Haizz, chắc chắn là đang tăng ca, không sai được.
Sau khi có WeChat của em gái bảo bối, tôi bắt đầu chủ động liên lạc với em ấy thường xuyên hơn vào ngày hôm sau.
Lúc sếp họp, tôi lén lút lướt điện thoại, gửi tin nhắn cho em gái:
【Tổng giám đốc của bọn chị lại muốn lấy bản thiết kế của chị để ký tên. Chị có thể nhịn được không? Quyết định rồi… hôm nay tan làm sớm một phút!】
Em gái trả lời:
【…】
Tôi không để ý lắm, nghĩ rằng công ty của em ấy chắc là không cho nhân viên nghịch điện thoại trong giờ làm.
Chắc chắn là em ấy phải len lén nhắn lại cho tôi, huhu, nghĩ thôi đã thấy thương rồi.
Vì vậy, tôi tiếp tục hỏi:
【Thế nên tối nay chị sẽ đến sớm nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?】
【Gì cũng được.】
Nhìn xem! Em gái tôi thật ngoan ngoãn, dễ nuôi làm sao!
Thế là tôi lập tức tan làm sớm nửa tiếng, cầm tiền lương vừa nhận, cắn răng đi vào siêu thị nhập khẩu, mua một giỏ đầy nguyên liệu tươi ngon.
Vừa ngân nga bài hát, vừa xách hai túi đồ to tướng, tôi thành thạo nhập mật mã vào nhà, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bên cạnh bàn ăn có một người đàn ông xa lạ.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng vào tôi.
“Bịch!”
Hai túi đồ trong tay rơi xuống đất, rau củ và thực phẩm vương vãi khắp nơi.
Nhưng tôi chẳng quan tâm nổi nữa.
Trước mặt tôi là một người đàn ông có bờ vai rộng, eo thon, gương mặt không thua gì nam chính phim Hàn, đang cầm một chiếc cốc uống nước.
Quan trọng nhất là—hắn không mặc áo!
Cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh eo.
Tóc hắn vẫn còn ướt, vài giọt nước chậm rãi lăn xuống, men theo đường vai, trượt qua bốn múi cơ săn chắc, lướt qua đường nhân ngư, rồi tiếp tục chảy xuống…
“Ực.”
Tôi nghe thấy rất rõ ràng âm thanh mình vừa nuốt nước bọt.
Đúng lúc đó, hắn bước về phía tôi.
“Chị?”
A a a! Cái tình huống quái gì thế này?!
Hắn đến gần hơn, hương thơm thanh mát của quả vả lặng lẽ len vào khứu giác tôi.
Giọng nói của hắn trầm thấp, chết người, hắn cúi đầu lướt mắt qua tôi, sau đó quỳ xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, có thể nhìn thấy rất rõ phần lưng rộng tràn đầy sức sống. Vì động tác cúi người mà phần eo hắn hơi cong xuống, khăn tắm quấn lỏng lẻo, chỉ cần nhích lên một chút nữa là…
Mẹ ơi, chân tôi không nhấc nổi nữa rồi!
Tôi đứng như trời trồng, nhìn hắn từng món từng món nhặt hết đồ rơi dưới đất bỏ lại vào túi.
Sau đó, hắn dễ dàng dùng một tay xách túi đồ lên, đứng dậy.
Mãi đến khi hắn quay lại bàn ăn, tôi mới có thể thở ra.
Não bộ bắt đầu tiếp nhận oxy trở lại, lý trí dần dần phục hồi.
Tôi nghe thấy giọng hắn vang lên:
“Chị, lại đây nấu cơm đi.”
Hắn gọi tôi là chị.
Hắn không mặc áo.
Hắn bảo tôi nấu cơm.
Tôi, Hà Tình Hứa, gục ngã.
(6)
Tôi hoàn toàn không nhớ mình đã nấu xong bữa cơm này như thế nào.
Mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông đã thay quần áo, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, tôi mới cảm nhận được mọi thứ là thật.
“Vậy anh là của Trịnh Đan Ni…”
“Sếp của cô ấy. Tôi tên là Chung Vận.”
Tôi câm nín.
Hóa ra tiểu tổ tông của bạn thân chính là… sếp của cô ấy.
Vậy mà tôi cứ nghĩ là em gái cô ấy, suốt bao ngày qua còn gọi anh ta là bé cưng, rồi hết muamua lại yêu em, còn bắt người ta gọi mình là chị nữa chứ.
Đúng là đỉnh cao của sự ngu ngốc!
Nhưng dường như Chung Vận chẳng hề bận tâm.
Anh ta chỉ ung dung cầm đũa, chậm rãi thưởng thức bữa ăn.
Động tác thì tao nhã, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh.
Một bát cơm nhanh chóng cạn sạch, Chung Vận đứng dậy lấy thêm cơm.
Đến lúc này tôi mới hiểu vì sao mỗi ngày mình nấu bao nhiêu anh ta cũng ăn hết được.
Còn tôi lúc này, đã xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.
Ngồi ngay đơ trước bàn ăn, nhìn người ta ăn mà chẳng biết làm gì, tôi đành tìm đại một chủ đề để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Tôi: “Anh thấy ngon không?”
Chung Vận: “Ngon.”
Nhai nhai nhai.
Nhìn hàng lông mày giãn ra, đôi má phồng lên khi nhai của anh ta, có vẻ như thật sự rất hài lòng với tay nghề nấu nướng của tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh bạn thân từng phẫn nộ “bóc phốt” sếp của cô ấy.
“Sếp tôi đúng là đồ bóc lột! Làm dự án gấp mà bắt bọn tôi tăng ca đến tám giờ tối!”
“Anh ta á? Hừ, tôi chưa bao giờ thấy anh ta rời khỏi công ty.”
“Hôm nay phải tiếp khách cùng sếp, anh ta bảo tôi pha trà ngon nhất cho khách. Trong tủ có mười bảy, mười tám loại trà, ai mà biết cái nào là ngon nhất? Đúng là tư bản ác độc! Cuối cùng còn mắng tôi pha nhầm trà đen thành trà xanh nữa chứ! Lần sau tôi sẽ pha luôn trà chanh đóng chai cho rồi!”
…
Tôi nhìn Chung Vận, thật khó để liên tưởng một người trầm tĩnh, điềm đạm thế này với hình ảnh một tên sếp tư bản bóc lột mà bạn thân hay kể.
Có lẽ tôi đã nghĩ đến quá nhập tâm, đến mức khi Chung Vận ăn hết bát cơm thứ hai, tôi vẫn chưa dời mắt đi.
Anh ta đặt bát đũa xuống, đột nhiên quay sang nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười như có như không.
“Tôi trông đẹp đến vậy sao?”
“Đẹp chứ.”
Tôi buột miệng đáp ngay, không qua suy nghĩ.
Nói xong, người đối diện sững sờ một giây, rồi bật cười thành tiếng.
Ầm!
Đầu óc tôi như nổ tung một cái.
Hai má lập tức đỏ bừng.
Xong rồi! Sao lại lỡ nói thật ra chứ?!
Không thể tiếp tục ở chung không gian với Chung Vận thêm giây nào nữa, tôi nhanh như chớp chộp lấy túi xách, đứng phắt dậy quay người bỏ trốn.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, chào sếp nhé!”
Sau khi rời khỏi nhà Chung Vận, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, liền lập tức gọi cho bạn thân.
“Sao cậu không nói sớm với tớ là ‘tiểu tổ tông’ của cậu chính là sếp của cậu?”
Bạn thân tôi ngớ ra một lúc, rồi ngạc nhiên hỏi:
“Ý cậu là gì? Cậu tưởng đó là ai?”
“Em gái cậu chứ ai!”
“Sao tự dưng chửi người?”
Tôi thở dài, trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực.
Nghe tôi kể lại đầu đuôi sự việc, bạn thân đã cười đến không thể kiểm soát ở đầu dây bên kia.
“Cậu đúng là buồn cười chết mất! Em gái tớ đang ở nhà ôn thi cao học, tớ nhờ cậu chăm sóc sếp tớ là vì lần trước anh ấy uống rượu thay tớ trong một buổi tiệc, đến mức thủng dạ dày phải nhập viện. Tớ đã hứa giúp anh ấy tìm bảo mẫu, nhưng lại đột nhiên phải đi công tác, nên mới bảo cậu đến giúp vài ngày!”
“Thế sao cậu lại bảo nếu không chăm sóc tốt ‘tiểu tổ tông’ thì mẹ cậu sẽ nổi giận?”
“Nếu không chăm sóc tốt anh ấy, tớ sẽ mất việc. Mà nếu tớ mất việc, mẹ tớ đương nhiên sẽ nổi giận.”
Câu trả lời này… thật sự không thể phản bác.
Lúc này, tôi chỉ muốn khóc mà không có nước mắt, trong đầu toàn là hình ảnh múi bụng… à không! Toàn là sự xấu hổ.
Thế là tôi lập tức nói:
“Tớ không đi nữa!”
“Không được đâu! Bên này tớ còn đang bận rộn tiếp khách, hơn nữa mấy ngày nay sếp tớ cứ khen cậu suốt đấy! Khen cậu vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng, nấu ăn ngon lại còn rất nhiệt tình…”
Vừa nghĩ đến mấy tờ giấy ghi chú đầy “nhiệt tình” mà tôi đã để lại, tôi càng muốn độn thổ.
Cuối cùng, bạn thân tha thiết cầu xin qua điện thoại:
“Chỉ cần thêm một tuần nữa thôi, giúp tớ nấu bữa tối cho anh ấy bảy ngày nữa! Sau khi về, tớ có thể sẽ được thăng chức tăng lương đấy! Cầu xin cậu đó!”
Lời cầu xin của một đồng chí lao động khổ sai, tôi sao có thể từ chối?
Vì bạn thân, tôi liều mạng một lần vậy!
(8)
Vừa đến năm giờ chiều, tin nhắn WeChat của Chung Vận đã đúng giờ bật lên.
【Sao còn chưa tới? Có cần tôi đến đón không?】
Tôi hoảng hồn cầm điện thoại, vội vàng trả lời:
【Tôi đến ngay!】
Xem ra hôm nay không thể trốn được rồi.
Khi tôi đến nhà Chung Vận, lần này là anh ta tự tay mở cửa cho tôi.
So với vẻ lúng túng của tôi, anh ta bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
“Cứ tự nhiên, tôi đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu rồi.”
“À… ừ.”