“Chắc cô ta không rút khỏi giới giải trí, mà là rút vào chơi nhảy dây đấy à?”
“Nhưng có ai cảm thấy lời bài Quyết Biệt thật sự rất rời rạc không? Phần intro hoàn toàn không giống một bài hát về tình yêu chút nào.”
“Thì cũng chỉ chứng minh là Mạc Mạc không giỏi viết lời thôi mà. Nếu cô ấy hoàn hảo mọi mặt thì có còn để ai sống nữa không?”
MC vội vàng lên tiếng.
“Chung kết hôm nay, chúng tôi đặc biệt mời đến đạo diễn danh tiếng – thầy Tịch Quốc Hồng!”
“Ông ấy đang chuẩn bị một bộ phim mới trong nửa cuối năm nay và hiện đang tìm kiếm một nhạc sĩ phù hợp.”
Khuôn mặt Cố Mạc Mạc và Ôn Ngôn lập tức sáng rỡ.
Tịch Quốc Hồng là đạo diễn nổi tiếng nhất nước C, từng đoạt vô số giải thưởng quốc tế, cũng là người đã nâng đỡ ba vị ảnh đế.
Năm ngoái, bài hát kết phim của ông còn đoạt giải Ca khúc vàng của năm.
Chỉ cần có cơ hội hợp tác với ông, tương lai chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn.
Ôn Ngôn ngây thơ cho rằng đây là cơ hội mà nhà đầu tư sắp xếp riêng cho mình.
Anh ta không hề biết rằng, vị đạo diễn đang đứng trên sân khấu kia chính là ông nội của Tịch Túc – người do chính tôi mời đến.
Ông cụ hiền hậu nhận micro, bắt đầu nói về mục đích của mình.
“Tôi luôn rất thích bài Quyết Biệt. Dù chỉ mới nghe phần intro, nhưng ngay từ giai điệu đầu tiên, nó đã lập tức thu hút tôi.”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục.
“Phim mới của tôi là một câu chuyện về sự xung đột trong tình thân. Tôi nghĩ bài hát này rất phù hợp, xem như là một cái duyên.”
Toàn trường im lặng.
Ai cũng biết Cố Mạc Mạc từng tuyên bố đây là ca khúc định tình của cô ta và Ôn Ngôn.
Nhưng trước một cơ hội hiếm có thế này, chẳng ai dám mở miệng phản bác.
Không ngờ, Tịch Quốc Hồng lại nhìn về phía Ôn Ngôn.
“Tôi đã muốn hợp tác với cậu từ lâu. Nếu cậu sẵn sàng, tôi muốn mời cậu làm nhạc sĩ cho bộ phim mới của tôi.”
Sắc mặt Cố Mạc Mạc hơi khó coi, nhưng vẫn cố gượng cười.
Còn Ôn Ngôn thì lập tức đứng dậy, đầy phấn khởi.
“Tôi rất sẵn lòng ạ!”
Ông cụ mỉm cười.
“Bạn gái cậu cũng là một nhạc sĩ giỏi đấy.”
Ông quay sang nhìn tôi.
Tôi lịch sự cười đáp lại.
Nghe thấy câu này, Cố Mạc Mạc lập tức bám lấy Ôn Ngôn, giọng đầy tự hào.
“Con cảm ơn thầy Tịch đã khen ngợi ạ! Đây là lần đầu tiên con sáng tác một bài hát, nên vẫn còn nhiều thiếu sót.”
Nhìn cảnh này, ông cụ nhíu mày, giọng chợt trầm xuống.
“Cô là bạn gái cậu ta?”
Cố Mạc Mạc nở nụ cười duyên dáng, cố tỏ ra đáng yêu.
“Dạ vâng ạ! Con rất vinh hạnh được hợp tác với thầy! Quyết Biệt là bài hát đánh dấu tình yêu của con và A Ngôn ạ.”
Tịch Quốc Hồng khẽ cau mày, thắc mắc.
“Bài hát này chẳng phải do cô ấy viết sao?”
Ông chỉ về phía tôi.
MC thấy tình hình không ổn, vội vàng xen vào.
“Về bài hát này, thực ra đúng là có chút tranh chấp bản quyền giữa cô Hứa và Mạc Mạc.”
“Nhưng thực tế, đây là bài hát do Mạc Mạc sáng tác ạ.”
Giọng điệu của MC gần như muốn khắc hẳn hai chữ “đạo nhạc” lên trán tôi.
Micro của tôi đã bị tắt từ lâu, tôi không thể lên tiếng.
Nhưng chẳng ai dám tắt micro của ông cụ.
Tịch Quốc Hồng cười lạnh, giọng nói đầy sự không hài lòng.
“Vậy thì chẳng phải tôi cũng là đồng phạm tiếp tay cho đạo nhạc à?”
9
Phần bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.
“Cái gì thế này?! Đại lão đã lên tiếng! Chẳng lẽ Hứa Văn Gia không phải đạo nhạc?”
“Lúc đầu tôi nghe cũng thấy bài này không giống một bài hát về tình yêu. Hóa ra là còn có ẩn tình khác.”
“Nếu vậy, chẳng phải Hứa Văn Gia đã bị oan? Còn bị ép phải rời khỏi giới giải trí nữa chứ?”
“Vậy là dùng nhạc bạn gái viết để nổi tiếng, rồi đá cô ấy đi, còn vu khống cô ấy đạo nhạc? Đừng nói với tôi là thật nhé?”
Một số fan của Cố Mạc Mạc vẫn cố chống cự.
“Đây không phải tại Mạc Mạc! Ngay từ đầu Hứa Văn Gia đã tự nhận mình là tác giả nên đạo diễn mới hiểu nhầm thôi! Mạc Mạc mới là nạn nhân!”
“Người trong sạch thì tự nhiên sẽ được minh oan! Đừng lôi Mạc Mạc vào drama nữa!”
Nhưng rất nhanh, họ liền bị vả mặt.
Tịch Quốc Hồng tiếp tục nói.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy Gia Gia viết bài hát này trong phòng bệnh của ông cô ấy.”
“Bài hát này được sáng tác dành cho ông nội của cô ấy. Tại sao lại thành bài hát tình yêu của hai người?”
Ông cụ nhìn thẳng về phía tôi.
Tịch Túc nhanh chóng đưa micro cho tôi.
Tôi nhìn thẳng vào máy quay livestream, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng.
“Đây là bài hát tôi viết cho ông nội đã mất một năm trước.
Ban đầu, tôi không có ý định công bố, chỉ muốn dùng nó để tưởng nhớ ông…”
Trên màn hình lớn, một đoạn video bắt đầu phát.
Đó là đoạn ghi hình mà Tịch Túc đã giúp tôi quay lại.
Ban đầu chỉ là để lưu giữ những khoảnh khắc bên ông nội, ai ngờ hôm nay lại trở thành bằng chứng quan trọng.
Trong video, tôi ngồi bên giường bệnh, khẽ ngân nga giai điệu vừa mới hoàn thành.
“Ông ơi, đoạn này thế nào ạ?”
“Chỉ cần là nhạc Gia Gia viết, đều hay cả.”
Lúc ấy, ông vẫn còn đủ sức để nói chuyện.
Sau này, ông chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì sự sống.
Tôi thức trắng nhiều đêm, cố hoàn thành bài hát này vì sợ rằng mình sẽ không kịp tặng ông món quà cuối cùng.
Vào ngày tôi viết xong Quyết Biệt, ông tôi ra đi.
Tôi không kịp hát trọn vẹn bài hát cho ông nghe.
Giọng tôi run rẩy khi cất lên những câu hát, nước mắt trào ra, cầu xin ông đừng rời xa tôi.
Bình luận trên livestream bùng nổ.
“Mắt tôi đỏ rồi, cũng nhớ ông nội của mình quá.”
“Bài hát thế này, làm sao người khác có thể sáng tác được? Đây là giai điệu được viết bằng những khoảnh khắc cuối cùng bên ông ấy.”
“Ca khúc này không đơn giản chỉ là một bài hát tình yêu. Ý nghĩa nó mang theo còn sâu sắc hơn rất nhiều.”
“Ăn cắp sáng tác, dựng chuyện vu khống người khác. Đề nghị phong sát hai kẻ này ngay lập tức.”
Tôi quay lại nhìn Ôn Ngôn.
“Tôi chưa từng cấp quyền sử dụng bài hát này cho bất kỳ ai.
Là một số người tự ý lấy nửa bản nhạc tôi viết dở, rồi đem thu âm và phát hành.”
Ôn Ngôn hoảng loạn, giọng nói bỗng lớn hẳn lên.
“Cô nói dối! Cô cứ bám lấy tôi mãi! Tôi chưa bao giờ lấy bất cứ thứ gì từ cô cả.
Bài hát này là do chính Mạc Mạc sáng tác!”
Tôi cười nhạt, giơ tay lên bấm nút phát video.
Đoạn ghi hình từ camera trước cửa nhà tôi hiện lên.
Hình ảnh rõ nét, ghi lại cảnh Ôn Ngôn lén mở cửa vào nhà tôi vào đêm hôm trước khi bài hát được phát hành.
“Nếu tôi là người bám theo anh, thì sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”
Ôn Ngôn lập tức á khẩu.
“Đột nhập trái phép, trộm cắp tài sản. Cái này cũng đủ đi bóc lịch rồi đấy.”
Mặt anh ta tái mét, theo bản năng phản bác.
“Tôi vào nhà bạn gái mình thì làm sao có thể gọi là đột nhập trái phép?”
Khán giả xung quanh ồ lên đầy kinh ngạc.
Tôi liếc nhìn Cố Mạc Mạc, cô ta giờ đã bối rối đến mức không thể che giấu.
Tôi nhếch môi cười nhạt.
“Nếu tôi là bạn gái anh ta, vậy cô là gì? Tiểu tam à?”
Cố Mạc Mạc thấy tình thế không ổn, lập tức bật chế độ giả đáng thương.
“Đây là ý của Ôn Ngôn mà!
Anh ấy ép tôi phải hợp tác đẩy thuyền couple, anh ấy nói sớm đã muốn chia tay chị rồi, chỉ là muốn tôi giúp để chị tự rút lui thôi!
Chị ơi, em cũng bất đắc dĩ lắm.
Em chỉ là một tân binh nhỏ bé, không dám đắc tội ai cả…”
Ôn Ngôn sững sờ, không ngờ người anh ta ra sức bảo vệ lại lật mặt nhanh như vậy.
Anh ta nghiến răng, giận dữ chỉ vào cô ta.
“Rõ ràng là cô ép tôi phải vu khống Hứa Văn Gia đạo nhạc!
Là cô yêu cầu tôi mua hot search để lăng xê cô!
Là cô lợi dụng tôi để leo lên đấy chứ!”
Cả hai ngay lập tức quay sang cắn xé lẫn nhau.
Lượng người xem livestream tăng vọt.
Ai cũng thích thú nhìn màn đấu đá của hai kẻ phản diện.
Có khi, lợi nhuận của tập này còn gấp đôi dự tính ban đầu.
Tôi không phải là một thiên tài kinh doanh sao?
10
Cố Mạc Mạc và Ôn Ngôn hoàn toàn bị hủy hoại.
Không cần tôi ra tay, cả hai đã bị giới giải trí phong sát.
Nhưng Ôn Ngôn vẫn chưa chịu từ bỏ.
Anh ta ngày nào cũng đứng lảng vảng ở sảnh công ty tôi, liên tục hỏi nhân viên lễ tân khi nào tổng giám đốc của Thị Việt tan làm.
Hôm đó, tôi mua cà phê xong, chuẩn bị lên văn phòng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hứa Văn Gia, sao cô lại ở đây?!”
Tôi dừng bước, quay đầu lại.
Ôn Ngôn trông thật thảm hại.
Quần áo nhăn nhúm, râu ria mọc lởm chởm, trông rõ ràng là đã sa sút không ít.
Anh ta lập tức lao tới, nắm chặt lấy tay áo tôi, không chịu buông.
“Gia Gia, bây giờ anh thật sự không còn cách nào nữa.
Chỉ có em mới có thể giúp anh thôi!”
“Anh bị lừa rồi!
Nếu không phải do Cố Mạc Mạc, anh sẽ không làm những chuyện đó!”