5

“Tách!”

Ánh sáng ấm áp trong phòng tắm được bật lên, cảm giác lạnh giá xung quanh cơ thể lập tức được xua tan.

“Đây… em lau đi.”

Nhìn đôi tay đầy gân guốc trước mặt đưa chiếc khăn màu xám qua, tôi ngẩng đầu lên và thấy Hứa Văn Châu đang xoay lưng về phía mình.

“Cảm ơn anh.”

Nhận lấy chiếc khăn tắm, tôi cúi đầu và trong giây lát, cảm giác bối rối ban đầu lập tức chuyển sang xấu hổ.

Chiếc váy trắng của tôi trở nên trong suốt sau khi gặp nước, còn dính chặt vào cơ thể.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng kéo chiếc khăn quấn quanh mình.

Chiếc khăn…Sạch sẽ, nhưng chỉ nhìn thôi đã biết là của Hứa Văn Châu.

Thậm chí còn có cả mùi nước giặt từ quần áo anh.

Khuôn mặt tôi nóng hơn, vành tai cũng đỏ lên:

“Cảm ơn anh, xin hỏi có máy sấy tóc không, em muốn…”

Không có quần áo khô để thay và cũng không thể cứ mặc đồ ướt như vậy.

Mượn của Hứa Văn Châu sao?

Không được, chuyện đó có vẻ quá mức thân mật.

Sau khi cân nhắc, tôi quyết định mượn máy sấy tóc để giải quyết tạm thời.

Anh khựng lại một chút, chỉ nói ba chữ “đợi một lát” rồi bước ra ngoài.

Tôi không biết anh có vui không, hay vẫn còn tức giận, cũng không biết anh sẽ nghĩ gì về sự cố vừa rồi… Bây giờ tôi không muốn quan tâm nữa.

Tôi bắt đầu sử dụng khăn để lau khô tóc và quần áo, thì đột nhiên cửa bị gõ.

“Mở cửa.”

Tôi cuốn chặt chiếc khăn và mở một khe hở nhỏ, nhìn thấy bộ ngủ màu đen trên tay anh, khuôn mặt tôi vừa mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.

“Đây…”

“Cơ thể em đặc biệt, không nên mặc đồ ướt, sấy khô cũng không phải là giải pháp.”

Hứa Văn Châu không cho tôi cơ hội phản đối.

Tôi cúi nhìn cái bụng tròn của mình, cười nói:

“Em thật là may mắn, được hưởng phúc từ anh.”

Bộ đồ ngủ của anh mặc lên người tôi, trông giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn vậy.

Dù trông có vẻ buồn cười!

Nhưng nó thật sự rất ấm áp và thoải mái.

Thoải mái đến mức, tôi còn mặc đồ ngủ của Hứa Văn Châu và chiếm luôn giường của anh.

Còn anh, với chiều cao 188cm, đành phải chịu đựng ngủ trên ghế sofa, co ro cả đêm.

Anh đã nói: “Nhà họ Hứa, không có thói quen để phụ nữ ngủ trên sofa.”

Dù tôi là người khó ngủ khi lạ giường, thức dậy sớm khi trời còn tối, nhưng thật ngạc nhiên, đêm đó tôi đã ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn ào từ dưới lầu đánh thức.

6

Phòng lạ khiến tôi hơi bối rối.

Khi tôi thu dọn xong xuôi và xuống lầu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng.

Phòng khách lúc này giống như một trung tâm tiếp nhận.

Hàng loạt túi lớn và túi nhỏ nằm rải rác khắp phòng khách, chứa đựng những thứ thường được sử dụng ở nhà họ Hứa.

Trước cửa sổ lớn, Hứa Văn Châu đang quay lưng nói chuyện điện thoại, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.

“Con cầu xin hai vị tổ tông, đừng làm như vậy nữa!”

Tiếng nói trong điện thoại rất lớn.

Không khó để đoán ra giọng nói đó thuộc về mẹ Hứa, tức là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi.

Anh ấy đã nói gì vậy?

Bởi vì trong bất kỳ tình huống nào, Hứa Văn Châu luôn lạnh lùng, chỉ có một vài ngoại lệ.

Một người ở trong bức ảnh chụp năm ngoái, người còn lại chính là mẹ Hứa.

Tôi không dám tiến lên, chần chừ đứng ở góc phòng khách chờ anh.

“Con thực sự không thể, hơn nữa…”

“Chiều nay con sẽ đưa cô ấy về.”

“…”

“Cái gì?”

Mỗi câu nói của Hứa Văn Châu đều mang ý từ chối, khiến tôi cảm thấy mình càng lúc càng thừa thãi.

Thậm chí cả việc đứng ở góc phòng khách cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Trong lòng tôi chua xót.

“Vậy… vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh Hứa nữa, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Bất ngờ một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên khiến tôi giật mình, cũng làm Hứa Văn Châu chú ý.

Anh nắm chặt điện thoại, quay lại nhìn thẳng vào tôi, một lúc lâu sau mới cúp máy.

“Em định làm gì vậy?”

Giọng điệu lạnh lùng, có vẻ trách móc, khiến tôi không hiểu được ý của anh.

Tôi không nói được gì, quyết định gọi lại cho mẹ Hứa để giải thích tình hình, dự định chiều nay sẽ trở về biệt thự cũ.

“Con dâu à, mẹ xin lỗi đã gây rắc rối cho con. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, tối qua ba con đột nhiên xảy ra biến chứng, chúng ta phải bay đến nước M ngay trong đêm.”

Trái tim tôi căng thẳng, ngày hôm qua trước khi ra khỏi nhà, bác sĩ đã nói không có vấn đề gì lớn, làm sao bây giờ…

Dẫu biết rằng cuộc sống luôn đầy rẫy bất ngờ.

Nhưng ba tôi từng là một người khỏe mạnh, sao lại đột nhiên ngất đi.

Cha Hứa và Mẹ Hứa luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi rất trân trọng cuộc sống hiện tại.

Tôi lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, ba có sao không ạ?”

Mẹ Hứa khóc không thể nói nên lời.

Tôi lo lắng đến mức nhảy dựng lên: “Mẹ ơi?”

Bà hít một hơi dài, từ tốn nói: “Tình trạng của ông ấy tạm thời ổn định, nhưng bác sĩ bảo cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một thời gian.”

“Vậy tối nay con sẽ tới thăm mẹ …”

Tôi bị ngắt lời.

“Con dâu à, hiện tại con đang mang thai, không nên đi lại nhiều, con cứ yên tâm ở lại với Văn Châu. Khi tình hình của ba con tốt lên, mẹ sẽ gọi video cho con.”

Tôi quay lại nhìn Hứa Văn Châu đang ngồi trên sofa, thấy anh cúi đầu, cau mày. Tôi biết anh đang suy nghĩ gì và chỉ cảm thấy khó xử.

“Mẹ ơi, không…”

“Con dâu à, mẹ không còn nhiều thời gian nữa, mọi chuyện mẹ đã sắp xếp với Văn Châu rồi.”

Mẹ Hứa nâng cao giọng, sau đó nhanh chóng trở lại giọng nói nghẹn ngào.

“Ngày mai ba con có cuộc kiểm tra lớn, ngày kia mẹ sẽ gọi lại cho con!”

“Tút tút…”

Cuộc gọi kết thúc, tôi nhìn ánh mắt của người đàn ông cũng đang chăm chú nhìn mình, cảm thấy càng thêm lúng túng.

Đã xảy ra chuyện gì vậy!

Và như vậy, tôi trở thành khách không mời mà đến trong nhà của Hứa Văn Châu, trong khi mỗi đêm anh đều ở trong phòng làm việc.

Suốt tuần đó, tôi không nhận được cuộc gọi hay video nào từ mẹ Hứa.

Đến ngày thứ tám, tôi không thể ngồi yên được nữa và chủ động gọi lại.

Thì nghe được thông báo:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”

“???”

7

Tôi đang cảm thấy như ngồi trên đống lửa, ngược lại, Hứa Văn Châu thì lại tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn thoải mãi ngồi chơi game trong phòng khách.

Hứa Văn Châu đang chơi game!

Đối với mọi người xung quanh, anh ấy chưa bao giờ dính dáng đến những sở thích như vậy.

Dù sao, anh ấy là một người đứng đầu công ty, mỗi ngày làm việc 25 giờ không biết mệt mỏi. Một kẻ nghiện công việc chính hiệu.

Tôi nắm chặt điện thoại, tiến lại gần anh, đang lựa lời.

“Em muốn nói gì thì nói đi.”

Tôi quyết định nói thẳng: “Em không thể liên lạc được với ba mẹ…”

“Hừ!”

Anh lại tỏ ra mất kiên nhẫn, thậm chí không chịu dừng tay cầm chơi game.

Cứ như thể anh không muốn bận tâm đến những chuyện không liên quan.

Tôi cầm lại điện thoại, định quay lên lầu thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:

“Họ đều ổn, em không cần phải lo lắng.”

Giọng điệu lạnh lùng không chút quan tâm này khiến tôi cảm thấy càng thêm tức giận.

Trong tình huống khi ba mình đang bệnh nặng, làm sao anh ấy có thể tỏ ra lạnh lùng như vậy?

Tôi muốn lao tới và hỏi anh, liệu anh có phải là một con thú lạnh lùng không?

Nhưng lời nói đã đến miệng tôi buộc phải nuốt trở vào.

Hiện tại, tôi không có địa vị gì để nói.

Tôi cố ý “xẹt xẹt” đôi dép của mình thật mạnh mẽ trên cầu thang, giống như một hình thức phản đối không lời.

Tiếng “ăn gì?” bị tiếng đóng cửa mạnh làm cho nhỏ đi.

Sau khi đóng cửa, tôi bắt đầu hối hận.

Khả năng nấu nướng của Hứa Văn Châu rất tốt, đặc biệt là món thịt heo chiên sốt chua ngọt, rất rất ngon.

Nghĩ đến đây, tôi đã bắt đầu thèm.

Anh thường xuyên bảo tôi ghi món mình muốn ăn vào tối hôm sau và dán lên tủ lạnh.

Tối qua, tôi đã viết là muốn ăn thịt heo chiên sốt chua ngọt, hy vọng tối nay sẽ được thưởng thức.

Thực ra, tính tình tôi khá dễ chịu, chỉ là không biết tại sao lúc nãy lại không kiểm soát được cảm xúc.

Thôi kệ, tôi mặc thêm áo rồi quyết định xuống lầu ra cửa hàng mua về để thỏa mãn cơn thèm của mình.

Trong phòng khách, tiếng game đã tắt, Hứa Văn Châu đang ngồi trên sofa, ôm máy tính, đeo tai nghe có vẻ đang tập trung làm việc.

Tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng, anh đột nhiên ngẩng đầu lên và cau mày, kiên nhẫn hỏi:

“Em đi đâu?”

“Mua thịt heo chiên sốt chua ngọt.”

“Bây giờ à?”

“Ừ.”

Anh nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài mưa tầm tã, đặt máy tính xuống, bất đắc dĩ nói:

“Hai mươi phút, đợi anh.”

Đêm đó thật lạnh, nhưng trong lòng tôi lại ấm áp lạ thường.

Ngày hôm sau, tôi nhận được video call từ mẹ Hứa.

8

Trong video, mẹ Hứa không hề có vẻ tiều tụy như tôi tưởng tượng, mà trái lại, vẫn nồng nhiệt như mọi khi.

“Con dâu à, thời gian này con ở với Văn Châu thế nào rồi?”

“Văn Châu có bắt nạt con không?”

“Đứa bé có làm phiền con không?”

“…”

Những câu hỏi liên tiếp như s.ú.n.g máy khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.

Cha Hứa đang đeo mặt nạ oxy cũng kéo xuống và nói: “Bà này, bà hỏi mãi mấy cái đó vậy!”

Giọng nói đầy sức sống, ba người đều ngỡ ngàng, lập tức im lặng.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài khoảng ba mươi giây, cha Hứa từ từ kéo lại mặt nạ oxy, yếu ớt nói:

“Con dâu à, con và đứa bé vẫn ổn chứ?”

Do đeo mặt nạ oxy nên trước đó không nhìn kỹ.

Bây giờ tôi nhận ra da của cha Hứa đã đen đi một chút, nhưng tình trạng dường như còn tốt hơn trước đây rất nhiều.

Trông ông có vẻ đã hồi phục không ít, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi:

“Ba mẹ à, con và em bé đều khỏe, còn Hứa… Văn Châu cũng rất khỏe.”

Tuy đó chỉ là lời nói dối.