Sống mũi cay cay, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc.
Ngôi nhà này chứng kiến những năm tháng hạnh phúc nhất của tôi, cũng chứng kiến tôi từ thiên đường rơi xuống vũng lầy, bị lừa gạt, bị phản bội, sau đó bị đá đi chẳng khác gì một con chó không nhà.
Tôi dựa vào ghế, cơ thể mất kiểm soát, bắt đầu run rẩy.
Vệ sĩ cũng chỉ đứng im lặng bên ngoài, không thúc giục tôi xuống xe.
Tiết Sưởng thật sự rất biết cách làm nhục tôi.
Giờ đây tôi tin rằng, anh ta quấn lấy tôi không phải vì anh ta hối hận, mà là vì không muốn để tôi sống tốt.
7.
Không ai có thể quen thuộc nơi này hơn tôi, từ từng ngọn cỏ đến từng viên gạch.
Ngôi nhà này đã từng là của tôi, nhưng giờ nó đổi chủ rồi.
Quản gia là người đón tôi vào, xếp phòng cho tôi.
Tiết Sưởng còn rất biết bố thí, anh ta cho tôi ở trong căn phòng cũ của mình.
Quản gia đứng cạnh tôi, cung kính nói:
“Đứa nhỏ được ông chủ sắp xếp cho căn phòng trẻ em ở tầng dưới.”
Tôi mặt không đổi sắc đáp lại:
“Đứa nhỏ sẽ ở cùng với tôi.”
Quản gia liếc nhìn đứa trẻ, mím môi, không nói gì, thay cho một lời từ chối lặng lẽ.
Quản gia rất rõ, mình là người dưới trướng của ai.
Tôi nói:
“Hoặc là cứ như vậy, hoặc là tôi đốt nhà đấy.”
Quản gia nghe xong, không khỏi kinh ngạc, bà do dự một lúc rồi gọi điện cho Tiết Sưởng ngay trước mặt tôi.
Anh ta cười nhạt, trả lời:
“Tùy cô ta.”
Quản gia mới im lặng đưa đồ đạc của tôi vào phòng ngủ.
Sắp xếp xong mọi thứ, tôi đặt bé con vẫn còn đang ngủ say trong vòng tay tôi xuống giường, xoa xoa cánh tay đã tê rần.
Chăm trẻ thực sự rất khó.
Một lát nữa bé sẽ phải uống sữa.
Hộp sữa bột để trong hành lý của tôi đã bị chuyển vào phòng thay đồ.
Tôi váo đó tìm hộp sữa, lúc quay ra ngoài lại thấy một người phụ nữ gầy gò đang đứng bên cạnh cũi của con tôi.
Cô ta cúi đầu nhìn Tiểu Bảo đang ngủ say, đột nhiên vươn tay ra.
Chuông cảnh báo trong đầu tôi lập tức kêu lên, bản năng của người làm mẹ khiến cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả đại não, tôi lao đến đẩy cô ta ra, hét lớn: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Rõ ràng là tôi không dùng nhiều sức, nhưng cô ta lại ngã xuống đất như một tờ giấy mỏng.
Tôi không có thời gian để tâm đến cô ta, chỉ hoảng hốt kiểm tra đứa trẻ.
Tiểu Bảo vẫn đang say ngủ, bàn tay nắm chặt lại, gương mặt hồng hào, hơi thở cũng chậm rãi từng nhịp.
Lòng tôi mới yên, người phụ nữ ngã xuống đất mặt xanh như giấy, tay yếu ớt không thể đứng dậy.
Tiết Sưởng vừa đúng lúc xuất hiện.
Người phụ nữ bất lực kêu lên: “Anh hai, đau quá.”
Tiết Sưởng tái mặt, nhanh chóng bước tới đỡ cô ta lên.
Chẳng bao lâu, tiếng xe cấp cứu vọng lên từ dưới lầu.
Tôi kéo rèm cửa sổ, nhìn xuống, thấy người phụ nữ nằm trên cáng được đưa lên xe.
Tiết Sưởng cũng theo sát bên cạnh.
Trước khi lên xe, như cảm nhận được điều gì đó, anh ta dừng bước lại rồi quay đầu nhìn về phía tôi từ xa.
Tôi đứng yên bên cạnh cửa sổ, không động đậy, thậm chí còn kéo khóe miệng, khẽ mỉm cười với anh ta.
Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì lần đầu anh ta mới đến nhà tôi.
Người phụ nữ đó, tôi nhận ra.
Là người phụ nữ đã xuống xe trong ngày mưa, thân mật gọi anh ta là anh hai.
Là người phụ nữ mà Tiết Sưởng đã chi cả đống tiền trong buổi từ thiện chỉ để làm vui lòng cô ta.
8.
Kể từ ngày theo xe cấp cứu rời đi, Tiết Sưởng cũng biến mất.
Trong ngôi nhà rộng lớn, ngoài tôi và Tiểu Bảo, chỉ còn lại vài người hầu kỳ lạ.
Bài trí của biệt thư cơ bản vẫn như cũ.
Ngoài việc cấm tôi lên tầng ba, bọn họ không hạn chế tôi ở bất kỳ nơi nào khác.
Thậm chí khi tôi dẫn con ra ngoài, người hầu cũng không hề ngăn cản.
Nhưng mỗi khi tôi đưa đứa nhỏ đi dạo, sẽ có người theo dõi từ đằng xa.
Tiết Sưởng tốn công sức đưa tôi về đây, chắc chắn không phải để làm việc thiện.
Lúc rời khỏi trung tâm trông trẻ, tôi ghé vào một cửa hàng bán đồ dành cho mẹ và bé.
Dạo gần đây thời tiết thay đổi, nên tôi cần mua thêm đồ mới cho Tiểu Bảo.
Lạ là bé con rất thích màu hồng, tôi tính mua cho con một bộ pyjamas màu hồng.
Thấy thế, bé con khua chân múa tay muốn lấy đồ.
Tôi cầm hai bộ quần áo màu khác nhau, chọc thằng bé:
“Chọn cái nào đây ta? Con chỉ có thể mua một cái thôi nhá!”
Thằng bé không chút do dự, ngay lập tức với tay về phía bộ đồ màu hồng.
Nhưng một bàn tay thon dài bất ngờ xuất hiện, lấy đi bộ đồ cậu bé muốn.
Tiểu Bảo nắm chặt tay, chu mỏ phụng phịu.
Tiết Sưởng không biết từ đâu ra, cầm lấy bộ quần áo bé tí, xem qua rồi nhìn vào đứa nhỏ, nhướng mày hỏi: “Con trai mà thích màu hồng à?”
Tôi nhanh tay giật bộ đồ lại:
“Không cần anh lo.”
Anh ta nhếch miệng cười, đút tay vào túi, theo sau chúng tôi đi dạo một vòng.
Đến lúc thanh toán, anh ta lấy điện thoại ra:
“Để tôi.”
Tôi nhíu mày.
Tiết Sưởng:
“Không vui à?”
Nghĩ nhiều rồi, tôi lập tức quay lại lấy thêm mấy món đồ đắt nhất, chất lượng tốt nhất.
Nhân viên bán hàng nhìn đống hàng chất đầy trên quầy thanh toán, mặt cười tươi như hoa.
Anh ta không nói gì, trực tiếp thanh toán, rồi để vệ sĩ xách túi lớn túi nhỏ rời đi.
Lúc quay về, Tiểu Bảo dựa vào người tôi, nghịch món đồ chơi mới trong tay.
Sau khi lên xe, ánh mắt của Tiết Sưởng luôn tập trung vào đứa trẻ.
Đôi mắt màu nâu nhạt mang đầy ẩn ý.
Vỏ bọc tao nhã không thể che giấu được sự lạnh lùng từ sâu bên trong của anh ta.
“Tiết Sưởng.” Tôi khẽ nói:
“Thu ánh mắt ghê tởm của anh lại đi.”
Thoáng chốc, trong đôi mắt ấy tựa như lóe lên một tia tổn thương, nhưng rồi lại nhanh chóng bị che giấu đi.
Anh ta chuyển hướng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi quay đầu lại.
Tiết Sưởng gõ gõ vào tay vịn, suy nghĩ một lát, rồi ác ý hỏi:
“Đường Lịch, mấy năm này đã gặp lại được ba cô chưa.”
Thấy sắc mặt tôi tái đi, anh ta bật cười.
9.
Nhưng niềm vui của anh ta không kéo dài lâu.
Vì chỉ sau đó không bao lâu, xe bị đụng.
May mà không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn sợ hãi ôm chặt Tiểu Bảo trong tay.
Thằng bé cầm đồ chơi, ngơ ngác nhìn tôi.
Tài xế xuống xe kiểm tra, cửa xe đối diện mở ra, một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống.
Trong lúc cả hai bên thương lượng, kính cửa sau từ từ hạ xuống, để lộ ra một gương mặt điển trai với đường nét đầy sắc bén.
Người đàn ông kia nhíu mày, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay mạnh mẽ hững hờ đặt trên khung cửa.
Hắn gõ nhẹ ngón tay thon dài, ánh mắt lướt qua tài xế rồi dừng lại ở ghế sau nơi chúng tôi đang ngồi.
Tiết Sưởng cũng nhìn thấy.
Ánh mắt anh ta động một chút rồi lập tức mở cửa xe bước xuống, đi vòng ra phía sau xe đối diện.
Rõ ràng là bọn họ có quen biết với nhau.
Tiết Sưởng đi đến chào hỏi, trong suốt quá trình đó, một người đứng bên ngoài, một người lại ngồi yên trong xe không buồn động đậy.
Tôi bế Tiểu Bảo nhìn ra bên ngoái, thằng bé nằm trên cửa sổ kính, hai mắt mở to, cầm đồ chơi đập vào kính xe.
Tiếng ồn thu hút sự chú ý của hai người đối diện.
Tiết Sưởng quay đầu lại nhìn, nói thêm mấy câu xã giao, cuối cùng người trong xe cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay với anh ta.
Lúc anh ta quay lại xe, tôi cố ý mỉa mai: “Ăn của nhà tôi nhiều thế mà vẫn không thể thẳng lưng mà sống được à?”
Anh ta chỉnh lại bộ vest, không chút cảm xúc nói: “Đường Lịch, giờ chọc giận tôi không có lợi cho cô đâu.”
Tiểu Bảo vẫn đang đập kính, còn kêu lên mấy tiếng “A” be bé.
Cuộc xung đột chưa kịp bắt đầu đã vội lắng xuống.
Giải quyết xong sự cố trong hòa bình, hai tài xế trở lại xe của mình.
Khi xe rời đi, tôi ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trong xe nhìn về hướng này.
Trên đường về, tôi và Tiết Sưởng cũng không còn nói với nhau thêm lời nào nữa.
Tôi ra ngoài lúc trời sáng, nhưng trở về trời đã tối đen.
Biệt thự rộng lớn tựa như một con quái vật im lặng, lẳng lặng tọa trong bóng tối.
Ánh đèn mờ ảo từ đèn đường rọi xuống, còn có thể nhìn thấy một vài loại côn trùng không rõ đang tụ lại dưới đó.
Tiểu Bảo lại ngủ rồi, bé con dựa vào cổ tôi, nhịp hít thở lên xuống đều đặn.
Tiết Sưởng đi trước, mở cửa ra.
Phòng khách vốn nên sáng ánh đèn giờ đây lại tối tăm.
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng động, gấp sách lại, nhìn ra phía cửa: “Em đợi lâu lắm rồi đấy, đồ hết rồi này.”
Giọng nói mang theo sự yếu đuối thường ngày, dáng vẻ đầy nhu nhược.
Tiết Sưởng đi tới: “Không phải đã nói không cần đợi anh về rồi sao.”
Người phụ nữ đứng lên, thoải mái ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai thèm đợi anh, em chỉ đọc sách chút thôi mà trời đã tối rồi.”
“Lên phòng trước nhé, em có chuyện cần bàn với anh.” – Cô ta coi tôi như không khí, ôm cánh tay Tiết Sưởng đi lên tầng.
“Cao tổng của tập đoàn Vạn Thắng vừa gửi email, hẹn chúng ta ngày mai đến dự tiệc…”
Âm thanh của cô ta dần biến mất sau cánh cửa thang máy.
Cao Kỳ của tập đoàn Vạn Thắng.
Người mà tôi từng gọi là bác, là một trong những kẻ đã tiếp tay cho Tiết Sưởng hủy hoại gia đình tôi.
Bọn họ đi lên tầng ba, khu vực mà tôi không được phép lại gần.
Tôi ôm Tiểu Bảo về phòng, liên tục tự nhủ mình phải kiên nhẫn, kiên nhẫn.
Tôi của trước đây chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng sự sỉ nhục như bây giờ.
Kẻ thù sống trong ngôi nhà từng là của tôi, cấm cho tôi không được tiến vào khu vực của bọn họ, kiểm soát tự do của tôi, còn công khai âu yếm trước mặt tôi.
Nếu có cơ hội, tôi thà đâm chéc bọn họ còn hơn chịu đựng sự sỉ nhục này.
Nhưng nếu tôi làm vậy, chẳng khác gì đâm đầu vào cái lưới bọn họ đã dọn sẵn.
Bọn họ muốn tôi tự mình đi vào chỗ chéc.
Lý trí và con tim liên tục giằng xé lẫn nhau.
Lúc đặt con xuống giường, tay tôi vẫn còn đang run rẩy.
“Đường Lịch, bình tĩnh, Đường Lịch, phải bình tĩnh.”
Tôi vỗ ngực mình, cố gắng hít thở sâu: “Đừng kích động, đừng kích động.”
Điện thoại để bên cạnh rung lên, có tin nhắn mới gửi tới.
“Có đó không?”