Tôi lập tức bấm gọi cho Tạ Vũ.

Trong xe, anh ta nghe máy, một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt tay Mạnh Nhiễm.

Giọng nói trong điện thoại vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra:

“Thanh Thanh, sao tự nhiên em lại gọi cho anh vậy? Công việc kết thúc rồi à? Để anh ra sân bay đón em nhé?”

Vừa nói, Mạnh Nhiễm đã tỏ vẻ không vui, cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay anh ta.

“Hừm…”

Tạ Vũ khẽ rên một tiếng, sau đó vội vã đưa tay lên xoa đầu cô ta.

Nhưng rồi như chột dạ, anh ta nhanh chóng giải thích với tôi:

“Thanh Thanh, anh vừa vô tình va vào đâu đó thôi.”

Tôi khẽ “Ừ”, rồi đi thẳng vào vấn đề:

“Tối nay tám giờ, tôi đợi anh ở nhà. Có chuyện quan trọng cần nói.”

Vừa dứt lời, không xa phía trước, Mạnh Nhiễm như thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Cô ta lập tức vươn tay quàng qua cổ Tạ Vũ.

Sau đó, bất ngờ hôn anh ta một nụ hôn kiểu Pháp thật sâu.

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, lòng quặn thắt.

Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói một câu cuối cùng:

“Chuyện này rất quan trọng, đừng quên.”

“Ừ, biết rồi…”

Tôi vừa dứt câu, Tạ Vũ đã vội vã ngắt máy.

Ngay sau đó, hai tay anh ta nâng khuôn mặt Mạnh Nhiễm lên, hôn cô ta càng sâu hơn.

Sau khi ăn tối với đồng nghiệp xong, tôi quay trở về ngôi nhà cũ.

Nói đúng hơn, gọi nơi này là “nhà” bây giờ, chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười.

Thấy tôi đột nhiên xuất hiện, Tiểu Lăng dường như có chút bất ngờ, bàn tay nhỏ vô thức đẩy món đồ chơi trong tay về phía mà tôi không thể nhìn thấy.

Nếu tôi nhớ không nhầm.

Hôm đó, trong cuộc gọi với tôi, thằng bé từng nhắc đến việc Mạnh Nhiễm mua đồ chơi cho nó.

Vậy nên, bọn họ hẳn là đã từng gặp nhau.

Đứa trẻ này, một phần máu thịt rơi xuống từ cơ thể tôi, tôi đã từng yêu thương nó đến tận xương tủy.

Vậy mà cuối cùng, nó cũng biến thành một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi.

Máu chảy đầm đìa, đau đến không muốn sống nữa.

Thế nên tôi không nói gì với thằng bé, chỉ ngồi xuống ghế sofa, cầm bản thỏa thuận ly hôn trong tay.

Sau đó, đếm từng phút trôi qua, chờ Tạ Vũ trở về.

Nhưng đến giờ hẹn, anh ta vẫn chưa xuất hiện, tôi liền gọi điện thoại trực tiếp cho anh ta.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.

Tạ Vũ có vẻ hơi thở gấp, mở miệng trước để giải thích:

“Thanh Thanh, xe anh bị hỏng. Hôm nay anh có việc phải ra ngoại ô, giờ đang trên đường về đây. Hừm… Thanh Thanh, chắc hôm nay anh không kịp về đâu, để mai rồi nói nhé.”

Vừa dứt lời, anh ta lập tức cúp máy nhanh đến mức đáng ngờ.

Nhưng tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên kinh hãi từ bên kia đầu dây.

Tôi không phải là người không hiểu chuyện, thậm chí tôi đã từng có một đứa con.

Thế nên, tôi biết rất rõ bọn họ đang làm gì.

Ghê tởm, không cách nào diễn tả được sự ghê tởm này.

Tôi không thể chịu nổi nữa, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến trời đất quay cuồng.

Nghĩ lại, thực sự buồn cười.

Người đàn ông tôi từng yêu sâu đậm đến vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh ta, tôi liền cảm thấy buồn nôn đến phát ói.

Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Hôm nay anh ta không về, vậy thì tôi sẽ để lại bản thỏa thuận ly hôn cho người giúp việc, nhờ bà ấy chuyển cho anh ta sau.

Còn về Tiểu Lăng.

Trước khi rời đi, tôi khẽ ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, nhìn chằm chằm món đồ chơi mà nó đang giấu sau lưng.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:

“Ai đã mua nó cho con?”

Tiểu Lăng chớp mắt, khuôn mặt vẫn ngây thơ như trước.

Nhưng khi nói dối, thằng bé thực sự không hề lộ ra chút sơ hở nào.

Nó cười rạng rỡ với tôi:

“Là ba mua cho con mà!”

Tốt thôi…

Đứa trẻ này, tôi cũng không cần nữa.

Mãi đến chiều hôm sau, khi đang làm việc tại công ty, tôi mới nhận được cuộc gọi từ Tạ Vũ.

Không ngoài dự đoán, chắc hẳn anh ta vừa mới về nhà.

Vậy suốt khoảng thời gian dài trước đó, anh ta đã ở cùng ai?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Dù bao nhiêu năm tình cảm, bảo không đau lòng thì chắc chắn là nói dối.

Nhưng so với tình yêu, trên thế giới này còn có nhiều thứ đáng để tôi bận tâm hơn.

Thứ đã mục ruỗng thì chính là rác rưởi.

Mà tôi lại không có thói quen nhặt rác.

Vì tôi sợ mỗi khi nửa đêm nhớ lại, bản thân sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Như vậy, chẳng khác nào tự giày vò chính mình hết lần này đến lần khác.

Điện thoại vừa kết nối, giọng của Tạ Vũ ngay lập tức vang lên từ đầu bên kia.

“Thanh Thanh, em đang yên đang lành tại sao lại nhờ dì giúp việc đưa cho anh đơn ly hôn? Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em nói buông là buông sao? Hay là em đã gặp phải chuyện gì? Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, anh và con trai vẫn sẽ mãi bên em. Thanh Thanh, em là người anh yêu nhất, cũng là người thân quan trọng nhất của anh. Em có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng tuyệt đối không được rời xa anh, có được không?”

Nói đến cuối cùng, giọng anh ta đã bắt đầu nghẹn ngào.

Khoảnh khắc ấy, tôi lại chợt nhớ đến cậu thiếu niên năm mười bảy tuổi.

Năm ấy, anh ta từng che chắn cho tôi, bị đám du côn đánh đến thương tích đầy mình, vậy mà vẫn nhẹ giọng dỗ dành tôi.

Cũng từng vì tôi bị thương mà đau lòng đến bật khóc.

Cũng giống như lúc này, giọng anh ta run rẩy, tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng không tên.

Như thể, anh ta thực sự không thể mất tôi.

Nhưng nếu thật sự không thể mất tôi, vậy tại sao lại phản bội?

Chỉ là để tìm kiếm cảm giác kích thích thôi sao?

Tôi nghĩ mãi không ra, cũng muốn hỏi cho rõ.

Nhưng đến tận bây giờ, tôi mới chợt nhận ra một điều.

Hóa ra, trong phim truyền hình, những nhân vật chính cứ mãi không chịu mở lời—

Thực sự không phải vì họ không muốn nói.

Mà bởi vì đến khoảnh khắc này, có những chuyện nói hay không nói, có những câu hỏi hỏi hay không hỏi—

Hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dù sao thì, con người đã thối nát rồi.

Tạ Vũ vẫn còn tiếp tục nói không ngừng, hết lần này đến lần khác khẳng định rằng anh ta sẽ không ly hôn.

Tôi định cắt ngang, nhưng đúng lúc đó, cấp trên đi tới.

“Thanh Thanh, em sẽ phải sang nước ngoài làm việc trong ba năm. Nhớ bàn bạc kỹ với gia đình nhé, biết chưa?”

Giọng sếp không hề nhỏ.

Vậy nên, đầu dây bên kia, Tạ Vũ chắc chắn đã nghe rất rõ ràng.

Anh ta ngừng lại một chút, sau đó đột nhiên bật cười.

“Tống Thanh Thanh, thì ra em đòi ly hôn với anh là vì muốn ra nước ngoài?”

“Không phải…”

“Tống Thanh Thanh! Chúng ta đã bên nhau ngần ấy năm, dù em muốn thăng tiến trong công việc, anh cũng không phải không thể ủng hộ em. Nhưng anh không ngờ em lại là kiểu người như vậy! Chỉ vì tiền đồ của bản thân, mà em có thể vứt bỏ cả anh và con trai sao? Trong lòng em, rốt cuộc anh và con là gì?”

Anh ta thậm chí không để tôi nói hết câu, đã gắt gao cắt ngang.

Giọng điệu đầy trách móc, như thể tôi là một kẻ vô tình vô nghĩa, còn anh ta mới là người bị hại, mãi mãi đóng vai nạn nhân, người luôn bị tôi làm tổn thương.

“Tạ Vũ, tôi muốn ly hôn với anh, căn bản không phải vì—”

“Đừng nói nữa!”

Anh ta lại một lần nữa nhanh chóng ngắt lời tôi.

“Thanh Thanh, bất kể là vì lý do gì, anh cũng sẽ không ly hôn với em! Dù em có vô tình đến đâu, anh cũng không thể buông bỏ đoạn tình cảm này. Anh rất rõ ràng rằng mình yêu em, cũng yêu gia đình nhỏ của chúng ta. Chuyện công việc của em, chúng ta có thể bàn bạc thêm. Nhưng ly hôn, tuyệt đối không thể!”

Dứt lời, anh ta liền “cạch” một tiếng cúp máy.

Tôi gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã chuyển sang trạng thái “thuê bao không thể liên lạc.”

Hai ngày cuối tuần tiếp theo, tôi liên tục gọi điện cho Tạ Vũ, nhưng anh ta vẫn không chịu nghe máy.

Bị ép đến mức không còn cách nào khác, anh ta thẳng thừng tắt nguồn điện thoại.

Tôi cũng quay lại ngôi nhà từng là của mình.

Vừa bước vào cửa, Tiểu Lăng đã đỏ hoe mắt chất vấn tôi:

“Mẹ, sao mẹ có thể vì công việc mà không cần con và ba? Sao con lại có một người mẹ tuyệt tình như mẹ chứ?”

Thằng bé vừa nói vừa đưa tay đẩy tôi, nắm tay nhỏ bé đấm vào người tôi, rồi gào lên:

“Con ghét mẹ nhất!”

Thế nên, tôi nắm chặt tay nó lại, nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc nói:

“Tiểu Lăng, mẹ cũng không thích con nữa.”

Thằng bé sững lại một chút, có vẻ hơi hoang mang.

Nhưng tôi không quan tâm đến cảm xúc của nó, mà quay người rời đi ngay lập tức.

Tạ Vũ không có ở đây.

Vì vậy, tôi gọi điện cho vợ của một người bạn anh ta.

Đúng như tôi đoán.

Tạ Vũ đang tụ tập với đám bạn, mười phần chắc chín là đang than thở về việc tôi vô tình vô nghĩa.

Tôi mang theo thỏa thuận ly hôn, trực tiếp tìm đến đó.

Vẫn là nơi cũ.

Tôi đứng ngoài cửa phòng bao, trong một khoảnh khắc, khung cảnh như trùng lặp với lần trước.

Chỉ khác một điều ——

Bên trong có thêm một người.

“Tạ Vũ, chẳng phải chỉ là vợ anh không cần anh thôi sao? Có gì to tát chứ? Cùng lắm thì ly hôn đi!”

Mạnh Nhiễm giật lấy ly rượu trong tay anh ta, dùng sức đập mạnh xuống sàn.

Ánh mắt cô ta trầm xuống, như mang theo chút uất ức.

Hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng giọng nói lại mềm mại hẳn:

“Ly hôn cũng tốt mà, ly hôn rồi cưới em, không phải rất tuyệt sao?”

Tạ Vũ, lúc này đang nằm dài trên sofa, nghe thấy những lời đó, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

Anh ta quay đầu, liếc nhìn Mạnh Nhiễm, rồi bỗng nhiên bật cười.

“Ly hôn? Cưới em?”

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã nói rõ từ đầu rồi, anh tuyệt đối không ly hôn.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Mạnh Nhiễm lập tức biến đổi.

Cô ta đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

“Nhưng bây giờ vợ anh vì tiền đồ mà bỏ rơi anh và con anh. Anh còn định vì một người phụ nữ bạc tình như thế mà đau lòng đến bao giờ nữa?”

Nghe vậy, biểu cảm của Tạ Vũ chợt trùng xuống.

Dường như bị chạm đến nỗi đau nào đó, anh ta với lấy một chai rượu, ngửa đầu tu thẳng.

Uống xong, anh ta tự giễu cười khẩy:

“Cô ấy có thể tuyệt tình, nhưng anh thì không làm được. Anh yêu cô ấy.”

Nói xong, anh ta vứt mạnh chai rượu xuống, quay đầu nhìn Mạnh Nhiễm, nhẹ nhàng nâng mặt cô ta lên.

Miệng thì thầm:

“Giá như Thanh Thanh cũng dựa dẫm vào anh như em vậy, thì tốt biết bao.”

Lời nói vừa dứt, Tạ Vũ bỗng nhiên đưa tay giữ chặt gáy Mạnh Nhiễm, trước mặt bao nhiêu người, hôn cô ta một cách cuồng nhiệt.

Nụ hôn đầy kịch liệt, khiến đám bạn bè xung quanh liên tục hò hét cổ vũ, ai nấy đều cười đùa gọi cô ta là “chị dâu nhỏ”, bộ dáng vô cùng tự nhiên.

Cho đến khi ——

Chuông điện thoại của một người trong nhóm đột ngột vang lên.

Anh ta cầm điện thoại đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao, anh ta lập tức đứng sững lại.

Bởi vì, ngay trước mặt anh ta, tôi đang đứng đó.

“Chị… chị dâu?! Sao chị lại ở đây?”

Lời vừa thốt ra, căn phòng đang náo nhiệt bỗng chốc chìm vào im lặng tuyệt đối.

Mà lúc này ——

Tạ Vũ, vẫn còn đang hôn Mạnh Nhiễm.

Anh ta bỗng mạnh tay đẩy cô ta ra, sau đó hoảng hốt nhìn chằm chằm về phía tôi.

“Thanh Thanh, sao em lại ở đây?”

Tạ Vũ sải bước đi về phía tôi.

Dù ánh đèn trong phòng bao khá mờ, tôi vẫn nhìn thấy vết son môi mờ mờ trên khóe miệng anh ta.

Có thể tưởng tượng ra nụ hôn ban nãy kịch liệt đến mức nào.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ lạnh lùng đưa tập đơn ly hôn lên, đập mạnh vào ngực anh ta.

“Tạ Vũ, chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy, tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi. Anh ký vào đi.”

Thấy tôi bình tĩnh như vậy, anh ta thoáng sững sờ, rồi như chợt nhận ra điều gì.

“Thanh Thanh… em đã biết từ lâu rồi?”

Tôi gật đầu, ánh mắt rơi xuống bản thỏa thuận ly hôn.

“Nếu anh đã chọn phản bội, thì cũng nên chịu trách nhiệm cho lựa chọn đó. Chúng ta chỉ có thể ly hôn.”

Nghe tôi nói vậy, sự hoảng loạn trong mắt anh ta càng rõ rệt.

Anh ta lập tức ném tập tài liệu trong tay xuống đất, hai tay giữ chặt lấy cánh tay tôi, giọng điệu đầy khẩn cầu.

“Thanh Thanh, là anh sai rồi. Anh hứa sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Đừng ly hôn, được không? Anh yêu em nhiều như vậy, em cũng yêu anh mà. Chúng ta còn có một đứa con đáng yêu, em thật sự có thể nói bỏ là bỏ sao?”

Đến nước này rồi mà anh ta vẫn có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời này.

Thậm chí còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi về mặt đạo đức.

Nên tôi chẳng thèm nói thêm, mà giơ tay, thẳng thừng tát anh ta một cái thật mạnh.

“Cô dựa vào đâu mà đánh anh ấy?!”

Mạnh Nhiễm thấy vậy, lập tức lao đến.

Nhưng tôi không chút do dự, vung tay giáng thêm một cái tát vào mặt cô ta.

Cô ta sững sờ, đưa tay ôm mặt, ấm ức nhìn về phía Tạ Vũ.

Thế nhưng, anh ta không hề đứng ra bênh vực cô ta.

Mạnh Nhiễm quay sang nhìn những người khác trong phòng bao, nhưng mọi người chỉ cúi đầu, hoặc nhìn nhau, hoặc nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà—

Duy chỉ có một điều, không ai nhìn cô ta.

Tôi khẽ cười lạnh một tiếng.

“Dám làm kẻ thứ ba thì phải có bản lĩnh chịu bị đánh.”

“Bị đánh, chẳng có gì lạ.”

Dứt lời, tôi quay sang nhìn Tạ Vũ.

“Đừng hòng lấy con ra để trói buộc tôi bằng đạo đức. Anh nghĩ tôi không biết hai cha con anh đã giấu tôi những gì sao?”

Một câu nói, khiến toàn bộ sắc máu trên mặt Tạ Vũ biến mất.

Những ngày sau đó, tôi lại không thể tìm thấy Tạ Vũ.

Anh ta dường như đã bốc hơi khỏi thế gian.

Tôi không tìm được anh ta, cũng đồng nghĩa với việc không thể hoàn tất thủ tục ly hôn.

Nhưng tôi tuyệt đối không muốn duy trì cuộc hôn nhân này thêm một phút giây nào nữa.

Giữa lúc tình thế bế tắc, Mạnh Nhiễm bất ngờ chủ động hẹn gặp tôi.

Trong quán cà phê.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực như lửa, ngồi thẳng lưng, kiêu ngạo như một con thiên nga.

Thấy tôi đến, cô ta khẽ cười:

“Đây có lẽ là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi.”

Tôi gật đầu, giọng điệu bình thản.

“Ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã biết cô là tiểu tam rồi.”

Giọng tôi không nhỏ, mà trong quán cà phê lại có rất nhiều người.

Không ít người nghe thấy, tò mò quay sang nhìn.

Người phụ nữ vừa rồi còn giữ tư thế cao ngạo kia —— Mạnh Nhiễm.

Ngay lúc này, gương mặt cô ta trở nên méo mó, cắn răng gần như nghiến lợi:

“Tống Thanh Thanh! Cô đã bao giờ nghe câu này chưa —— ‘Người không được yêu mới là tiểu tam’?”

Tôi bật cười lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô ta —— một cô gái trẻ tuổi, bồng bột.

Không lạ khi Tạ Vũ thích cô ta.