“Nhưng điều đó không liên quan đến tôi nữa, chúng ta chia tay rồi.”

Vừa nghe xong, Ôn Ngôn lập tức nổi đóa.

“Hứa Văn Gia, em có biết mình đang nói gì không? Em muốn chia tay với anh?”

“Không có anh hát nhạc của em, em nghĩ mình có thể đạt được thành công như bây giờ sao?”

“Anh cho em một cơ hội, xin lỗi ngay đi, anh sẽ coi như chưa nghe thấy những lời vừa rồi của em.”

Nhìn bộ dạng ngạo mạn của anh ta, tôi cảm thấy nực cười.

Nếu không có những bài hát của tôi, anh ta cả đời cũng chỉ có thể lang thang ở tuyến mười tám, hát mấy bài thị trường rẻ tiền mà thôi.

Tôi chẳng muốn tốn hơi, chỉ cúi xuống chuẩn bị ôm thùng đồ cuối cùng lên xe.

Bất ngờ, Tịch Túc từ đâu nhảy ra, giật luôn cái thùng trong tay tôi.

Hắn đã đứng chờ tôi từ tám giờ sáng.

Hôm nay còn đặc biệt mặc áo thun đen để tiện làm việc, dáng người cao ráo càng thêm nổi bật.

Trước đây fan hắn suốt ngày tâng bốc rằng gương mặt của Tịch Túc có thể làm đại diện nhan sắc cho idol, tôi thì thấy nhảm nhí, chả buồn quan tâm.

Nhưng giờ nhìn hắn đứng cạnh đám người cặn bã này, tôi mới thấy quả thực là dễ nhìn hẳn.

“Thầy Tịch, sao anh lại ở đây?”

Quản lý và Ôn Ngôn vừa thấy Tịch Túc, mặt lập tức biến sắc, giọng điệu cũng đổi luôn.

Tôi liếc mắt cảnh cáo hắn đừng lắm mồm, Tịch Túc chỉ nhún vai rồi lặng lẽ bê đồ ra xe.

Ôn Ngôn lập tức lên giọng chất vấn tôi.

“Em quen hắn ta từ bao giờ? Sao anh chưa từng nghe em nhắc đến?”

“Anh bảo sao dạo này em mạnh miệng thế, vừa tuyên bố rời khỏi giới giải trí, vừa đòi chia tay với anh.”

“Hứa Văn Gia, em không phải nghĩ rằng mình có thể bám vào Tịch Túc đấy chứ? Người ta tự sáng tác nhạc, lời hay nhạc giỏi hơn em gấp bội, em nghĩ hắn ta sẽ coi trọng em à?”

Quản lý của anh ta cũng hùa theo khuyên nhủ.

“Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, giờ cuối cùng cũng nổi tiếng rồi, Gia Gia à, đừng vì chút tức giận mà bỏ cuộc chứ.”

Giọng Ôn Ngôn ngày càng cáu kỉnh, ẩn chứa lửa giận.

“Đừng khuyên cô ta nữa, đồ ngu ngốc này cả đời cũng không có số hưởng phú quý, sống nghèo khổ là đáng đời!”

Quản lý nghe vậy cũng bắt đầu khó xử, đành hạ giọng.

“Được rồi, tôi cũng không ép cô nữa, nhưng ít nhất hãy gửi bản demo hoàn chỉnh của Quyết Biệt cho tôi. Sau đó, cô muốn đi đâu thì đi.”

4

Tôi cười lạnh, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề chính rồi nhỉ.

“Dựa vào cái gì tôi phải đưa?”

Mặt quản lý tối sầm, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.

“Hứa Văn Gia, tôi đã bỏ qua chuyện cô tự ý chấm dứt hợp tác, nhưng làm người cũng phải có đạo đức và tinh thần chuyên nghiệp chứ?”

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu đã vậy thì chúng ta phải tính đến chuyện bồi thường hợp đồng rồi.”

Tôi nhướn mày nhìn về phía Ôn Ngôn.

“Vậy tính thử xem nào.”

Ôn Ngôn quay sang nhìn quản lý, vẻ mặt có chút lúng túng.

“Bọn tôi… chưa từng ký hợp đồng.”

Quản lý lập tức lộ vẻ thất vọng, như thể đang trách móc một đứa trẻ không biết nghe lời.

“Ôn Ngôn, cậu thật quá đơn thuần, dễ bị người khác lợi dụng. Hợp tác mà không ký hợp đồng thì làm ăn kiểu gì hả?”

Tôi thấy buồn cười.

“Đúng vậy, hợp tác sao có thể không ký hợp đồng? Tôi viết nhạc cho anh ta suốt năm năm, không có hợp đồng, đến một đồng thù lao cũng chẳng thấy đâu.”

Lần này đến lượt quản lý cứng họng.

“Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng đã viết cho cậu ấy rồi, vậy thì nên viết cho xong chứ. Làm việc phải có đầu có đuôi mà.”

Tôi không ngờ hai người này lại có thể trơ trẽn đến mức này.

“Đây là bài hát tôi viết cho anh ta à? Là anh ta lén lấy bản nhạc từ phòng tôi đấy.”

Chữ “lấy trộm” làm Ôn Ngôn khó chịu, anh ta lập tức to tiếng phản bác.

“Chúng ta là người yêu, tôi lấy đồ của em thì làm sao? Bao nhiêu năm nay em viết nhạc cho tôi, bài nào cũng là viết để tôi hát. Tôi chỉ cầm nó sớm một chút thì có gì sai?”

“Hứa Văn Gia, em đúng là lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi khi thấy người khác có được thứ tốt. Tôi chỉ bảo em tặng một bài hát cho Mạc Mạc, vậy mà em cũng không chịu nổi cô ấy sao?”

“Em nghĩ mình là cái gì hả? Nếu không phải xui xẻo hát nhạc của em, tôi đã nổi tiếng từ lâu rồi!”

“Từ lúc Mạc Mạc xuất hiện, em có biết tôi tăng được bao nhiêu fan không? Còn nhiều hơn ba năm trước cộng lại đấy!”

Tôi sững sờ nhìn anh ta, không tin nổi sự trơ trẽn này.

Anh ta dám nói rằng mình xui xẻo khi hát nhạc của tôi?

Nếu không phải vì anh ta từng nói muốn làm ca sĩ, tôi đã chẳng thèm bước chân vào giới giải trí.

Tôi vốn có thể yên ổn ở nhà, chờ ngày thừa kế gia sản hàng tỷ.

Ba mẹ tôi tức giận vì tôi quyết tâm vào giới giải trí, họ đã khóa hết thẻ ngân hàng của tôi.

Tôi chưa từng kể chuyện này với Ôn Ngôn, chỉ vì không muốn anh ta cảm thấy áy náy.

Những năm qua, tôi cùng anh ta chạy khắp nơi diễn show lớn nhỏ, cùng ở trong căn phòng trọ bé xíu chỉ rộng 20 mét vuông.

Những lúc nghèo đến cùng cực, tôi đã bán hết trang sức và túi xách để lo sinh hoạt phí.

Ngay cả khi sự nghiệp tôi có chút khởi sắc, tôi cũng từ chối rất nhiều lời mời của các công ty quản lý, chỉ để tập trung sáng tác cho anh ta.

Quản lý thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng dàn xếp.

“Bây giờ Ôn Ngôn đang có độ hot rất cao, nếu cô gửi bản đầy đủ của Quyết Biệt cho chúng tôi, xem như giúp đỡ một chút đi. Sau đó, để Ôn Ngôn đứng ra giải thích, vậy thì cái mác đạo nhạc của cô chẳng phải sẽ được rũ bỏ sao?”

Ôn Ngôn nói với vẻ đắc ý.

“Được tôi hát nhạc của cô là vinh hạnh của cô đấy.”

“Hứa Văn Gia, chẳng qua là em ghen tị vì Mạc Mạc có thể đứng trên sân khấu lộng lẫy, còn em thì chỉ có thể viết nhạc cho người khác. Một con chuột cống như em cả đời cũng chỉ có thể ngửi mùi thức ăn thừa mà thôi.”

Tôi cười khẩy, tức đến mức buồn cười.

“Vậy thì tôi cũng không làm phiền cuộc sống huy hoàng của các người nữa.”

“Những bài hát tôi từng viết, từ giờ tất cả bản quyền tôi sẽ thu lại hết. Anh dám hát một lần, tôi sẽ dứt khoát thu tiền bản quyền. Nếu anh cứ tiếp tục, tôi sẽ kiện anh xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ.”

Mặt Ôn Ngôn biến sắc, sau đó lập tức giận dữ.

Anh ta giơ tay lên, định tát tôi.

“Em dám uy hiếp tôi à? Em muốn chết sao!”

Nhưng một bàn tay lớn đã nắm chặt cổ tay anh ta.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt vừa cười vừa không của Tịch Túc.

“Thử ra tay một cái xem?”

Lần đầu tiên tôi thấy Tịch Túc – kẻ lúc nào cũng cợt nhả – lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

Hắn siết chặt tay, khiến Ôn Ngôn đau đến mức nghiến răng trợn mắt.

Quản lý vội vàng lên tiếng xoa dịu.

“Thầy Tịch, chúng tôi chỉ có chút vấn đề trong công việc với Văn Gia thôi. Nếu hôm nay cô ấy đang bận dọn nhà, thì chúng tôi có thể bàn chuyện này sau.”

Bà ta không dám chọc vào Tịch Túc.

Cả giới giải trí ai cũng biết hắn là con trai độc nhất của nhà giàu nhất Giang Thành.

Ông nội hắn, Tịch Quốc Hồng, là đạo diễn lừng danh.

Vậy nên bao nhiêu năm qua, hắn lăn lộn trong showbiz nhưng chưa từng bị ai giở trò hay gây khó dễ.

Tôi đoán chắc hắn đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa tôi và Ôn Ngôn.

Ánh mắt hắn bây giờ chỉ có xa cách và lạnh lẽo.

“Không cần bàn bạc gì nữa đâu. Hôm nay tôi đến đây để đích thân mời Gia Gia hợp tác với tôi.”

“Cho dù sau này cô ấy có muốn tiếp tục viết nhạc, cũng không đến lượt các người.”

Ôn Ngôn trợn mắt, không thể tin nổi.

Tịch Túc đường đường là nhạc sĩ hàng đầu, lại đích thân đến tìm tôi hợp tác?

Anh ta cười gượng, cố vớt vát.

“Thầy Tịch, anh đâu cần tìm Hứa Văn Gia. Anh viết nhạc giỏi hơn cô ta cả trăm lần, hợp tác với cô ta làm gì?”

Tôi liếc mắt khinh thường.

Tôi biết đọc bản nhạc khi hắn còn đang chơi bùn ngoài vườn, hắn thì biết cái quái gì về nhạc chứ?

Mặt Tịch Túc lập tức tối sầm.

Dù hai chúng tôi thường xuyên trêu chọc nhau về trình độ sáng tác, nhưng tuyệt đối không chấp nhận để người ngoài hạ thấp nhau.

“Đúng là làm nghệ sĩ không yêu cầu phải có sức khỏe tốt, nhưng tôi nghĩ cậu nên dẫn nghệ sĩ nhà mình đi khám tai mũi họng đi.”

Tịch Túc nhìn quản lý, tiếp lời.

“Tiện thể khám cả khoa thần kinh luôn đi. Phát hiện sớm, chữa trị sớm, hồi phục sớm.”

Nhân lúc Ôn Ngôn còn sững sờ, tôi vung tay, trả lại cho anh ta cái tát vốn định dành cho tôi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi lạnh giọng.

“Nếu tôi không có khả năng sáng tác, vậy tôi muốn xem xem cô thanh mai tài giỏi của anh có thể viết tiếp phần còn lại của Quyết Biệt hay không.”

Tôi và Tịch Túc xoay người rời đi.

Sau lưng, Ôn Ngôn giận dữ hét lên.

“Hứa Văn Gia, em đừng tưởng trên đời này chỉ có mình em biết viết nhạc!”

Thật sao?

Nhưng bài hát này chỉ có mình tôi viết được.

Bởi vì đó là bài hát tôi dành riêng cho ông nội, là tình cảm không ai có thể sao chép.

5

Tôi về lại nhà, ba mẹ không hề trách cứ, ngược lại còn thương tôi vì những năm qua phải tự mình vất vả lo liệu.

Họ nấu một bàn đầy những món ngon, ba tôi – người quanh năm bận rộn – còn đặc biệt xin nghỉ phép để đưa tôi ra nước ngoài du lịch, thư giãn tinh thần.

Trong khoảng thời gian tôi ra nước ngoài, Ôn Ngôn và quản lý bị tôi chặn số.

Vậy mà họ vẫn đổi sang số khác để làm phiền tôi, gọi đến mức sắp nổ máy.

Có vẻ như Cố Mạc Mạc không đủ khả năng viết tiếp phần còn lại của bản nhạc.

Nếu không, bọn họ cũng không phải đuổi theo tôi để xin lại phần còn thiếu, thậm chí còn đề nghị mua lại.

“20 triệu đã đủ mua mạng cô rồi, Hứa Văn Gia, tốt nhất là cô nên biết điều một chút.”

Tôi nhìn tin nhắn của Ôn Ngôn, rồi lại nhìn quanh căn phòng khách sạn tổng thống xa hoa mình đang ở, một đêm đã tốn 10 triệu.

Tin nhắn của anh ta vẫn liên tục gửi đến, tôi không chút do dự chặn luôn số mới của anh ta.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ngoài ra, trong suốt thời gian này, Tịch Túc ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm, còn hỏi tôi bao giờ muốn trở lại làm việc với hắn.

Tôi thấy phiền, lần nào cũng chỉ nhắn lại hai chữ: “Đã đọc.”

Còn anti số một của tôi thì nay đã đổi đối tượng công kích, mỗi ngày đều vào Weibo của Cố Mạc Mạc để chất vấn khả năng âm nhạc của cô ta.

Sau khi trở về nước, tôi quyết tâm theo ba học cách quản lý sản nghiệp gia đình.

Ba tôi vui mừng khôn xiết, giao luôn một công ty con cho tôi quản lý.

Ông còn đặc biệt chọn một công ty có liên quan đến ngành giải trí để tôi nhanh chóng làm quen.