Sau khi chia tay, tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ trong trung tâm thương mại.

Tôi đầu tóc rối bù, tay chân luống cuống thay tã cho con nhỏ.

Còn anh ta thì ăn mặc chỉnh tề, phong thái ngời ngời, được mọi người vây quanh như sao sáng trên trời.

Ánh mắt giao nhau, anh ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng tôi đang nghịch ngợm, sắc mặt lập tức thay đổi:

“Là con tôi?”

Tôi cười lạnh, xoay khuôn mặt đứa bé đối diện với anh ta:

“Anh thấy giống không?”

Anh ta nhìn chăm chú một hồi, sau đó gật đầu đầy chắc chắn:

“Giống.”

Tôi bật cười không chút tình cảm, nhắc nhở:

“Tống Xương, chúng ta chia tay đã hơn ba năm rồi.”

Tôi vỗ vỗ đứa bé trong lòng, nói tiếp:

“Con tôi mới có sáu tháng tuổi.”

——

1.
Kể từ ngày gặp lại, điện thoại của tôi liên tục bị quấy rối bởi những số lạ.

Hết tin nhắn muốn kết bạn này đến tin nhắn khác cứ ùn ùn kéo tới.

Thậm chí mỗi khi ra ngoài, tôi luôn cảm giác có người theo dõi từ xa.

Tôi phớt lờ tất cả những điều bất thường đó, tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình.

Tôi đưa con tới trung tâm trông trẻ, sau đó tranh thủ đi dạo, mua sắm chút đồ rồi trở về nhà, ngày qua ngày, tôi chỉ lặp lại một lộ trình cơ bản như vậy.

Tôi biết tất cả những điều bất thường ấy đều là chuyện Tiết Sưởng gây ra.

Anh ta không phải là kiểu người sẽ từ bỏ nếu còn chưa đạt được mục đích của mình.

Sau một tuần không có thu hoạch gì mới, anh ta cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, trực tiếp sai người chặn tôi lại ngay trước cửa lớp của con tôi.

Bốn tên vệ sĩ cao lớn đứng chắn trước mặt tôi, giọng điệu có vẻ tôn trọng nhưng thực tế lại mang đầy tính ép buộc: “Cô Đường, ngài Tiết mời cô lên xe nói chuyện.”

Chiếc xe Lincoln đỗ bên lề đường, bốn tên vệ sĩ, hai người đi phía trước, hai người khác theo sau, “hộ tống” tôi lên xe.

Tiết Sưởng ngồi vắt chéo chân, dựa nửa thân trên vào cửa xe, vô thức xoay chiếc nhẫn trên tay, tầm mắt chưa từng rời khỏi đứa trẻ trong vòng tay của tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay bé xíu của con, đứa nhỏ mở to đôi mắt trong veo nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười ngây thơ: “A…”

Tiết Sưởng không hiểu sao đột nhiên lại bật cười, vươn tay về phía tôi: “Muốn bế không?”

Tôi ôm chặt đứa trẻ, lùi lại về sau, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”

Anh ta khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Muốn xem đứa nhỏ chút thôi mà, không được à?”

“Haha.” – Tôi cười lạnh: “Cũng không phải con anh, xem làm gì?”

“Không phải con tôi?”
– Tiết Sưởng chậm rãi nhắc lại bốn chữ đó, khóe miệng câu lên, ánh mắt lại dần trở nên u ám:
“Thật sự là con của em à?”

“Anh không thấy nó giống tôi đến cỡ nào à?
Có cần tôi đi làm xét nghiệm huyết thống rồi đem kết quả đến trước mặt cho anh xem không?”

Tôi đổi tư thế bế đứa nhỏ, không kiên nhẫn nói:

“Mong anh từ bỏ suy nghĩ giở trò lên hai mẹ con chúng tôi đi, tôi cũng chưa từng có ý định quay lại với người như anh, đừng làm phiền đến chúng tôi nữa.”

“Hơn nữa, người đã bỏ rơi tôi không phải là anh sao, chúng ta vốn dĩ không nên gặp lại, sao giờ anh lại đột nhiên muốn làm ba đứa nhỏ rồi?”

Tiết Sưởng lạnh mặt, không nói gì nữa.

Anh ta đưa tôi về dưới nhà.

Trước khi xuống xe, tôi cảnh cáo anh ta thêm lần nữa:
“Tiết Sưởng, sau này hai người chúng ta cứ coi như là nước giếng không phạm nước sông, phần đời còn lại đừng tìm đến nhau nữa, vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.”

Đáp lại lời nói của tôi là biểu cảm lạnh tanh của người đàn ông qua khe cửa kính đang dần hạ xuống.

2.

Tôi và Tiết Sưởng là thanh mai trúc mã.

Nói chính xác hơn thì anh ta là đứa trẻ được ba tôi nhận nuôi.

Khi ấy, chúng tôi thiếu chút nữa là đã kết hôn với nhau.

Chỉ tiếc, mọi chuyện anh ta làm cho tôi đều là cái bẫy đã được anh ta dàn dựng kỹ lưỡng.

Tình cảm của anh ta là giả, sự săn sóc tận tình bao năm qua cũng là giả, ánh mắt đượm tình khi nhìn tôi, cũng là giả.

Anh ta mang theo trong mình hận thù, âm thầm trốn trong nhà tôi bao năm.

Vào một đêm trước ngày chúng tôi đính hôn, anh ta cũng thu mẻ lưới anh ta đã thả ra bao năm, tự tay tống ba tôi vào tù.

Tòa án đã phong tỏa căn nhà chúng tôi đang ở.

Trong đêm mưa tầm tã, tôi bị đuổi ra ngoài, trên người cũng chẳng còn đồ gì đáng giá.

Tôi không chấp nhận được sự thật, bật khóc giữa mưa, anh ta cầm ô đi đến bên cạnh tôi.

Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt của Tiết Sưởng khi ấy, dưới màn mưa như đổ nước.

Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt đầy sự thương hại, lời nói châm chọc, độc địa đến đáng sợ.

Anh ta nói: “Đường Lịch, đây là cái giá cô đáng phải nhận.”

Cách đó không xa, một chiếc xe ô tô đỗ lại bên đường, một người phụ nữ bước từ trên xe xuống, dịu dàng gọi anh ta ta một tiếng:
“Anh.”

Về sau tôi mới biết, đó mới là người mà anh ta thật sự đặt trong lòng.

3.

Cuộc sống sau này đã dạy tôi hiểu thế nào là phượng hoàng sa cơ không bằng cả một con gà.

Trong lúc tôi đang lang thang trên đường, cơm cũng không có mà ăn, Tiết Sưởng lại có tất cả trong tay, cả sự nghiệp lẫn tình yêu.

Tivi trong cửa hàng tiện lợi phát tin tức về anh ta, nói rằng anh ta đã cùng bạn gái tham gia một buổi đấu giá từ thiện, còn mua một viên đá quý với giá trên trời chỉ để lấy lòng người đẹp.

Lúc đó tôi đang cầm ổ bánh mì sắp hết hạn mà một cô nhân viên tốt bụng đưa cho, ngồi trong góc, vừa khóc vừa cố gắng nhồi vào miệng.

Tôi từ bé vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên phải chịu khổ như thế này.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, thầm thề trong lòng, những người đã làm tổn thương tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt bọn họ phải trả giá!

Nhưng những lời thề hùng hồn đó đã nhanh chóng bị hiện thực tàn khốc đập tan.

Tôi bây giờ không quyền không thế, không có khả năng để động đến dù chỉ là một cọng lông chân của Tiết Sưởng.

Ngay cả chuyện có cơm ăn áo mặc cũng đã là vấn đề nan giải.

Tôi không thể đấu lại anh ta, chứ đừng nói gì đến việc trả thù.

Khi đó là như vậy, bây giờ cũng vậy.

Nhóc con lại tè dầm, nằm trên giường khóc òa lên.

Làm mẹ đơn thân thật sự rất khó khăn.

Thay tã cho đứa nhỏ xong, nó vẫn khóc không ngừng, tôi bối rối ôm con dỗ dành, nhưng làm thế nào cũng không dỗ con ngừng khóc được.

Mặt con đỏ bừng lên, khóc đến lạc cả giọng.

Trong lúc tôi đang bất ổn, chủ nhà lại gọi tới, nói anh ta có ý định bán nhà, sẽ bồi thường cho tôi, bảo tôi chuyển đi chỗ khác.

Cả người tôi lạnh đi, cũng không còn sức để tranh cãi với anh ta.

Ngắt điện thoại, tôi mới nhận ra có tin nhắn mới gửi đến cho tôi: “Nước sông không phạm nước giếng? Tôi cứ muốn phạm đấy.”

Tiết Sưởng ấu trĩ gửi tin nhắn qua khiêu khích tôi.

Tôi chặn số anh ta, mang theo tất cả đồ đạc và giấy tờ, nhanh chóng đưa con đến bệnh viện.
Bé bị đầy hơi, đau bụng, sau khi được bác sĩ chăm sóc, đứa nhỏ trong lòng tôi cũng từ từ ngoan ngoãn trở lại, còn mút tay đến là ngon lành.

Bé còn khẽ thút thít vài tiếng.

Phòng cấp cứu giữa đêm vắng tanh.

Cuối cùng con cũng chịu ngủ, tôi ôm con đến mức tay tê đi mà không dám cử động.

Nhìn gương mặt bé xíu đang yên giấc ngủ say của bé, tôi cúi người cụng nhẹ vào đầu con.

Hai mắt tôi cay xè, chỉ có lúc này mới dám để lộ chút ít cảm xúc trong lòng ra ngoài.

Một bóng hình lặng lẽ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt vào trong:
“Anh có thể đừng dính tôi như một miếng cao dán chó thế nữa được không?”

5.

Tiết Sưởng im lặng ở cạnh tôi đến sáng.

Dù tôi có mắng có chửi gì, anh ta vẫn cứ như người câm, không nói một lời.

Lúc tôi ra khỏi bệnh viện, anh ta thậm chí còn muốn đưa tôi về nhà.

Tôi giận đến mức không thể kiềm chế cảm xúc được nữa:
“Anh có thấy mình đáng ghê tởm không? Anh hối hận nên muốn quay trở lại xin tôi tha thứ đấy à?”

Tiết Sưởng nhếch môi, tay vẫn đút trong túi, lời hắn nói ra khiến người khác tức đến hộc máu:
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn thấy cô sống khổ sở như thế nào thôi.”

Tôi nở một nụ cười tự giễu, chỉ vào đứa nhỏ trong lòng:

“Trông tôi bây giờ chưa đủ khổ à?”

“Anh cút đi chỗ khác đi, tôi chỉ cần nhìn thấy anh là đã muốn lao vào giếc chéc anh rồi.”

Không biết não anh ta hỏng chỗ nào, anh ta lại mỉm cười, nói: “Cô cứ thử xem.”

Chủ nhà lại hối tôi chuyển nhà, lúc đến còn mang theo một ít trái cây và đồ bổ.

Một tháng trước, khi tôi vừa kí hợp đồng, anh ta còn tỏ vẻ rất thân thiện, lúc này lại bày ra dáng vẻ đe dọa tôi.

Anh ta vào thẳng việc:

“Khi đó thấy cô đáng thương, trẻ như thế mà đã phải một mình nuôi con.”

“Nhưng giờ tôi cũng có vấn đề của tôi, tôi phải nhanh chóng bàn giao căn nhà này, người ta đã trả tiền cọc rồi.”

“Ai mà chẳng có lúc gặp phải khó khăn, phải biết thông cảm cho nhau chứ, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cô nhiều nhất có thể, chỉ cần cô nhanh chóng chuyển đi là được.”

Tôi cố nén cơn giận:
“Muốn nhanh thì cũng phải cho tôi chút thời gian chứ, anh đơn phương phá vỡ hợp đồng, không thể chờ tôi thêm 1 tuần nữa để tìm chỗ ở mới sao?”

Chủ nhà cầm cốc nước lên uống một ngụm, cố tình lảng tránh câu hỏi của tôi, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói:
“Chuyện này tôi cũng không giấu gì cô, không phải là tôi làm khó cô, cô phải tự trách mình đã đắc tội phải ai đi.”

“Tôi không phải người xấu, tôi hay cô thì cũng đều chỉ là người bình thường mà thôi, tôi chỉ muốn sống yên ổn, ai mà ngờ tự dưng lại có cớ sự thế này, mong cô đừng làm khó tôi nữa.”

Chuyện đã đến nước này, còn gì ẩn khuất nữa đâu.

Tiết Sưởng lại gửi một tin nhắn nữa qua cho tôi:
“Dao đã đưa tận tay rồi, để xem cô có đủ can đảm nhận lấy không nhé.”
6.

Tôi không chỉ có can đảm cầm lấy chuôi dao, tôi còn muốn tự mình lấy mạng anh ta.

Tôi giờ không sợ trời, cũng không còn sợ đất nữa rồi.

Xe của Tiết Sưởng đỗ dưới lầu, anh ta không tới, chỉ có vài vệ sĩ đến giúp tôi chuyển đồ đi.

Đồ của tôi thì chẳng có mấy, chủ yếu là đồ dùng hàng ngày của bé con.

Tôi tự hỏi không biết anh ta định sẽ làm gì với tôi đây.

Tiểu Bảo suốt cả đường đi vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong tay tôi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết sắp tới đây sẽ có chuyện gì xảy ra.

Khi cảnh vật quen thuộc hiện lên ngoài cửa sổ, ngôi nhà mà tôi lớn lên xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi nhìn ra ngoài, kí ức ùa về như bão lũ.