Xem qua tài liệu trợ lý gửi, tôi mới phát hiện ra rằng công ty Thị Việt chính là nhà đầu tư của chương trình âm nhạc mà Cố Mạc Mạc đang tham gia.
“Tôi muốn làm giám khảo chương trình này.”
“Và đi sắp xếp lại, từ số tiếp theo chương trình sẽ được ghi hình trực tiếp.”
Trợ lý Giang – người ba mẹ cử đến để hỗ trợ tôi – làm việc rất nhanh gọn.
Tối hôm đó, lịch trình làm giám khảo của tôi đã được chốt.
Tịch Túc nghe tin tôi tham gia chương trình, lập tức lôi ra lời mời từ vài tháng trước của ban tổ chức, đòi tham gia cùng.
Đến thứ Sáu tuần sau, ngay trước khi chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, tôi và hắn đã ngồi ngay trên ghế giám khảo, hai bên kẹp chặt Ôn Ngôn ở giữa.
Chương trình đã đến giai đoạn top 10 chọn top 5, vòng tiếp theo sẽ là chung kết.
Ôn Ngôn như bị sét đánh, vẻ mặt kinh ngạc đến không thể che giấu.
Ánh mắt anh ta đảo qua tôi và Tịch Túc, như đang nghi ngờ tôi đã bám víu vào Tịch Túc để có cơ hội làm giám khảo.
Nhân viên bên cạnh vội giải thích.
“Đây là người bên phía nhà đầu tư.”
Mặt Ôn Ngôn chợt biến đổi, lộ ra vẻ khinh miệt.
“Hứa Văn Gia, tôi đang thắc mắc sao cô lại chê 20 triệu là ít, hóa ra là bám được đại gia rồi.”
Chương trình sắp bắt đầu quay hình, anh ta ghé sát tôi, giọng nói trầm xuống, mang theo ý đe dọa.
“Nếu cô dám làm khó Mạc Mạc, tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục sống trong giới giải trí này.”
“Cô biết Thị Việt chứ? Đó là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này, muốn thay ai cũng chỉ là chuyện trong một nốt nhạc.”
Tôi nhướng mày.
Chẳng phải chính Thị Việt từng bỏ tiền mua hot search, đẩy tôi vào vụ lùm xùm đạo nhạc sao?
Người làm việc đó, chính là phó tổng giám đốc công ty.
Đáng tiếc, ngày đầu tiên tôi lên chức, hắn ta đã bị đuổi việc.
Bây giờ chương trình đã đổi thành ghi hình trực tiếp, tôi không cần phải làm gì cả.
Cố Mạc Mạc tự mình cũng sẽ lộ bộ mặt thật.
Trong vòng thi này, cô ta chọn một bài hát ngọt ngào, đúng sở trường của mình.
Cách thức chấm điểm của chương trình là dựa trên bình chọn của khán giả và điểm từ giám khảo.
Dưới khán đài, hầu hết khán giả đều là fan couple của cô ta và Ôn Ngôn, rõ ràng đây là một lợi thế lớn.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta thoáng chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường, thậm chí còn nở một nụ cười khiêu khích.
“Mạc Mạc, mẹ yêu con!”
“Cưng quá đi! Em nhất định phải hạnh phúc nhé!”
“Hay quá! Tôi sẽ làm fan của bạn cả đời! Bé cưng hãy dũng cảm bay cao, hội Bọt Biển sẽ mãi đồng hành cùng bạn!”
Sau khi hát xong, Cố Mạc Mạc quay về phía máy quay, vui vẻ tương tác với khán giả trong trường quay và cả trên livestream.
“Rất nhanh thôi, bài Quyết Biệt của tôi và Ôn Ngôn sẽ ra bản đầy đủ và lên nền tảng vào đúng ngày Lễ Tình Nhân! Cảm ơn mọi người đã yêu thích!”
Tin tức vừa được công bố, phần bình luận lập tức bùng nổ.
“Trời ơi! Bài hát tôi mong chờ nhất cuối cùng cũng sắp ra mắt!”
“Tôi đã chờ bài này rất lâu rồi! Phát hành đúng vào Lễ Tình Nhân nữa, thật sự quá có tâm!”
“Huhu, couple tôi ship đúng là chân ái!”
…
Tiếp theo là phần nhận xét của ban giám khảo.
Ôn Ngôn để tránh nghi ngờ, mỗi lần nhận xét đều tỏ ra khách quan, không quá thiên vị.
Khi máy quay chuyển đến tôi, đám anti trong phần bình luận lập tức ồ ạt xuất hiện.
“Sao lại là Hứa Văn Gia? Không phải cô ta đã rời khỏi giới giải trí rồi sao?”
“Đúng là không biết xấu hổ, chắc lại trèo lên giường ông nào đó rồi mới có cơ hội quay lại.”
“Mà công nhận nhạc của Hứa Văn Gia trước giờ vẫn hay thật. Với năng lực đó, cô ta làm giám khảo chương trình nhỏ này cũng không đến nỗi phải bám vào đàn ông.”
“Chỉ có mình tôi thấy thương Mạc Mạc sao? Lần này chắc chắn sẽ bị chơi xấu.”
Ai cũng nghĩ tôi sẽ nhân cơ hội này mà hạ thấp Cố Mạc Mạc, khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, tặng cô ta một tràng khen ngợi.
Ngồi bên cạnh, Ôn Ngôn tỏ ra đắc ý.
“Xem ra cô cũng biết điều đấy.”
Nhìn tôi không những không trả đũa mà còn khen ngợi hết lời, mọi người đều nghĩ rằng lần này Cố Mạc Mạc đã nắm chắc phần thắng.
Tịch Túc cúi đầu xem hồ sơ thí sinh, tay cầm bút gõ nhẹ lên bàn.
Nhưng tôi biết rất rõ, từ nhỏ đến giờ, chỉ cần hắn có hành động như vậy, thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
“Hình như cô là ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác?”
Cố Mạc Mạc hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Dạ đúng, thật ra thầy Tịch luôn là thần tượng của em.”
Hắn cười nhạt.
“Vậy tôi muốn kiểm tra một chút về khả năng sáng tác ngẫu hứng của cô. Tôi chỉ cần một đoạn hợp âm.”
Nghe vậy, mặt Cố Mạc Mạc hơi cứng lại, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Dạ… được ạ.”
Tịch Túc tiếp tục.
“Tôi thấy cô hay chơi nhạc ở tone D. Vậy lần này, đừng dùng vòng hòa âm 4-5-3-6-2-5-1 nữa, thử chơi hợp âm bậc 6 đi.”
Cả hội trường bỗng chốc im lặng.
Ai cũng đang chờ xem cô ta sẽ thể hiện thế nào.
Cố Mạc Mạc nhận cây guitar từ nhân viên, nhưng thậm chí còn không chỉnh dây, chỉ ngượng ngập gảy bừa hai nốt, sau đó ấp úng hỏi.
“Ý thầy là… kiểu đổi hợp âm ấy ạ?”
Tịch Túc cười khẩy, lắc đầu đầy bất lực.
“Thì ra thiên tài không cần học kiến thức lý thuyết cơ bản nhỉ?”
6
Những bình luận tâng bốc Cố Mạc Mạc ban nãy lập tức đổi chiều.
“Bạn có biết hợp âm bậc 6 khó cỡ nào không? Nó tương đương với việc bắt một vũ công quốc tế vừa múa vừa chống tay xuống sàn!”
“Trời ơi, xấu hổ quá! Tôi thấy ngón chân mình quắp lại luôn rồi!”
“Không phải chứ… Cố Mạc Mạc thật sự biết sáng tác nhạc sao? Ngoài Quyết Biệt ra, tôi chưa thấy cô ta hát bài tự sáng tác nào khác!”
“Đột nhiên tôi hơi nghiêng về phía Hứa Văn Gia. Cô ấy không phô trương, nhưng mỗi bài hát đều bùng nổ. Thật sự chẳng cần phải đạo nhạc làm gì.”
Cố Mạc Mạc đứng trên sân khấu, tay chân cứng đờ, không biết phải làm gì.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Ôn Ngôn lập tức cầm micro lên để cứu vãn tình huống.
Dù có tình huống nhỏ này xảy ra, nhưng nhờ sự hậu thuẫn của ban tổ chức và Ôn Ngôn, Cố Mạc Mạc vẫn an toàn lọt vào vòng tiếp theo.
Tuy nhiên, hình tượng hoàn hảo của cô ta không còn như trước nữa, đã xuất hiện không ít lời nghi ngờ.
Điều này khiến Ôn Ngôn lo lắng.
Anh ta cần một thứ gì đó để chứng minh thực lực của Cố Mạc Mạc, đập tan những ý kiến tiêu cực.
Vậy nên, trước ngày Lễ Tình Nhân một tuần, anh ta tung ra teaser thứ hai của Quyết Biệt.
Phần được tiết lộ là đoạn nối giữa verse và chorus.
Hai câu đầu tiên vẫn là phần tôi sáng tác.
Nhưng khi vào điệp khúc, nó lại biến thành một bài nhạc thị trường nhạt nhẽo, không có chút sáng tạo nào.
Thế nhưng trên Weibo, các hashtag liên quan đến bài hát đã ngay lập tức leo lên top trending.
#Cố Mạc Mạc – thực lực tuyệt đối#
#Cố Mạc Mạc – nữ thần giai điệu#
Một số fan couple đeo kính lọc hồng, nhắm mắt khen lấy khen để.
Nhưng phần lớn cư dân mạng lại bày tỏ sự hoài nghi.
“Đúng là ‘gắn đuôi chó vào cầy hương’. Sao có người lại có thể viết nhạc mà bị phân tách gãy gọn như thế này?”
“Tôi tưởng teaser này sẽ bùng nổ, ai dè lại ra cái này.”
Còn anti số một của Cố Mạc Mạc – “Haozi cầm súng bắt mèo” – thì thẳng thắn nhận xét.
“Nghe y như kiểu Hồng Lâu Mộng bị Lỗ Trí Thâm viết nốt phần sau vậy.”
Fan cố gắng cứu vãn tình thế bằng cách spam phần lời hay để tạo dữ liệu, tâng bốc hết mức có thể.
Hai câu hát trong phần verse lập tức trở thành nhạc nền hot cho video ngắn.
Nhưng trớ trêu thay, hai câu đó lại do tôi viết.
Tịch Túc bật cười.
“Bao nhiêu bài hát của cô, cuối cùng bài viết lời hay nhất lại bị đạo nhạc.”
7
Chung kết của chương trình là phần song ca, thí sinh sẽ kết hợp với một ca sĩ nổi tiếng để biểu diễn.
Không có gì bất ngờ, Ôn Ngôn và Cố Mạc Mạc thành một cặp.
Để chắc chắn giành giải nhất, Ôn Ngôn tốn công tốn sức tìm đường liên hệ với tôi.
Thực ra, chính xác hơn là muốn mời tổng giám đốc công ty Thị Việt – tôi – đi ăn.
Sau khi mất chỗ dựa ban đầu, anh ta cần gấp một mối quan hệ mới với nhà đầu tư.
Anh ta đặt bàn ở phòng VIP sang trọng nhất của Giang Thành.
Tôi không muốn gặp mặt, liền để trợ lý Giang tiếp đón, dặn dò rõ ràng rằng không được nhận bất cứ thứ gì từ họ, nhưng mọi yêu cầu thì cứ đồng ý hết.
Đến ngày chung kết, ngay trước khi đeo micro trong phòng trang điểm, có nhân viên hậu trường đến gặp tôi.
Họ yêu cầu tôi chấm điểm theo kịch bản đã định sẵn.
Tôi hỏi.
“Cố Mạc Mạc đang có lượt bình chọn dẫn đầu. Theo như lời fan cô ta nói, chỉ cần không mắc lỗi thì chắc chắn sẽ đứng nhất.”
“Vậy thì còn cần kịch bản làm gì?”
Ôn Ngôn đẩy cửa bước vào, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Nhà đầu tư bảo cô làm gì thì cứ ngoan ngoãn làm đi.”
“Cô đã chịu leo lên giường với đàn ông rồi thì đừng giả vờ thanh cao nữa. Loại nghèo kiết xác như cô có lẽ cả đời cũng không biết cảm giác được tư bản chống lưng là như thế nào đâu.”
Anh ta bỗng nhiên tiến sát lại gần, giọng điệu ghê tởm và ám muội.
“Tôi cũng không phải loại vong ơn bội nghĩa. Chỉ cần cô đưa bản đầy đủ của Quyết Biệt cho tôi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Nếu không, nhà đầu tư mà tức giận thì tôi cũng không cứu được cô đâu. Cả cô và Tịch Túc sẽ bị phong sát đấy.”
Tôi nhướng mày nhìn anh ta.
“Tôi không biết mình lợi hại đến thế đấy. Nghe nói teaser thứ hai của Quyết Biệt bị chê lên chê xuống, chắc các người lo sốt vó lắm rồi nhỉ?”
Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra.
“Hứa Văn Gia, đừng có được nước lấn tới! Cùng lắm là tôi không đáp ứng kỳ vọng của khán giả thôi. Nhưng nếu cô không theo kịch bản, cứ đợi mà bị đá khỏi giới giải trí đi!”
Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi.
Có thể thấy, Ôn Ngôn và Cố Mạc Mạc đã dốc toàn lực vào sân khấu này.
Hệ thống ánh sáng, sân khấu, mọi thứ đều hoành tráng chưa từng có.
Tiếc rằng, yếu tố quan trọng nhất vẫn là âm nhạc.
Dù hiệu ứng có lộng lẫy đến đâu, giọng hát của cả hai vẫn thiếu sức hút.
Tôi và Tịch Túc vẫn làm theo kịch bản, đẩy Cố Mạc Mạc lên sàn đấu PK với thí sinh khác.
Sau khi bài hát cuối cùng kết thúc, đến phần chấm điểm.
Như tôi dự đoán, Cố Mạc Mạc vẫn đứng đầu về lượt bình chọn.
Chỉ cần giám khảo cho điểm đúng như kịch bản, cô ta chắc chắn giành quán quân.
Ôn Ngôn quay lại, cười nịnh nọt với Tịch Túc.
Rõ ràng anh ta cũng đã tìm đến hắn để thương lượng.
Tôi nhìn Cố Mạc Mạc vừa hoàn thành bài hát, bắt đầu nhận xét.
“Tôi nghe nói cô là ca sĩ sáng tác?”
Nghe câu này, sắc mặt cô ta hơi cứng lại.
Rõ ràng là nhớ đến lần bị Tịch Túc hỏi bài kiểm tra ngẫu hứng.
Không đợi cô ta trả lời, tôi tiếp tục.
“Khi một nhạc sĩ viết lời, từng từ từng chữ đều được chọn lựa kỹ lưỡng, chứa đựng tình cảm sâu sắc.”
“Vậy tôi muốn hỏi một chút, trong đoạn verse của Quyết Biệt, có câu ‘Tôi tập tễnh bước theo những bước chân tập tễnh của anh’.”
“Tôi rất tò mò, mười năm trước hai người vẫn còn là học sinh, tại sao lại dùng từ ‘tập tễnh’?”
“Chẳng lẽ cả hai cùng bị gãy chân, đang tập phục hồi chức năng sao?”
8
Thật nực cười.
Họ lấy bản nhạc của tôi, vậy mà thậm chí còn không buồn chỉnh sửa lại phần lời trước khi phát hành.
Tôi còn muốn nói tiếp, nhưng nhân viên hậu trường đã tắt micro của tôi.
Ôn Ngôn nhanh chóng cầm mic, lên tiếng chữa cháy.
“Tôi biết gần đây có nhiều tranh cãi về bài hát này. Nếu ai đó vẫn không phục, cứ đưa ra bằng chứng đi.”
Tôi bật cười, tức đến phát mệt.
Hắn ta lại dám hùng hồn bảo tôi phải đưa bằng chứng.
Bởi vì những ghi chép chứng minh bản quyền của tôi đã bị hắn xóa sạch từ lâu rồi.
“Cũng mong có người giữ được tinh thần chuyên nghiệp. Đây là một sân khấu thi đấu, không phải chỗ để cô phát tiết cảm xúc cá nhân.”
Dòng bình luận trên livestream bùng nổ, gần như toàn bộ đều nhắm vào tôi.
“Tôi chịu thua Hứa Văn Gia luôn! Đây là cuộc thi, làm ơn tập trung vào phần chấm điểm đi, cứ lôi chuyện cũ ra mãi là sao? Cô sợ người ta quên cô đạo nhạc à?”