Quỹ đạo vận mệnh đã rẽ sang một hướng khác từ đây, nào biết rằng, ta chưa từng có ý định gả cho Thái tử.
Những mưu tính mà nàng dành cho ta, cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi.
Những ngày tiếp theo ta không ra ngoài, mà ở nhà chuẩn bị cho hôn sự sắp tới.
Đối với An Vương, ta vẫn luôn áy náy trong lòng.
Hắn và Thái tử, đều là thanh mai trúc mã với ta.
Chỉ là trong lòng ta chỉ có Thái tử, An Vương lại trầm lặng ít nói, nên ta thường xuyên bỏ mặc hắn.
Vẫn nhớ hắn đứng trong ngục tối âm u, đôi mắt đen chứa đựng những tâm tư mà ta không hiểu được: “A Thư, nếu ta làm Hoàng đế, nàng sẽ gả cho ta chứ?”
Ta không trả lời, cũng chẳng thể trả lời.
An Vương nắm giữ binh quyền, bị nghi ngờ có ý định tạo phản.
Lý Cẩn Thần đã lấy danh nghĩa của ta dụ hắn vào kinh thành, rồi giết chết hắn.
Đó là kết cục của hắn ở kiếp trước.
Hy vọng kiếp này, chúng ta đều sẽ bình an.
Cắt mũi kim cuối cùng, ta mở tấm khăn voan đỏ thêu hình long phượng tường vân vừa hoàn thành ra, nhẹ nhàng thổi thổi.
Tổ mẫu từng nói tay nghề thêu thùa của ta không tốt, ta đã đặc biệt đến Trân Bảo Các học hỏi từ các tú nương, đây đã là tác phẩm tốt nhất của ta rồi.
An Vương điện hạ, chắc là hắn sẽ thích nó.
Cõi lòng ta tràn đầy mong đợi, nào ngờ tâm huyết của mình lại bị người ta chà đạp như vậy.
Khi ta đến Trân Bảo Các để lấy lại khăn voan, tú nương cười nói với ta rằng nó đã bị Thái tử lấy đi rồi.
Thấy ta sa sầm mặt, tú nương khó hiểu nhìn ta: “Điện hạ nghe nói cô nương thêu khăn voan cho ngài ấy, rất vui mừng muốn xem thử, sao vậy? Có gì không ổn sao cô nương?”
Ta nhắm mắt lại, đè nén cơn giận đang dâng lên trong lòng, rồi lao ra ngoài.
Không biết đã hỏi bao nhiêu người, cuối cùng cũng tìm được chỗ của Lý Cẩn Thần.
Thị vệ cẩn thận ngăn ta lại, nói rằng Thái tử và trắc phi đang thả diều, ta đi vào e là không ổn.
Ta cười lạnh đẩy hắn ra.
Trên bãi cỏ xanh mướt, cô nương đang thả diều, những ngón tay trắng nõn giơ cao, rồi nhanh chóng bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, nàng ta thẹn thùng nép vào lòng hắn, cười khanh khách.
Sự xuất hiện đột ngột của ta đã cắt ngang cuộc vui của hai người.
Thái tử cau mày, nhìn ta với vẻ cảnh giác: “Nàng đến đây làm gì?”
Ta đưa tay ra, đi thẳng vào vấn đề: “Khăn voan đỏ, trả lại cho ta.”
Hắn nhíu mày: “Không còn nữa, nàng thêu cái khác đi.”
Ta lập tức giận tím mặt, còn chưa kịp nói gì thì Ngọc Khanh đã cười bước lên trước.
Nàng ta che khăn, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại, chỉ lên trời: “Nói đến khăn voan đỏ tỷ tỷ thêu thật đẹp, cả kinh thành độc nhất vô nhị chiếc diều này.”
Theo tầm mắt của nàng ta, ta toàn thân chấn động như bị sét đánh.
Chiếc diều trong tay nàng ta, chính là được làm từ khăn voan đỏ của ta.
Gấm đỏ rực rỡ nổi bật trên nền trời xanh thẳm, ngay cả những đám mây cũng được thêu vô cùng sống động.
Lý Cẩn Thần…
Vậy mà lại dùng tâm huyết của ta để lấy lòng người trong lòng hắn.
Máu dồn lên não, ta cảm thấy bản thân như chìm trong cơn thịnh nộ ngập trời, những tủi thân của kiếp trước và kiếp này như nước lũ tuôn trào, gần như nhấn chìm ta.
Ta không kiềm chế được mà đẩy hắn ra, gần như hét lên: “Đó là đồ của ta, sao ngài có thể làm vậy?!”
“Nàng điên rồi –”
Hắn bị ta đẩy loạng choạng, câu hỏi đầy giận dữ của hắn trong nháy mắt chạm đến đôi mắt đỏ hoe của ta liền im bặt.
Hắn chưa từng thấy ta kích động như vậy, nhất thời ngây người, có chút luống cuống.
Một lúc lâu sau, hắn nhíu mày, cứng rắn nói: “Thôi được rồi, dù sao cũng là đồ thêu cho ta xem, lấy lòng ta là được rồi, cần gì phải chấp nhất như vậy? Cái này không cần nữa, nàng thêu cái khác đi.”
Ta tức giận đến run người, cố kìm nén nước mắt, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng, từng chữ từng chữ nhìn hắn: “Ai nói, khăn voan đỏ này là thêu cho ngài?”
Hắn sững người, sau một thoáng do dự, chút áy náy trên mặt hắn nhanh chóng bị thay thế bằng sự chế nhạo: “Học được cách “muốn bắt thì phải thả” rồi sao Thẩm Ngọc Thư, sắp ban hôn rồi nàng an phận chút được không? Không phải chỉ là một cái khăn voan thôi sao, lúc thành thân chẳng phải nàng vẫn phải cầu xin ta vén lên cho nàng, cần gì phải làm ra vẻ mặt muốn chết này?”
Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự phập phồng dữ dội trong lồng ngực.
Quay đầu lấy cung tên trong tay thị vệ, ngẩng đầu lên nhanh chóng kéo căng, chỉ nghe “vút” một tiếng, mũi tên xé gió lao đi.
Gần như cùng lúc đó, con diều mỏng manh đang bay trên trời trong nháy mắt vỡ tan.
Trong tiếng vải lụa bị xé rách, khăn voan đỏ bị phá hủy hoàn toàn.
Thái tử không thể tin nổi trừng mắt nhìn ta, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Ngọc Khanh bên cạnh hắn như bị kinh hãi, bịt tai co rúm người lại trong lòng hắn.
Trong bầu không khí gần như đông cứng này, ta nhìn chằm chằm hắn, trên mặt không có chút biểu cảm nào: “Ta và ngài, cũng giống như tấm lụa này, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Nói xong, ta không để ý đến hắn nữa, ném cung tên xuống rồi xoay người rời đi.
Phía sau, ta nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Ngọc Khanh: “Điện hạ, đều tại thiếp, thiếp cứ nghĩ tỷ tỷ nhìn thấy Điện hạ biến tâm ý của tỷ ấy thành diều thì nhất định sẽ vui mừng, không ngờ tới…Tỷ tỷ hình như rất tức giận, Điện hạ có muốn đi dỗ dành tỷ ấy không?”
Ta cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình.
Sau một thoáng im lặng, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn, bực bội của một nam nhân: “Không cần để ý đến nàng ta, đợi thành thân rồi nàng ta tự khắc sẽ ổn thôi.”
Ta cứ ngỡ rằng kiếp này cho dù không thể làm phu thê, thì ít nhất cũng có hơn mười năm tình nghĩa.
Nào ngờ, mọi hành vi cử chỉ của hắn, đều xa lạ đến đáng sợ.
Cứ như thể, ta không phải là thanh mai trúc mã được hắn yêu chiều hơn mười năm, mà là kẻ thù của hắn vậy.
Trở về phủ Quốc công, ta đem những thứ từng liên quan đến hắn thu dọn lại, cất vào kho.
Ta cũng nên bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.
Một cuộc sống không có Lý Cẩn Thần.
Ngày hôm sau, Ngọc Khanh lại mặt, Thái tử đích thân tháp tùng.
Ngọc Khanh trìu mến nắm lấy cánh tay tổ mẫu.
Ánh mắt thái tử mơ hồ nhìn ta như có như không, hắn che miệng ho nhẹ với Ngọc Khanh.
Ngọc Khanh nhếch môi rồi bảo nha hoàn mang hai tấm gấm đến.
Nàng nhìn ta một cái rồi nói với tổ mẫu:
“Hai tấm lụa Phù Quang này là Điện hạ phải rất vất vả mới tìm được, không biết tổ mẫu có thích không?”
Ta khẽ nhíu mày. Lụa Phù Quang, chính là loại vải ta dùng để thêu khăn voan đỏ.
Hai tấm lụa, một tấm màu xanh đậm, một tấm màu đỏ tươi.
Tổ mẫu xưa nay vẫn luôn thích màu xanh đậm, tấm này chắc chắn là dành cho bà, còn tấm kia…
Ta mím môi, đôi mắt đen sâu thẳm.
Tổ mẫu hiểu ý, thản nhiên nói: “Điện hạ có lòng rồi.”
Ánh mắt nhìn ta càng thêm rõ ràng, e sợ ta không hiểu ý mình, Lý Cẩn Thần nhỏ giọng nhắc nhở: “Màu đỏ tươi này, rất hợp với Ngọc Thư.”
Trước mặt tổ mẫu, ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Vừa ra khỏi sân, ta đã bị Lý Cẩn Thần chặn lại.
Hắn nhìn ta, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Tấm lụa Phù Quang này, là đặc biệt dành cho nàng, đủ cho nàng làm rất nhiều khăn voan rồi.”
Ta dừng bước nhìn thẳng hắn: “Điện hạ, ta không cần.”
Hắn nhíu mày, xung quanh như bị mây đen bao phủ, giọng nói cũng trầm xuống: “Nàng có ý gì?”
Ta hít sâu một hơi: “Điện hạ, lụa Phù Quang này ta không cần, Điện hạ muốn giữ lại hay tặng người khác, đều tùy ý ngài.”
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong đôi mắt đen như bùng lên lửa giận, giọng nói gần như nghiến qua kẽ răng: “Thẩm Ngọc Thư, rốt cuộc nàng muốn náo loạn đến khi nào? Cố sống cố chết muốn gả cho ta là nàng, ở đây gây sự cũng là nàng! Ta đã không so đo chuyện nàng ép hôn rồi, nàng còn ở đây làm giá, nàng không sợ ta tức giận, không muốn cưới nàng nữa sao?”
Ta lùi lại một bước, vừa định mở miệng, lại nhớ đến lời dặn dò của tổ mẫu, bèn mím chặt môi không nói gì, chỉ co người lại trong góc.
Sự im lặng của ta, trong mắt hắn lại trở thành vẻ cố chấp, cứng đầu.
Hắn giãn mày, khẽ cười một tiếng: “Được rồi, chuyện có lớn lao gì đâu? Cần gì phải giận lâu như vậy? Ta đã hỏi phụ hoàng rồi, ban hôn cũng chỉ trong hai ngày này thôi, nàng chuẩn bị cho tốt…”
“Cái gì?”
Ta bỗng ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn hắn.
Chẳng lẽ An Vương sắp trở về rồi sao?
Vẻ mặt kinh ngạc của ta khiến hắn vui vẻ, tâm trạng hắn tốt lên trông thấy, trêu chọc nói: “Ta biết nàng nghe thấy chuyện này sẽ vui mừng.
Rõ ràng mong chờ gả cho ta như vậy, còn cố ý nói với ta cái gì mà ân đoạn nghĩa tuyệt, Thẩm Ngọc Thư, nàng bây giờ thật sự càng ngày càng biết cách nắm bắt ta rồi.
Thôi vậy, tuy rằng ta không thích nàng, nhưng nàng cứ nhất quyết muốn gả cho ta, lại là người được phụ hoàng coi trọng cho vị trí Thái tử phi, thân phận môn đăng hộ đối với ta, ta cũng đành miễn cưỡng đồng ý hôn sự này vậy.
Nhưng sau khi nàng vào cửa, tuyệt đối không được giống như hôm qua tranh giành tình cảm, còn dọa Ngọc Khanh sợ.
Lần sau ta nhất định sẽ không nể mặt nàng như hôm nay nữa.”
Hắn hớn hở nói không ngừng.
Trên đường cái, bá tánh hân hoan nhảy múa, đứng hai bên đường nghênh đón.
Hai bên đường cao lầu san sát, bị đủ loại người chen đầy, tranh nhau nhìn dung mạo của vị tướng quân thống lĩnh ba quân này – An Vương điện hạ.
Cách cửa sổ chạm trổ, ta liếc mắt một cái đã thấy nam nhân được vây quanh như sao vây quanh trăng sáng kia.
Hắn mặc khôi giáp bạc trắng, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, không có biểu cảm dư thừa, oai phong lẫm liệt như chiến thần.
Không biết có phải nhận ra ánh mắt của ta hay không, hắn dường như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cả người ta đều run lên.
Vội vàng lùi lại một bước, kéo rèm cửa sổ, tim đập thình thịch không ngừng.
Buổi tối hôm đó có tiệc mừng công.
Đèn hoa vừa lên, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa thái bình.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài cao, phía dưới gần nhất bên trái là Thái tử, bên phải là An Vương.
Hoàng đế nói vài câu xã giao, nâng chén chúc mừng An Vương đại thắng.
Bên cạnh Thái tử, Ngọc Khanh e lệ ngồi bên, yên lặng rót rượu gắp thức ăn, rất là ân cần.
Lẽ ra ở bữa tiệc cung đình như vậy, một trắc phi như nàng ta không có cơ hội ngồi cạnh Thái tử.
Thế nhưng nàng ta lại ngồi, đủ thấy Thái tử sủng ái nàng ta.
Ta vừa định thu hồi tầm mắt, lại chạm phải đôi mắt đầy ẩn ý của Thái tử.
Trong ánh mắt hắn mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
Bỗng nhiên nhớ tới trước bữa tiệc, hắn cố ý chặn ta lại, trịnh trọng nói: “Đêm qua Ngọc Khanh khóc cả đêm, nói nàng ấy vì ta mà làm thiếp, hôm nay tiệc cung đình phụ hoàng nhất định sẽ ban hôn, sau khi nàng tiếp chỉ thì thuận thế đề nghị phụ hoàng ban cho Ngọc Khanh một phong hào, Ngọc Khanh có phong hào được ghi vào ngọc điệp, trong lòng cũng sẽ yên tâm hơn một chút. Dù sao cũng là muội muội ruột của nàng, nàng xin thánh chỉ này cũng là lẽ đương nhiên.”
Lúc đó ta quả thực tức đến bật cười: “Điện hạ vì sao không tự mình xin phong hào?”
Ánh mắt hắn lấp lánh: “Phụ hoàng gần đây đối với ta…”
Nói rồi lại ngừng lại, khó chịu cảnh cáo ta: “Nàng cứ làm theo là được rồi, hôm nay ban hôn, nàng cũng không muốn hôn sự xảy ra biến cố gì chứ?”
Tâm trí trở lại hiện tại, Lý Cẩn Thần vẫn đang nhìn ta, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Hoàng đế, dường như đang nhắc nhở ta.
Ta tránh ánh mắt của hắn, quay đầu đi chỗ khác.
Mặc kệ bàn tay hắn đang nắm chặt ly rượu.
Sau ba tuần rượu, Hoàng đế cuối cùng cũng nhìn quanh một lượt, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay, trẫm còn có một tin vui muốn tuyên bố. Thái tử và An Vương đều đã đến tuổi lập thất, trẫm suy đi tính lại nhiều lần, chọn lựa hai vị tiểu thư khuê các, ban cho Thái tử và An Vương.”
Dưới đài im lặng, Thái tử dựa vào lưng ghế, ra vẻ thờ ơ, làm như thể nếu ta không nghe lời hắn xin thánh chỉ thì hắn sẽ làm ta mất mặt ngay tại chỗ vậy.
Còn An Vương thì cúi đầu, thản nhiên nghịch ly rượu.
Nhưng đôi môi mím chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay lại để lộ sự căng thẳng của hắn.
Hoàng đế thấy rõ tất cả, lúc này mới phất tay với thái giám phía sau.
Thái giám đã chờ đợi từ lâu, mở thánh chỉ ra và đọc to: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm nghe nói nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, Phùng Vãn Vãn, phẩm hạnh đoan trang,phẩm chất lan tâm, là trời sinh một cặp với Thái tử, sắc phong làm Thái tử phi. Lại nghe nói đích nữ của Hộ quốc công, Thẩm Ngọc Thư, ôn lương đôn hậu, phẩm hạnh và dung mạo đều tốt, xứng đáng là lương phối của An Vương, sắc phong làm An Vương phi.”
Vừa dứt lời, Thái tử vội vàng nhảy dựng lên nói: “Phụ hoàng, Thái tử phi có lời muốn nói…”
Nói xong, hắn nhìn về phía ta và ra hiệu liên tục.
Ta không hiểu gì cả, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thánh chỉ của Hoàng thượng còn chưa đủ rõ ràng sao?
Thấy ta không nói gì, hắn hung dữ trừng mắt nhìn ta một cái rồi mới nhìn về phía Hoàng đế: “Phụ hoàng, Thái tử phi đau lòng muội muội, muốn xin cho Ngọc Khanh một phong hào, không biết ý phụ hoàng thế nào?”
Lúc này không chỉ mình ta, tất cả mọi người trong cung điện đều kinh ngạc nhìn Thái tử.
Thái tử đây là, bị điên rồi sao?
Ngọc Khanh cắn chặt môi, muốn nói lại thôi nhìn Thái tử, không biết là đau lòng hay vui mừng.
Phùng Vãn Vãn, nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, đứng dậy, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Thưa Điện hạ, thần nữ không có muội muội nào tên Ngọc Khanh. Xin thứ cho thần nữ thất lễ, Thẩm thị Ngọc Khanh không xứng có phong hào Thái tử trắc phi.”
Thái tử đang bực bội, lập tức lạnh mặt: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Ầm!” một tiếng.
Hoàng đế không biểu cảm mà ném mạnh chén rượu xuống bàn, lạnh lùng nói: “Lai Phúc, đọc lại thánh chỉ một lần nữa cho Thái tử của chúng ta nghe!”
Ta cúi đầu xuống.
Rõ ràng là Lý Cẩn Thần quá tự tin, lại cứ mãi nghĩ đến chuyện phong hào cho Ngọc Khanh, nên hoàn toàn không để tâm đến thánh chỉ.
Giọng nói the thé của thái giám lại vang lên trong đại điện.
Ta thấy sắc mặt Thái tử theo từng lời của thái giám mà dần dần trắng bệch, cho đến khi ba chữ “An Vương phi” cuối cùng được xướng lên, hắn bỗng nhiên bóp nát chiếc ly trong tay.
Hắn đột ngột đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào ta với vẻ không thể tin nổi.