãn Noãn, dù bước đi có sai lệch, nhưng anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”
“Được thôi.”
15
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức rất hoành tráng, với sự tham gia của đông đảo khách mời.
Tôi còn đỡ, có đứa bé làm lá chắn, nhưng Hứa Văn Châu không may mắn như vậy.
Anh uống hết ly này đến ly khác, từ rượu vang đến rượu trắng.
Bạn bè của Hứa Văn Châu, bao gồm cả Tiểu Chu và Hành Xuyên, đều rất cảm động, trước khi đi còn kéo Hứa Văn Châu nói lời tạm biệt:
“Tốt lắm, Hứa lão cẩu, cứ nghĩ mày sẽ là kẻ độc thân suốt đời, ai ngờ mày lại là người đầu tiên kết hôn và còn có con.”
“Thật là tốt!”
Rồi họ quay sang cười nói với tôi.
“Chúc mừng em đã chịu đựng được cậu ta.”
Hứa Văn Châu cười và nói:
“Cảm ơn, bây giờ mau về ngủ đi!”
Trong khoảnh khắc riêng tư, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, rất ấm áp.
Khi khách mời đã đi hết, đứa bé cũng sớm được ba mẹ bế đi.
Hứa Văn Châu ngã ra giường, nhìn chằm chằm vào hai cuốn sổ đỏ trên tay và cười ngốc nghếch.
“Cuối cùng cũng trở thành vợ chồng hợp pháp.”
“Cái gì?”
“Không có gì, vợ à, anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Hứa Văn Châu nói yêu mình.
Ánh nến lung linh, trái tim tôi như ngọn lửa thiêu đốt, đập mạnh không ngừng.
Tôi chủ động tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi Hứa Văn Châu như chú chuồn chuồn đậu nước:
“Hứa Văn Châu, em cũng yêu anh.”
Ngay sau đó, thế giới xoay chuyển, ánh mắt mơ màng của anh bỗng chốc đậm sắc hơn:
“Vợ ơi, đêm tân hôn này, anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì em đã phải nhịn chịu.”
Đêm đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của “tiếng kiếm giáo va chạm, như tiếng bình bạc vỡ tung.”
16
Ngày hôm sau, giữa trưa tỉnh dậy, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, tôi cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ bùng phát trong lòng.
Tôi cố tình giữ vẻ mặt nghiêm túc:
“Ông chủ Hứa, lần này anh sẽ không sa thải em chứ?”
Hứa Văn Châu hiếm khi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:
“Lần sau thì phải nghe theo anh.”
“???”
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt dịu dàng chơi với đứa bé.
Sau một lúc, tôi cười và nằm trở lại giường, nhớ lại xem buổi sáng hôm đó anh phồng má vì một chuyện gì đó.
Ai còn nhớ nữa chứ!
Đúng là một người đàn ông vừa kỳ lạ và khó chiều!
(Hoàn)