Ngay sau đó, Tạ Vũ lập tức trả lời:

【Vậy tối nay anh sẽ kiếm cớ để đến. Nhớ tắm sạch sẽ trước, mặc bộ ren đen mà anh thích nhất nhé.】

Tôi không đọc tiếp nữa, chỉ lặng lẽ dùng điện thoại chụp lại toàn bộ màn hình tin nhắn.

Sau đó, tôi khôi phục máy tính về trạng thái ban đầu, đặt lại chỗ cũ rồi rời khỏi phòng khách.

Ngồi xuống ghế sofa, tôi cảm thấy trái tim mình như bị khoét mất một mảnh, đau đớn đến tột cùng.

Tôi không thể tin nổi.

Nhưng sự thật thì lại bày ra ngay trước mắt.

Tôi lại nhìn vào điện thoại, đọc những tin nhắn mà Tạ Vũ đã gửi cho tôi từ một giờ trước.

Không có gì ngoài việc hỏi tôi sao vẫn chưa đến.

Thấy tôi mãi không trả lời, anh ta lại hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Tin nhắn mới nhất là anh ta nói mình sẽ đi đón Tiểu Lăng tan học, sẽ sớm về nhà.

Anh ta còn nói, nếu tôi không có ở nhà, anh ta sẽ đến đơn vị tìm tôi.

Anh ta nói rằng anh ta lo lắng cho tôi.

Và thời điểm anh ta gửi tin nhắn này, chỉ đúng một phút sau khi trả lời tin nhắn của người phụ nữ kia.

Thật nực cười, phải không?

Tôi vừa xem xong tin nhắn cuối cùng thì cửa lớn bị đẩy ra.

Tạ Vũ nắm tay Tiểu Lăng, một lớn một nhỏ bước vào, trong mắt cả hai đều mang theo sự lo lắng giống hệt nhau.

“Thanh Thanh, em ở nhà sao không trả lời tin nhắn của anh? Anh lo lắng đến mức suýt chút nữa định đến đơn vị tìm em rồi.”

Nói xong, anh ta lại cúi đầu nhìn Tiểu Lăng.

“Vừa nãy chúng ta đã chọn quà cho mẹ, bây giờ có thể lấy ra rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Lăng vội vàng đặt cặp sách xuống, lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, đặt vào tay tôi.

Bên trong là một chiếc vòng tay rất đẹp.

Cậu bé giọng non nớt nói: “Mẹ ơi, đây là món quà con và ba chọn riêng cho mẹ đó!”

Nếu tôi vẫn là Tống Thanh Thanh trước kia, không biết gì cả.

Vậy thì vào giờ phút này, khi chồng và con trai đặc biệt chuẩn bị món quà cho tôi, có lẽ tôi sẽ giống như mọi lần, cảm động đến mức mắt đỏ hoe, sau đó ôm chặt hai cha con vào lòng, dịu dàng nói rằng có họ chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.

Nhưng bây giờ, tôi thực sự không thể làm được.

Tôi nhìn chiếc vòng tay đó, ngay cả dũng khí để đưa tay nhận cũng không có.

Có lẽ bầu không khí hiện tại hơi kỳ lạ.

Tạ Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, lập tức sải bước đến gần tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh trên ghế sofa.

Anh ta vừa định mở miệng nói gì đó thì thứ gì đó trong túi bỗng rơi ra.

Chiếc hộp nhỏ rơi xuống đất, bên trong là một chiếc vòng tay khác, giống hệt với chiếc mà họ chuẩn bị cho tôi.

Không khí, đột nhiên đông cứng lại trong thoáng chốc.

Trong mắt Tạ Vũ lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh, anh ta liền lấy lại bình tĩnh, cụp mắt nhìn thoáng qua Tiểu Lăng, rồi mở miệng giải thích một cách điềm nhiên:

“Tiểu Lăng nói chiếc vòng tay này rất hợp với em. Hơn nữa, cửa hàng chỉ có đúng hai chiếc, vậy nên hai cha con bọn anh nghĩ rằng chiếc vòng này chỉ nên dành riêng cho em. Vì thế, anh quyết định mua luôn chiếc còn lại. Nhưng mà tặng hai chiếc vòng giống hệt nhau thì có vẻ không hợp lý lắm, nên anh tính để lại một chiếc, không ngờ vẫn bị em phát hiện.”

Anh ta vừa dứt lời, Tiểu Lăng lập tức gật đầu phụ họa.

“Là ý của con đấy ạ! Con muốn chiếc vòng đẹp như vậy chỉ thuộc về mẹ thôi!”

Chỉ mới sáu tuổi, vậy mà đã có thể nói dối trơn tru mà không hề chớp mắt.

Giống hệt như ba nó.

Đối diện với cảnh tượng này, lòng tôi chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo và thê lương.

Bị chồng và con trai phản bội cùng một lúc.

Đứa trẻ là máu mủ rứt ruột sinh ra, vậy mà lại giúp cha nó che giấu mối quan hệ với kẻ thứ ba, hoàn toàn không hề để tâm đến cảm xúc của tôi—người làm mẹ.

So với nỗi đau khi bị Tạ Vũ phản bội, hành động của Tạ Tử Lăng càng khiến tôi lạnh lòng hơn.

Có lẽ vì sợ tôi tiếp tục truy hỏi, Tạ Vũ vội vàng chuyển chủ đề:

“Thanh Thanh, chúng ta đã chiều theo thằng bé nghịch ngợm suốt hơn nửa tháng rồi. Tối nay anh dọn về phòng chính, ngủ cùng em nhé?”

Vừa nói, anh ta vừa mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt đầy ám chỉ.

Nếu tôi không biết gì cả—

Có lẽ lúc này, tôi sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ, rồi nói một câu kiểu như “Con còn ở đây, đừng làm loạn.”

Nhưng hiện tại, tôi chỉ im lặng nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy buồn cười.

“Tạ Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Dù gì cũng đã có ngần ấy năm tình cảm, tôi không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Chỉ là, tôi cũng không muốn mình mất kiểm soát quá mức.

Tốt nhất là đường ai nấy đi trong yên ổn.

Tôi thầm nghĩ.

Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá nghiêm túc, nụ cười trên mặt Tạ Vũ cũng dần cứng lại, anh ta theo phản xạ ngồi thẳng dậy, giọng nói trầm ổn cất lên:

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi nhìn anh ta—

Nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu suốt bao nhiêu năm qua.

Nhưng khi nghĩ đến sự phản bội của anh ta, tôi lại cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.

Cơn đau như hàng ngàn mũi kim nhỏ đâm vào tim tôi.

Tôi phải hít sâu mấy lần mới có thể ép mình bình tĩnh lại.

Chậm rãi mở miệng:

“Tạ Vũ, chúng ta ly—”

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của anh ta bỗng nhiên vang lên.

Là một tiếng chuông lạ, tôi chưa từng nghe qua bao giờ.

Và ngay lập tức, anh ta đứng bật dậy, cầm theo điện thoại sải bước ra ban công.

Vừa đi, vừa nói:

“Thanh Thanh, là cuộc gọi quan trọng từ công ty, anh nghe máy một lát.”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt anh ta.

Chỉ cần nhìn thôi, tôi cũng đủ hiểu, đó là một lời nói dối vụng về.

Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Tạ Tử Lăng.

Thằng bé gật đầu thật nhẹ, rồi nhanh chóng chạy lại ôm lấy cánh tay tôi, giọng nũng nịu kể lể đủ thứ chuyện xảy ra ở trường hôm nay, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn đứa con trai mình đã dốc lòng nuôi nấng từ nhỏ—

Một đứa trẻ, vậy mà cũng trở thành con dao đâm vào tôi.

Tôi không kìm được mà cất giọng hỏi:

“Tử Lăng, con thực sự yêu mẹ chứ?”

Thằng bé, vốn đang huyên thuyên không ngừng, bỗng khựng lại.

Nó chớp mắt mấy cái, rồi nở nụ cười ngọt ngào.

“Đương nhiên rồi! Con yêu ba mẹ nhất!”

Vừa nói, nó vừa giơ bàn tay mũm mĩm lên làm một hình trái tim để chứng minh lời mình là thật.

Cùng lúc đó, điện thoại của Tạ Vũ cũng vừa ngắt máy.

Anh ta vội vàng bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đôi tai lại vô thức đỏ lên.

Ngay cả giọng nói cũng hơi gấp gáp:

“Thanh Thanh, hình như Tử Lăng để quên đồ ở trường. Thầy giáo vừa báo anh đến lấy một chuyến.”

Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Tử Lăng.

Thằng bé gật nhẹ, sau đó bĩu môi ra vẻ ấm ức:

“Con hình như quên mang về một quyển bài tập… Làm phiền ba đi lấy giúp con rồi.”

Chưa kịp để tôi phản ứng, Tạ Vũ đã nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Tiếng cửa chính đóng sập lại.

Khoảnh khắc đó, tôi không nhịn được mà bật cười.

Hai cha con họ thực sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?

Một giây trước còn bảo là cuộc gọi quan trọng từ công ty.

Vậy mà ngay giây sau đã nói là thầy giáo của Tử Lăng gọi đến.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì gấp đến mức có thể khiến một người luôn cẩn trọng như Tạ Vũ, cũng trở nên hoảng loạn đến thế?

Tôi lại nhớ đến những tin nhắn trong máy tính khi nãy.

Bất giác, tôi cảm thấy chuyện này đúng là nực cười đến cực điểm.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tạ Vũ rời đi, tôi lập tức đứng dậy, vào phòng ngủ lấy vali.

Tạ Tử Lăng cũng chạy theo.

Nó nhìn chằm chằm vào chiếc vali đặt bên giường, chớp chớp mắt, giọng nói vẫn còn chút non nớt:

“Mẹ ơi, mẹ lại đi công tác sao?”

Vì tính chất công việc, cả tôi và Tạ Vũ đều thường xuyên phải đi công tác.

Nên trong nhà lúc nào cũng có bảo mẫu chăm sóc nó.

Thấy tôi xách vali, thằng bé đương nhiên nghĩ rằng tôi lại sắp đi xa một thời gian.

Tôi không giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Không biết nó nghĩ gì, chỉ thấy Tử Lăng bỗng nhiên quay người chạy đi.

Tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ tiếp tục thu dọn giấy tờ trên bàn, kiểm tra lại toàn bộ phòng một lần nữa để đảm bảo không bỏ sót thứ gì.

Sau đó, tôi kéo vali chuẩn bị ra ngoài.

Vừa đi đến phòng khách, tôi liền nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Tử Lăng vọng ra từ phòng sách.

“Ba ơi, mẹ hình như lại đi công tác, ba không cần về sớm quá đâu.”

“Ừm… Con biết rồi, dì giúp việc sẽ chăm sóc con mà.”

“À đúng rồi, món đồ chơi mà dì Mạnh mua cho con, ba nhớ giúp con cảm ơn dì ấy nhé, con rất thích đó.”

“……”

Những lời sau đó, tôi không buồn nghe tiếp.

Chỉ cảm thấy, lòng mình lạnh buốt đến tận cùng.

Hơn một tháng nữa tôi sẽ ra nước ngoài, vì vậy tôi không tìm chỗ ở mới.

Thay vào đó, tôi quyết định ở khách sạn trong một tháng.

Ban ngày đi làm như bình thường, buổi tối trở về khách sạn, không cần nghĩ đến con cái hay Tạ Vũ, cuộc sống bỗng trở nên nhẹ nhõm hiếm có.

Về phần Tạ Vũ, ngay đêm đầu tiên tôi dọn ra ngoài, anh ta đã nhắn tin cho tôi.

Giọng điệu vẫn ngọt ngào như mọi khi, nói rằng nhớ tôi, muốn tôi.

Nhưng, có lẽ tâm trạng của tôi lúc này đã khác.

Nhìn dòng tin nhắn ấy, nghĩ đến việc có thể khi anh ta nhắn tin cho tôi, vẫn đang quấn quýt không dứt với người phụ nữ khác.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Ngoài công việc, tôi cũng nhanh chóng tìm một luật sư đáng tin cậy, nhờ họ soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.

Trong cuộc hôn nhân này, người sai là Tạ Vũ.

Vì thế, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.

Trước khi thỏa thuận được hoàn tất, tôi không có ý định quay về, mà chỉ tập trung bàn giao công việc với đồng nghiệp trong công ty.

Nhưng tôi không ngờ rằng, trước khi ra nước ngoài, tôi lại gặp được tiểu tam của Tạ Vũ.

Vì lý do công việc, tôi hẹn ăn tối với chị Vương – một đồng nghiệp trong công ty.

Nhưng vừa mới đến nhà hàng, chị ấy đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Thanh Thanh, xin lỗi nhé. Chồng chị có việc đột xuất, chị phải lập tức đi đón con.”

Chị Vương có một cô con gái rất đáng yêu, cuối tuần sẽ đến trung tâm học múa.

Tôi từng nghe chị ấy kể qua, mà trung tâm cũng không cách nhà hàng quá xa, thế nên tôi liền đề nghị cùng đi đón bé.

Đến nơi, đúng lúc cô bé vừa tan học.

Lớp học múa là hình thức một kèm một.

Tôi nhìn thấy một cô gái trẻ dắt tay con gái chị Vương bước ra, dáng người rất đẹp, khuôn mặt cũng rất xinh xắn.

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta.

Nếu như tôi không nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay cô ta.

“Cô Mạnh, dạo này thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”

Chị Vương lịch sự nói lời cảm ơn.

Người phụ nữ được gọi là cô Mạnh khẽ mỉm cười với chị ấy, sau đó đưa tay phải lên vén tóc.

Chiếc vòng tay quen thuộc lại một lần nữa hiện ra trước mắt tôi, chói mắt đến mức khiến tôi không thể phớt lờ.

Nếu tôi không nhớ nhầm, Tạ Vũ từng nói rằng cả Giang Thành chỉ có đúng hai chiếc vòng này.

Và hai chiếc vòng ấy, đáng lẽ ra phải ở trong ngôi nhà của tôi.

Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.

Chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy.

Có lẽ vì ánh mắt tôi quá trực diện, nên cô ấy cũng quay đầu lại nhìn tôi một chút.

“Chào chị, tôi là Mạnh Nhiễm, giáo viên của trung tâm dạy múa này.”

Vừa nói xong, điện thoại của cô ta bỗng vang lên.

Người phụ nữ vừa rồi còn giữ nụ cười nhã nhặn, giờ lại bất giác trở nên ngượng ngùng.

“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi gọi.”

Nói rồi, Mạnh Nhiễm cầm điện thoại đi vào trong phòng học.

Không biết hai người họ nói chuyện gì, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta lại bước ra ngoài, cuộc gọi cũng đã kết thúc.

“Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Dứt lời, Mạnh Nhiễm lập tức rời đi.

Tôi và chị Vương nắm tay bọn trẻ, từ tốn bước ra khỏi trung tâm.

Nhưng vừa ra đến cổng, tôi đã nhìn thấy Tạ Vũ.

Anh ta đưa lưng về phía tôi, nhưng với ngần ấy năm tình cảm và sự thấu hiểu, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Tạ Vũ đưa tay kéo Mạnh Nhiễm vào lòng, cúi xuống hôn lên má cô ta.

Mạnh Nhiễm đẩy anh ta một cái, như đang dỗi hờn, nhưng rõ ràng Tạ Vũ lại rất hưởng thụ.

Anh ta mở cửa xe, ôm ra một bó hoa hồng thật lớn.

Hai người họ, nhìn thế nào cũng thấy là một đôi tình nhân đang chìm đắm trong mật ngọt.

Chị Vương đứng bên cạnh tôi, tự nhiên cũng thấy cảnh đó.

Chị không nhận ra Tạ Vũ, nên chỉ cảm thán một câu:

“Cô Mạnh với bạn trai nhìn tình cảm thật đấy.”

Tôi gật đầu, giọng điệu bình thản:

“Ừ, thật sự rất ngọt.”

Chỉ là, trái tim tôi giờ đây đã bị nỗi đắng cay xâm chiếm, không còn một chút cảm giác ngọt ngào nào nữa.

Tôi nhìn theo bóng hai người họ lên xe.

Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên.

Là luật sư tôi đã tìm trước đó gửi đến bản thỏa thuận ly hôn.