“Đại… à không, Cầu Cầu bảo rằng, anh hết tiền cũng không sao. Nó có thể ra ngoài ăn phân, thậm chí còn có thể dẫn anh theo. Đến lúc đó, nó ăn phần to, anh ăn phần nhỏ.”

Lạc Phong cúi đầu, biểu cảm đầy phức tạp.

Còn Đại Thông Minh thì chân thành nhìn lại anh.

“Đồ ngốc! Đây là cách mày báo đáp ông già vất vả nuôi mày à?”

Lạc Phong xoa đầu nó thật mạnh.

[Ba tôi gọi tôi là Đại Thông Minh]:
T.h..hu Đ..i..ế..u N.g,ư,ư

“??? Phần nhỏ cũng nhường cho ba ăn rồi, vậy mà vẫn không hài lòng! Quá bắt nạt cún rồi, đánh đánh đánh!”

Đại Thông Minh liền đứng bật dậy, vung vẩy hai chân trước, lại lao vào đánh nhau ngay trong cửa hàng của tôi.

Tôi thật sự không hiểu, một con chó, sao lại thích đánh nhau bằng chân trước đến vậy?

7

Khách hàng thứ hai ghé cửa hàng cũng là một người quen.

Không đúng, phải nói là một bé mèo quen thuộc.

Là bé mèo mướp sọc tên Tiểu Tiểu Ngọt Ngào trong nhóm chat.

Chủ nhân của nó là một cô gái trẻ.

Cô ấy ôm mèo, ngại ngùng nói:

“Gần đây Tiểu Tiểu cư xử rất lạ. Nó cứ nhìn chằm chằm vào tủ quần áo mà kêu meo meo. Mình có hơi sợ. Nếu cậu thật sự có thể giao tiếp với thú cưng, có thể giúp mình hỏi xem nó bị sao không?”

Ngay lập tức, tôi liên tưởng đến những tin tức đáng sợ trên mạng.

Kiểu như “Người lạ lẻn vào tủ quần áo” chẳng hạn.

Nhưng cô gái vội xua tay.

“Mình cũng sợ chuyện đó, nên đã kiểm tra kỹ rồi. Trong tủ không có gì cả.”

Vậy thì lạ thật.

Tôi nhận lấy Tiểu Tiểu, bế nó vào trong cửa hàng, đồng thời tag nó trong nhóm chat.

【Trong tủ có gì à?】

[Tiểu Tiểu Ngọt Ngào]:

“Là dưới tủ! Mình bị rơi vào dưới tủ rồi!”

【Cậu? Nhưng cậu đang ở đây mà?】

[Tiểu Tiểu Ngọt Ngào]:

“Là một mình khác, nhỏ hơn mình.”

Thông thường, trí tuệ của thú cưng chỉ ngang tầm trẻ con.

Nhiều lúc, cách diễn đạt của chúng không rõ ràng.

Trong lúc tôi còn mơ hồ chưa hiểu, bỗng có một thành viên khác trong nhóm lên tiếng.

“Có thể nó đang nói về ảnh của nó, hoặc thứ gì đó trông giống nó.”

Là một chú Alaska mới chuyển đến khu gần đây.

Nghe nói nó được chủ nhân nữ nhận nuôi.

Trong một nhóm toàn những thú cưng có tính cách đơn giản, nó đặc biệt thông minh.

Tôi dựa theo gợi ý đó, hỏi thêm Tiểu Tiểu vài câu.

Quả nhiên, nó đúng là đang nói về một món đồ bị mắc kẹt dưới tủ.

Tôi thuật lại kết quả cho cô gái.

“Có thứ gì đó kẹt dưới tủ, khó lấy ra, chắc cậu phải tìm cách lôi nó ra. Tiểu Tiểu nói khi về nhà, nó sẽ chỉ chỗ cho cậu. Nó rất thích thứ đó, bị mắc kẹt nên nó sốt ruột lắm.”

Cô gái nửa tin nửa ngờ rời đi.

Một tiếng sau, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh kèm tin nhắn cảm ơn.

“Trời ơi chị em ơi, cậu đúng là thần kỳ thật! Mình tìm thấy một thứ dưới gầm tủ! Nó ở tận trong góc, khó lấy lắm. Bảo sao mình soi mấy lần mà chẳng thấy gì.”

Trong ảnh là một chiếc đầu mèo bằng nỉ hơi méo mó.

Là một món đồ cô ấy tự tay làm từ lông rụng của Tiểu Tiểu.

Bảo sao Tiểu Tiểu lại nói “là một mình khác, nhỏ hơn mình”.

8

Sau chuyện đó, cô gái kia trở thành fan cuồng của tôi.

Nhờ cô ấy tuyên truyền, việc kinh doanh trong cửa hàng cũng ngày càng khởi sắc.

Cuộc sống của tôi dần ổn định hơn.

Ngoài việc phục vụ khách hàng, kiểm kê hàng hóa, theo dõi nhóm chat,

Tôi còn đặt nước và thức ăn trước cửa tiệm,

Dụ dỗ mấy bé thú hoang trong nhóm đến để được tôi “hấp thụ”.

Không giống như thú cưng nuôi trong nhà,

Hầu hết thú hoang đều rất trầm lặng.

Chúng không có nhà, cũng chẳng có nhiều chuyện để tán gẫu với thú cưng khác.

Một số con thậm chí vì từng bị bỏ rơi mà sinh ra oán hận con người.

Nhưng may mắn thay, bụng đói thì không thể hờn dỗi được.

Dù không ít lần, chúng ăn sạch đồ tôi để mà chẳng nói với tôi câu nào.

Nhưng mấy buổi sáng liên tiếp, tôi đều thấy trước cửa tiệm xuất hiện vài bông hoa nhỏ.

Kẻ lang thang ghé qua thường xuyên nhất chính là Cam Ca.

Nó bảo rằng dạo này, “ngành bắt chuột khó khăn lắm”.

Tôi đổ cho nó một bát đầy thức ăn mèo.

Cam Ca vừa ăn vừa meo meo ca hát vì quá ngon.

【Con người này, ngươi đối xử tốt với mèo, mèo sẽ cho ngươi sờ đầu. Sau này mèo sẽ dẫn đàn em đến bảo kê ngươi.】

Tôi bật cười, vui vẻ đồng ý.

Tiện thể thử hỏi nó:

“Cam Ca, hay là cậu về sống với tôi luôn đi?”

Cam Ca lắc đầu từ chối.

Nó nói nó còn nhiều đàn em cần chăm sóc.

Nhưng nếu tôi có việc cần, cứ gọi nó bất cứ lúc nào.

Tôi nghĩ một lúc, rồi nói với nó:

“Thế này cũng tốt. Nếu cậu và mấy đứa nhỏ đó đói bụng, cứ đến đây ăn. Khi trời lạnh, cửa hàng này cũng là nơi cho các cậu tránh rét. Nhưng mà cậu phải trông chừng bọn nó, không được quậy phá đấy nhé.”

Cam Ca cọ cọ vào tay tôi, meo meo đồng ý.

9

Hôm đó, tôi vừa tiễn một vị khách đi, định ngồi xuống nghỉ một lát.

Bỗng nhiên thấy một chú shiba inu đang spam tin nhắn trong nhóm chat.

[Shiba San]:

“Tức quá!”

“Tức quá!”

“Tức quá!”

“Mẹ nuôi một kẻ mới, suốt ngày tự ý chạy ra ngoài chơi, còn lén ăn vặt! Làm sao bây giờ?”

[Tiểu Tiểu Ngọt Ngào]:

“Ăn vụng đồ ăn vặt á? Vậy là xấu lắm rồi, gọi meo meo linh đến bắt nó đi!”

[Tà ác Lông Nhung]:

“Tè lên giường đi, gọi nó lại gần rồi bảo nó ở đây chờ thưởng lớn.”

[Quý ông Anh Quốc]:

“Đồ vô dụng! Phải đi đánh sen một trận, nói cho nó biết ai mới là đại ca trong nhà!”

[Alaska]:

“Cái đó là loài gì?”

[Shiba San]:

“Cũng giống như Mama-chan, là con người.”

[Alaska]:

“Nếu là giống đực, có thể đó là bạn đời của chủ nhân cậu. Loại giống đực này thường đánh đập bạn đời của mình, rất xấu xa và hung dữ. Cậu phải bảo vệ chủ nhân của mình!”

[Shiba San]:

“Bảo vệ Mama-chan! Bảo vệ Mama-chan!”

Tôi nhìn đoạn chat, hơi nhíu mày.

Chắc hẳn chú chó Alaska này từng có một quá khứ không mấy vui vẻ. Nó luôn có ác cảm với đàn ông.

Tôi lo shiba bị hiểu sai vấn đề, bèn lên tiếng trong nhóm:

“Khi chủ nhân không gặp nguy hiểm, những bé chó ngoan không được cắn người lung tung đâu. Nếu làm ai đó bị thương nghiêm trọng, chủ nhân có thể bị buộc phải xa rời các bé, thậm chí trong trường hợp tệ nhất, bé có thể bị xử lý. Đến lúc đó, bố mẹ của các bé cũng sẽ rất đau lòng.”

Alaska không nói gì nữa.

Các thú cưng khác, nghe thấy chủ nhân sẽ buồn, cũng lần lượt khuyên bảo vài câu.

Tôi còn định nói thêm gì đó, thì đúng lúc này, một chàng trai bước vào tiệm.

Anh ấy mua mấy hộp pate chó đang bán chạy nhất.

Sau khi thanh toán, anh ta do dự nhìn tôi.

“Nghe nói mua trên 500 có thể hỏi tư vấn về thú cưng?”

Tôi gật đầu.

Anh ấy ngập ngừng một lúc, rồi hỏi:

“Bạn gái tôi nuôi một con chó. Nhưng hình như nó nghĩ tôi cũng là thú cưng mà bạn gái nuôi, nên có phần chống đối tôi. Tôi phải làm sao?”

Trong đầu tôi không tự chủ mà nghĩ đến chú shiba ‘tức giận’ trong nhóm chat.

Thực ra, đa số thú cưng đều đơn giản, chúng không có ý xấu gì cả.

Tôi nói với anh ấy:

“Anh có thể thử tự tay cho nó ăn, dắt nó đi dạo vài lần. Nếu không thể giành được sự công nhận của nó, ít nhất cũng có thể chung sống hòa bình. Nhưng quan trọng nhất là—anh tuyệt đối không được tổn thương chủ nhân của nó. Nếu không, sự thù địch sẽ tăng lên gấp bội.”

Anh ấy gật đầu, nói rằng sẽ ghi nhớ.

Về sau, tôi mới biết được, chú shiba trong nhóm đúng là chó của bạn gái anh ấy.

May mắn là nó nghe theo lời khuyên trong nhóm, ngoại trừ việc thích giành đồ chơi lông xù với anh ấy, thì cũng không có hành vi nào quá khích cả.

10

Thứ Bảy, tiệm tôi đón một vị khách đặc biệt.

Cô ấy từ thành phố bên cạnh lặn lội đến tận đây.

Cô nói rằng chó của cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng lại chẳng chịu ăn gì.

Cô ấy đã thử đủ mọi cách, cuối cùng vào nhóm chat về thú cưng cầu cứu.

Thế rồi, cô nghe nói đến tôi.

“Tôi đã đưa nó đến bệnh viện kiểm tra rồi, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Làm ơn, cậu có thể giúp tôi hỏi nó, tại sao lại không ăn không?”

Khách hàng này không phải cư dân của khu Hồng Tinh, nên con chó của cô ấy cũng không có trong nhóm chat.

Điều đó có nghĩa là tôi không thể giao tiếp trực tiếp với nó.

Nhưng điều này không làm khó được tôi.

Tôi ngay lập tức đăng tin nhờ giúp đỡ trong nhóm:

“Có bé cưng nào muốn kiếm pate không? Chỉ cần đến cửa hàng một lát thôi!”

Chưa đến năm phút sau.

Vài bé mèo và chó đã đứng xếp hàng trước cửa tiệm.

【Con người này, xin chào. Xin cơm.】

Tôi dùng cách đơn giản nhất để giải thích nhu cầu phiên dịch của mình.
T.h..hu Đ..i..ế..u N.g,ư,ư

Sau đó, tôi chọn một bé chó hiểu ý, dẫn nó vào cửa hàng.

Chú chó của khách là một bé chó lai, nhìn qua có vẻ giống một vị nhà văn nổi tiếng nào đó.

Nó ủ rũ nằm sấp xuống đất, dáng vẻ vô cùng chán chường.

Bé “thông dịch viên” của tôi cúi xuống ngửi ngửi nó, sau đó cả hai gâu gâu trao đổi một hồi.

Rồi nó bắt đầu làm tròn nhiệm vụ chuyển lời trong nhóm chat.

【Nó nói không phải là không muốn ăn, mà là muốn để dành lại một ít cho bạn của nó. Chủ nhân không cho bạn nó vào sân, nó đã lâu rồi không gặp bạn mình, nên rất lo lắng.】

Tôi hài lòng xoa đầu bé phiên dịch.

Rồi quay sang hỏi khách hàng:

“Nhà cô có con vật nào thường xuyên đến chơi, nhưng dạo gần đây không thấy nữa không?”

“Không có mà… Ngày nào tôi cũng dắt nó đi dạo mà. Không đúng! Đợi đã! Có phải nó đang nói đến đám mèo đó không?!”

Cô kể rằng nhà cô ở tầng trệt, có một sân nhỏ.

Thức ăn và nước uống của chú chó thường được để trong sân.

Sau khi phát hiện ra nó không ăn nhiều như trước, cô lập tức kiểm tra camera ngoài sân.

Cô nhận thấy rằng, mỗi khi cô để đồ ăn xuống, không lâu sau sẽ có vài chú mèo hoang đến ăn.

“Hóa ra đó là bạn của nó à… Tôi còn không biết nữa. Mỗi lần bọn mèo đến, nó đều trốn sau cửa lén lút nhìn ra ngoài. Tôi tưởng nó bị ăn hiếp, không dám ra, nên mới xua đuổi đám mèo đi.”

Tôi lắc đầu.

“Chú chó nói rằng, vì bạn của nó đều là những bé mèo hoang nhút nhát, nó sợ chúng không dám ăn. Nên nó mới giả vờ đã ăn no rồi trốn đi.”

“Cún nhà cô, thực sự là một đứa trẻ rất tốt bụng đấy.”

“Hu hu… bảo bối, con đúng là bảo bối đáng yêu nhất trên thế giới!”

Cô khách đau lòng ôm chặt lấy chú chó.

Lúc ra về, cô còn mua thêm một đống thức ăn cho mèo.

11

Sau khi công việc giao tiếp với thú cưng đã thành thạo hơn, tôi quyết định mua thêm thiết bị mới.

Mở rộng dịch vụ tắm gội cho thú cưng.

Một số bé mèo, chó không thích tắm, đơn giản là vì ghét tiếng máy sấy.

Số khác thì do quá to con, nên chủ nhân khó tắm rửa cho chúng ở nhà.

Chủ của bé Alaska trong nhóm cũng đã vài lần dẫn nó đến cửa tiệm của tôi.

[Alaska]:

“Con người, xin chào. Ngươi là người trong nhóm, ta nhận ra ngươi.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Nó ngoan ngoãn giơ chân lên, hợp tác để tôi vệ sinh.

Lúc thanh toán, chủ của nó đưa mã QR để tôi quét.

Tôi chợt nhìn thấy một vết bầm trên cổ tay cô ấy.

Cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, vội vàng kéo tay áo xuống che lại.

“Không cẩn thận đập vào đâu đó thôi.”

Tôi mím môi.

Không nói gì.