Tỷ tỷ dung mạo như hoa phù dung.

Lại thêm tính tình hiền thục, người đến cầu hôn đạp nát ngưỡng cửa.

Nhưng tỷ vẫn không hề động tâm.

Cho đến năm cập kê, tỷ tỷ cứu một nam tử.

Người ấy chính là Tiêu Vương đương triều.

Tỷ tỷ vừa gặp đã đem lòng ái mộ, người kia cũng lấy danh vị chính phi mà cầu hôn.

Mấy năm sau, tỷ tỷ mỗi tháng một phong thư, bảo ta chớ lo, chớ nhớ.

Cho đến ba năm sau, tin tỷ tỷ mang thai truyền tới Giang Nam.

Người người vui mừng hò reo, duy chỉ có ta như rơi vào hầm băng.

Chỉ bởi nhà họ Thẩm ta đời đời chịu lời nguyền.

Nếu một thai sinh đôi con gái, trưởng nữ tuy xinh đẹp nhưng mệnh định không thể có con.

Cho nên, Tiêu Vương phi đang mang thai, tuyệt đối không thể là tỷ tỷ của ta.

Cùng tháng ấy, ta thu xếp hành lý, bước lên đường tới kinh thành.

Ta nghĩ, mình phải đưa tỷ tỷ trở về.

1

Vừa xuống xe ngựa, ta đã thấy tỷ tỷ đứng nơi cổng vương phủ.

Dung nhan tỷ không chút thay đổi.

Đôi mày mắt dịu dàng, hoàn toàn giống với ký ức ta, không khác nửa phần.

Thấy ta xuất hiện, tỷ vội vàng bước tới, ánh mắt chan chứa xót thương.

“Đường xa vất vả, Ý nhi chịu khổ rồi.”

Tỳ nữ phía sau lo lắng, vội vã đỡ lấy tỷ, sợ tỷ bị thương.

Tỷ tỷ lại nhìn ta mỉm cười, nét mặt có chút thẹn thùng.

“Đứa bé này chưa tròn ba tháng, thái y dặn phải cẩn thận, nên các nàng ấy mới khẩn trương như vậy.”

Ta gật đầu, giữ vẻ mặt bình tĩnh mà nắm lấy tay tỷ tỷ.

Thuở nhỏ ta từng lập chí trở thành thần y.

Dẫu không thiên phú, nhưng cũng chuyên tâm học hành nhiều năm, đủ để biết bắt mạch thai.

Ta cúi đầu, cẩn thận dò mạch.

Mạch tượng như hạt châu lăn trên khay ngọc, trơn tru lưu loát, không chút trở ngại.

Đúng là mạch thai.

Tim ta khẽ nhói, nhưng không hề lộ ra vẻ khác lạ.

Ngẩng đầu, ta nhìn thẳng vào tỷ tỷ trước mắt.

Từ dung mạo, lời nói, đến cử chỉ, không thể tìm ra bất kỳ điểm đáng nghi nào.

Nếu không phải vì lời nguyền của nhà họ Thẩm không thể nói ra.

E rằng, ta cũng sẽ bị che mắt.

Người trước mặt vẫn không hay biết, chỉ cười nắm tay ta, dẫn ta vào Tiêu Vương phủ.

“Vương gia si tình, những năm qua đối với ta hết lòng hết dạ, Ý nhi cứ yên tâm.”

Vừa nói, tỷ tỷ vừa đưa ta vào một sân viện.

Ta ngẩng đầu nhìn tấm biển nơi cửa viện, ba chữ “Hải Đường Viện” nét bút như rồng bay phượng múa, toát lên khí chất của bậc danh gia.

“Vương gia biết muội đến kinh thành, đặc biệt bảo ta chuẩn bị sân viện này trước. Ngay cả tấm biển này cũng là vương gia đích thân viết, sợ muội cảm thấy thất lễ. Dù sao, muội cũng là người muội duy nhất của ta.”

Nếu những lời này là thật, do chính tỷ tỷ của ta nói ra.

Hẳn ta sẽ vô cùng cảm động.

Cũng sẽ chân thành vui mừng cho tỷ, cầu chúc tỷ về sau an khang thuận lợi.

Đáng tiếc, giả vẫn là giả.

Ta giơ tay, khẽ lau đi giọt lệ không tồn tại nơi khóe mắt, rồi đáp:

“Vương gia đối đãi với tỷ tỷ tốt như vậy, muội quả thực an tâm rồi.”

Nhà họ Thẩm đời đời buôn bán, cơ nghiệp đều ở Giang Nam, giàu có bậc nhất, tự nhiên dễ bị hoàng gia kiêng dè.

Ngoại trừ ngày đại hôn của tỷ tỷ, đây là lần thứ hai ta đặt chân tới kinh thành.

Tâm trí trở về hiện tại, ta nhìn cây hải đường trong sân.

Thuở nhỏ, ta nghịch ngợm vô cùng.

Tỷ tỷ để dỗ dành ta, từng tự tay trồng một cây hoa hải đường trong nhà, còn từng hứa với ta rằng:

“Mỗi năm vào mùa hoa nở, ta sẽ làm bánh hải đường cho muội, năm nào cũng không quên.”

Có lẽ thấy ta trầm ngâm, “tỷ tỷ” bên cạnh dùng khăn lụa lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

“Hai năm trước, khi hoa hải đường nở, ta luôn muốn làm một đĩa bánh hải đường cho muội.”

“Nhưng từ kinh thành đến Giang Nam xa xôi cách trở, không thể như ý, nên ta đã cho người chuyển cây hải đường này tới đây.”

“Chỉ mong một ngày muội đến kinh thành, ta có thể tự tay làm cho muội một đĩa bánh hải đường.”

Nhắc chuyện xưa, luôn khiến lòng người cảm khái.

Nhưng chưa đợi ta lên tiếng, nơi cổng sân nhỏ đột nhiên vang lên tiếng động.

Người chưa đến, tiếng đã vang trước.

“Khánh Khánh, có phải Chỉ Ý đã tới rồi không?”

2

Tỷ tỷ của ta, tên là Thẩm Chỉ Nguyệt.

Dung mạo tỷ như hoa phù dung.

Tựa vầng trăng sáng trên trời cao, như tiên nữ giáng trần.

Chúng ta tuy là song sinh.

Nhưng so với tỷ tỷ, dung mạo của ta chỉ có thể xem là thanh tú.

Có lẽ, cũng bởi lời nguyền không thể thoát của gia tộc.

Một thai song sinh——

Trưởng nữ chắc chắn mỹ lệ, nhưng cả đời vô phận sinh con, cũng có thể gọi là mỹ nhân yểu mệnh.

Thứ nữ tuy không sở hữu dung mạo tuyệt thế, nhưng từ nhỏ đã khỏe mạnh, tuổi già thường có con cháu quây quần bên gối.

Hai số phận hoàn toàn trái ngược.

Nhưng ta và tỷ tỷ lại có phần khác biệt.

Tỷ tỷ mỹ mạo, đúng như lời nguyền, từ nhỏ đã được bắt mạch vô phận sinh con, nhưng thân thể tỷ luôn khỏe mạnh.

Ngược lại là ta, thuở nhỏ thường bệnh tật, còn mắc phải chứng tim khó chữa.

Theo tổ huấn gia tộc, ta đáng lẽ là người kế vị chức gia chủ.

Nhưng thân thể yếu nhược của ta, quả thật không đủ sức.

Bởi vậy, ta và tỷ tỷ từ nhỏ đã có quyết định.

Tỷ sẽ thay ta đảm nhận vị trí gia chủ trước.

Còn ta, thuở nhỏ được tự do trưởng thành, không chịu gò bó.

Nhưng sau khi cập kê, ta sẽ phải lấy chồng sinh con, nối dõi tông đường.

Khi ấy, tỷ có thể làm bất kỳ điều gì mình mong muốn, không còn bị gia tộc trói buộc.

Nhưng tỷ tỷ năm đó vì muốn lấy Châu Sùng.

Đã làm trái tổ huấn.

Tổ huấn có dạy:

“Nữ nhân nhà họ Thẩm tuyệt không được gả vào hoàng thất.”

Tuy không rõ nguyên nhân.

Nhưng qua từng đời, điều này đã thành luật bất di bất dịch.

Vì vậy, tỷ tỷ chủ động từ bỏ vị trí gia chủ, bị xóa tên khỏi gia phả, từ đó không được về Thẩm gia ở Giang Nam nữa.

Tất cả, chỉ vì người nam nhân trước mặt.

Ta biết, tỷ tỷ dành tình cảm quá sâu, có lẽ là không nên.

Nhưng dẫu sao, tỷ vẫn là tỷ tỷ của ta.

Ta mong tỷ được an vui, khỏe mạnh, không ai dám bắt nạt tỷ.

Vì thế, nếu có người làm tổn thương tỷ, ta nhất định sẽ lấy mạng kẻ đó.

Tâm trí quay về hiện tại——

Ta giả vờ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Châu Sùng trước mặt.

“Khánh Khánh… đang gọi tỷ tỷ của ta sao?”

Biểu cảm của Châu Sùng thoáng chút bối rối, nhưng ngay sau đó khôi phục vẻ bình thường, lại hiện lên dáng vẻ quân tử ôn nhu mà tỷ yêu thích.

Hắn khẽ cười với ta:

“Khánh Khánh là tên thân mật ta đặt cho tỷ tỷ của muội.”

Người nữ kia cũng liên tục gật đầu, còn ghé sát tai ta, ánh mắt ngượng ngùng nói nhỏ:

“Đợi muội thành thân rồi, sẽ hiểu thôi.”

Ý tứ ấy ngầm ám chỉ ta là thiếu nữ chưa gả, chẳng thể hiểu được những niềm vui nơi khuê phòng.

Ta đành không tiện hỏi thêm.

Về phần nữ tử ấy, ta tạm thời gọi nàng là Khánh Khánh.

Hồi lâu, lại có một hạ nhân bước vào, cung kính hành lễ.

Thưa rằng đã chuẩn bị xong bữa tối, hỏi lúc nào sẽ qua dùng bữa.

“Ý nhi, kinh thành có nhiều món ăn mà Giang Nam không có, ta đã đặc biệt dặn nhà bếp nhỏ chuẩn bị thêm vài món, muội phải nếm thử hết đó.”

Khánh Khánh nắm lấy tay ta, rồi khẽ gật đầu với Châu Sùng, sau đó dẫn ta rời khỏi tiểu viện.

Ta ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Nhưng khóe mắt ta thoáng lướt qua Châu Sùng, hắn khi ấy cũng đang chăm chú nhìn ta, ánh mắt thoáng chút toan tính, bị ta bắt gặp trong khoảnh khắc.

Ta nghĩ, nếu Châu Sùng có ý đồ với ta, thì đó chỉ có thể là vì tiền bạc.

Nhà họ Thẩm ta giàu có bậc nhất thiên hạ.

Là gia chủ, bạc đối với ta như cát bụi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thành thực mà nói, ở một mức độ nào đó, ta nắm giữ mạch sống kinh tế của Đại Chu.

Mà nay thiên tử bệnh nặng, chư hoàng tử đều dòm ngó ngai vàng, kinh thành tưởng chừng yên bình nhưng kỳ thực người người đều tự nguy.

Chọn sai phe, mất đi có thể là cả tính mạng gia tộc.

Châu Sùng, hẳn cũng có dã tâm với ngôi báu.

Và ta đoán không sai——

Trong bữa tối, Châu Sùng tỏ vẻ chu đáo cẩn trọng, chẳng màng đến thân phận hoàng tử, tự tay gắp thức ăn cho Khánh Khánh.

Nhưng tỷ tỷ từ nhỏ kén ăn, trong nhà đổi biết bao nhiêu đầu bếp cũng chỉ miễn cưỡng khiến nàng ăn thêm vài miếng.

Nhiều món ăn, tỷ thậm chí còn chẳng buồn chạm tới.

Nhưng lúc này, người trước mặt lại ăn rất ngon lành.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dò xét của ta, Khánh Khánh đặt đũa xuống, nở nụ cười dịu dàng.

“Có lẽ vì mang thai, nên những điều kén chọn ngày xưa nay đều trở thành dễ chịu, món gì cũng ăn được.”

Nói rồi, nàng đưa tay xoa nhẹ vùng bụng vẫn chưa rõ ràng.

“Đứa bé này ngoan lắm, biết mẫu thân yếu ớt, nên muốn ta ăn nhiều hơn.”

Lời giải thích này quả thực hợp tình hợp lý.

Ta giữ vẻ mặt điềm nhiên gật đầu, làm ra dáng vẻ đã hiểu, sau đó tiếp tục dùng bữa.

Nhưng chẳng bao lâu, một tỳ nữ vội vã chạy đến.

Nàng mang theo vẻ khẩn trương không giấu nổi, đến bên cạnh Châu Sùng nói nhỏ điều gì đó.

Châu Sùng lập tức đứng dậy, quay sang nhìn tỷ tỷ.

“Lâm Nhược không khỏe, vừa lại ngất xỉu, ta phải qua xem, lát nữa sẽ trở lại.”

Nói rồi, hắn sải bước rời đi.

Vẻ mặt tỷ tỷ vừa tươi cười khi nãy, giờ đây lại thoáng hiện nét u sầu.

“Lâm Nhược là ai?”

Trong lòng ta đã lờ mờ đoán ra.

Châu Sùng là vương gia, lại là thất hoàng tử đương triều, vốn mang thân phận tôn quý, cưới một thương nữ làm vương phi, đã là hành động trái với lẽ thường.

Huống hồ, nhà đế vương vốn bạc tình.

Dẫu yêu thương thế nào, thì hậu viện cũng không tránh khỏi có thêm vài thị thiếp.

Tỷ khẽ thở dài, nụ cười gượng gạo.

“Giờ đây thiên tử bệnh nặng, các hoàng tử lòng đầy toan tính, ai cũng muốn tranh đoạt ngôi báu. Ngay cả vương gia nhà chúng ta cũng đã động tâm.”

“Chỉ tiếc, ta đã bị trục xuất khỏi gia tộc, không như Lâm Nhược, phụ thân nàng ấy là Thượng thư bộ Hộ, nắm giữ tài chính. Vì vậy, dù vương gia yêu ta, cũng không tránh khỏi để tâm đến Lâm Nhược.”

Nói xong, tỷ cúi đầu, giọng nói thoáng pha chút nghẹn ngào.

“Dẫu sao, cũng là ta vô dụng.”

Ta nhìn nàng, người mang dung mạo giống hệt tỷ tỷ ta.

Nếu nàng thực sự là tỷ tỷ ta.

Với tính cách nhà họ Thẩm, ta sẵn sàng bỏ ra ngàn vạn gia tài giúp Châu Sùng tranh đoạt ngôi báu, thậm chí xuất tiền chiêu binh mãi mã, chỉ cần hắn đối tốt với tỷ tỷ ta.

Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là toan tính.

Ta chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chuyện tỷ tỷ có thai, vì sao lại đúng lúc này truyền tới Giang Nam?

Là gia chủ của Thẩm gia, để bảo vệ cả gia tộc, ta buộc phải cân nhắc trước sau, cẩn trọng trong từng lựa chọn.

Vì thế, bọn họ nhất định phải tìm một cái cớ để đưa ta tới kinh thành.

Chỉ khi ta thấy tỷ tỷ chịu ấm ức.

Khi ấy, ta mới cam tâm tình nguyện xuất tiền, giúp Châu Sùng chiêu binh mãi mã, hỗ trợ hắn đoạt ngôi báu.

Nếu không phải vì lời nguyền của Thẩm gia, thì quả thực đây là một âm mưu hoàn hảo.

Ta lại chăm chú nhìn kỹ nữ nhân trước mặt.

Dung nhan của tỷ tỷ, ta chưa từng một ngày quên, mà nữ nhân này, quả thực giống tỷ tỷ ta không khác nửa phần.

Ngay cả những nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt cũng giống y như đúc.

Có một khoảnh khắc, ta thậm chí nghĩ gương mặt phù dung này, rất có thể chính là của tỷ tỷ ta.

Nhưng ta không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn.

Ta sợ, thật sự rất sợ.

Ta bình tĩnh lại, thuận theo lời nàng nói mà đáp:

“Khắp thiên hạ, nếu nói về tài phú, ai có thể sánh được với Thẩm gia ta?”

Nghe lời ta, nàng ngẩng đầu, lộ ra vẻ thấu hiểu lòng người.

“Ta rốt cuộc đã vi phạm gia quy, không có tư cách để muội giúp đỡ nữa.”

Ta khẽ lắc đầu:

“Tỷ là tỷ tỷ của ta, ta nhất định không để tỷ chịu ấm ức. Chỉ là chút bạc, Thẩm Chỉ Ý ta thiếu gì nhất, chính là bạc.”

Nói rồi, ta cúi đầu, khẽ nghịch ấn chương giấu trong ống tay áo, cố tình để lộ một góc.

Đó là ấn chương có thể điều động tất cả ngân lượng và tiệm vàng thuộc Thẩm gia.

Nàng nhìn thấy.

Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ kích động, nhưng lại giấu rất khéo.

3

Đêm đến, ta trở về Hải Đường Viện.

Người hầu hạ ta có hai nha hoàn.

Một người tên là Hồng Tú, một người tên là Lục Yêu.

Hồng Tú lanh lợi, Lục Yêu yêu kiều.

Nhưng ta chỉ cho phép Hồng Tú hầu hạ.

Tiểu nha hoàn tuổi còn trẻ, ríu rít không ngừng, sau khi giúp ta rửa mặt xong, ta thưởng cho nàng một khối ngọc dương chi thượng hạng.

Nàng nâng ngọc lên cảm tạ không ngớt, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.

Còn Lục Yêu, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, liền không kìm được mà tiến tới rót cho ta một chén trà.

Thấy vậy, ta cũng thưởng cho nàng một thỏi vàng.

Dẫu không quý giá bằng ngọc dương chi, nhưng với các nàng, vàng đã là vô cùng quý trọng.

Có lẽ vì thấy ta ra tay quá hào phóng.

Hai nha hoàn nhìn nhau, rồi đồng loạt vây quanh ta, mỗi người một câu, miệng tựa như thoa mật.

Thấy mục đích đã đạt, ta chậm rãi mở lời:

“Ta rốt cuộc không thể ở lại kinh thành lâu dài. Tỷ tỷ tính tình nhu mì, sống trong sâu viện dễ bị người khác ức hiếp.

Các ngươi có thể nói cho ta biết, mấy năm nay, tỷ tỷ sống thế nào không?”

Hồng Tú im lặng trong giây lát, như đang suy nghĩ.

Lục Yêu liền nhanh nhảu lên tiếng trước:

“Vương gia si tình, đối với vương phi muôn phần chăm sóc.

Đặc biệt là nửa năm nay, quả thực tình thâm ý trọng, ân ái vô song!”

“Nửa năm nay sao?”

Trong lòng ta khẽ động, nhưng không để lộ, chỉ lẳng lặng đặt vào tay nàng một thỏi vàng lá.

Thấy vậy, Hồng Tú vội vàng bổ sung:

“Trước đây, vương gia đối với vương phi cũng hết sức chu đáo.

Vương phi tính tình đoan trang, dịu dàng, chưa từng quở trách người dưới.

Vương gia và vương phi, quả thật kính nhau như tân.

Mỗi năm, vương gia đều dẫn vương phi tới sơn trang tránh nóng vài tháng. Chúng ta là người dưới, nhìn vào chỉ biết hâm mộ mà thôi.”

Nghe xong, ta gật đầu liên tục, rồi đặt vào tay Hồng Tú một cây trâm vàng thượng hạng.

Hai nha hoàn nhận được phần thưởng khác nhau.

Cầm trên tay mà cân nhắc, khóe môi Lục Yêu dần xịu xuống, dường như có chút không vui.

Ta giả vờ như không thấy, chỉ khẽ vẫy tay với Hồng Tú.

“Trước khi ngủ, ta cần đốt hương, nhưng những loại trong phòng này ta không thích lắm, ngươi đi tìm loại khác mang tới.”

Nói xong, ta đưa thêm cho nàng một chiếc vòng ngọc.

Hồng Tú cầm lấy vòng, miệng nở nụ cười tươi, lập tức chạy ra ngoài.

Đồng thời, ta cũng phất tay bảo Lục Yêu lui xuống.

Lục Yêu cúi đầu, chậm rãi lui ra tới cửa, như thể hạ quyết tâm nào đó, lại quay lại trước mặt ta.

Nàng nhỏ giọng nói:

“Nô tỳ đã ở trong phủ nhiều năm, những điều biết được còn nhiều hơn Hồng Tú gấp bội.

Nếu Thẩm cô nương muốn biết điều gì, cứ hỏi nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ không giấu diếm.”

Ta nhướng mày, khẽ ngoắc tay.

Ngay khi nàng cúi người, ta chẳng nghĩ ngợi liền tát nàng một cái.

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã.

Lục Yêu sững sờ, ta chậm rãi dùng khăn lau tay, rồi từ tốn nói:

“Ta hỏi những chuyện này, chẳng qua vì lo tỷ tỷ chịu ấm ức.

Nhưng ta rốt cuộc là người ngoài, ngoài chuyện của tỷ tỷ, những chuyện khác không liên quan đến ta, ta không có hứng thú.

Nhưng ngươi bán đứng chủ nhân mình, không sợ vương gia đau lòng sao?”

Nói xong, khóe mắt ta thoáng liếc về phía cửa, nơi có bóng dáng mờ nhạt.

Ngoài cửa có một mảng vải đen.

Nếu ta không nhầm——

Hôm nay, bộ y phục của Châu Sùng chính là màu đen.

Giữa đêm khuya tìm gặp em vợ.

Châu Sùng, hắn lại có ý đồ gì đây?

4

Lục Yêu bị ta đánh, vẻ mặt tủi thân, ôm má chạy ra ngoài.

Không ngờ vừa quay đầu lại, nàng đã đâm sầm vào người đứng trước cửa.

“Vương gia?”

Nàng thốt lên kinh hãi, ta cũng thuận thế ngẩng đầu nhìn.

Châu Sùng chỉ đành từ ngoài cửa bước vào.

Hắn liếc Lục Yêu một cái, vẻ mặt vẫn không lộ ra điều gì.

Lục Yêu không dám nói gì, cúi đầu thật thấp, lập tức rời đi.

Trong phòng, chớp mắt chỉ còn lại ta và Châu Sùng.

Theo lễ nghi, hắn vốn không nên đến gặp ta riêng, dù sao nam nữ ở cùng một phòng, nếu để người ngoài thấy, sẽ làm tổn hại danh tiếng.

Nhưng biết là không nên mà vẫn làm.

Ý đồ rõ ràng, ta cũng đã hiểu.

“Vương gia đến thăm khuya, chẳng hay có chuyện trọng yếu muốn thương nghị với ta?”

Ngoài thân phận em vợ, ta còn là gia chủ Thẩm gia, hẳn hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của ta, cũng như cho hắn một lối thoát.

Thấy giọng ta nghiêm nghị, Châu Sùng nở nụ cười ôn hòa, quả nhiên là dáng vẻ công tử tuấn tú nhã nhặn.

“Đừng lo, không có việc gì quan trọng. Chỉ là nghĩ đến muội vừa mới đến kinh thành, tỷ tỷ lại đang mang thai, không thể quá lao tâm.

Ta sợ hạ nhân trong phủ sơ sót, nên đến xem thử.”

Hắn nói vậy, nhưng từng bước từng bước tiến lại gần, đã vượt quá khoảng cách nên có giữa em vợ và anh rể.

Ta không động, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Trong phòng, hương trầm đốt quá nồng, khiến ta cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Khu tiểu viện này nơi nào cũng tinh tế, có thể thấy đã rất dụng tâm. Ta mọi thứ đều tốt, đa tạ vương gia quan tâm.”

Nghe lời ta, Châu Sùng lại tiến thêm một bước, ánh mắt thoáng lộ vẻ dò xét.

“Chỉ Ý thân là gia chủ Thẩm gia, tuổi còn trẻ đã gánh trọng trách lớn, không thể như nữ nhi thường tình tự do phóng khoáng.

Nếu tìm được một phu quân tâm đầu ý hợp, ắt có nơi nương tựa cả đời.”