Ta lao thẳng về phía hắn, xích câu hồn quất mạnh xuống, đến mức tóe ra tia lửa:

“Muốn đánh thì đánh, lão già như ngươi lải nhải lắm chuyện quá!”

Sắc mặt Thái hậu biến đổi liên tục, làn da già nua co giật như vỏ cây mục nát.

Nghi Tiêu hô lớn:

“Thả những oan hồn ra!”

Hắn niệm chú, định triệu tập hàng vạn hồn ma cùng một lúc.

Nhưng đợi một hồi lâu, trên đầu hắn chỉ lác đác rơi xuống vài chiếc lá khô.

Ta vỗ trán, bật cười:

“Quên chưa nói với ngươi, toàn bộ oan hồn đã bị ta đưa về Địa Phủ rồi. Không còn cách nào khác, ta đang thiếu chỉ tiêu. Cảm ơn ngươi đã thu gom giúp ta nhé!”

Lời vừa dứt, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Tống Bạch Cảnh hét lớn:

“Cuối cùng cũng thả ta ra rồi! Ta sắp nghẹn chết mất!”

Mí mắt ta giật giật.

Tên ngu ngốc này!

Nơi nào nguy hiểm hắn liền lao đầu vào!

Người ta vừa thả hắn ra, hắn lập tức tự động đưa mình đến trước mặt đối phương!

Thái hậu cười lớn:

“Thì ra hắn chính là Đông Phương Quỷ Vương! Hôm nay thật đúng là thời điểm tốt! Thời cơ để chủ nhân ta thành thần đã đến!”

Bà ta chủ động nhường quyền kiểm soát cơ thể.

Nghi Tiêu khẽ vận động gân cốt, năm ngón tay sắc nhọn như vuốt chim, lao thẳng về phía Tống Bạch Cảnh.

Tống Bạch Cảnh tái mét mặt:

“Thanh Thảo! Cứu ta!”

Ta không chút do dự, vung tay tát hắn văng ra sau lưng mình, rồi trực tiếp nghênh chiến:

“Tránh ra!”

Nghi Tiêu lập tức niệm chú.

Ngay lập tức, bốn góc hoàng cung rung chuyển dữ dội.

Tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp trời.

Bốn bóng đen quỷ dị lao vút đến, dáng vẻ không phải người cũng chẳng phải quỷ.

Ta cau mày:

“Ngươi luyện đám người hoàng tộc thành lệ quỷ sao?”

Bốn bóng quỷ dữ dằn, thi thể rách nát, nhưng trên người vẫn khoác long bào vàng rực.

Chính là những hoàng đế lẽ ra đã yên nghỉ trong hoàng lăng!

Bốn lệ quỷ đồng loạt hành động như một thể thống nhất, mỗi kẻ giơ lên một luồng âm hỏa, đồng loạt ném về phía ta.

Ta khẽ cười nhạt, không hề né tránh.

Chơi với lửa à?

Ta chính là tổ tông đây!

Một ngọn lửa nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay ta, lập tức bùng cháy.

Tống Bạch Cảnh hoảng loạn ôm đầu, chỉ trong nháy mắt đã trốn xa ngàn dặm:

“Vãi linh hồn! Sao ngươi lại có Nam Minh Ly Hỏa!?”

Nghi Tiêu cũng sững sờ, trong mắt tràn ngập hận ý:

“Ngươi là ai? Tại sao lại có ngọn lửa đó!?”

Nam Minh Ly Hỏa?

Chẳng lẽ là… Thường Hy?

Từ khi ta trở thành Âm Sai, ta đã tự thức tỉnh ngọn lửa này.

Diêm Vương liên tục dặn dò, không cho ta dùng, nếu không sẽ tăng chỉ tiêu câu hồn của ta lên gấp đôi, rồi lại gấp đôi nữa.

Vì vậy, ta chưa từng chơi đùa với lửa.

Nhưng bây giờ…

Ta nhẹ nhàng tách ngọn lửa thành bốn, mỗi luồng lửa chậm rãi bay về phía bốn lệ quỷ.

Rõ ràng tốc độ vô cùng chậm rãi, nhưng bọn chúng như bị phong ấn ngay tại chỗ, không thể động đậy.

Trong chớp mắt, tất cả hóa thành tro bụi.

“Đến lượt ngươi rồi!”

Ta nhếch miệng cười, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nghi Tiêu.

Hắn hoảng loạn hét lên:

“Không! Rõ ràng là ngươi nợ ta! Ta chỉ muốn lấy lại thần cách của mình, như vậy có gì sai!?”

Cùng lúc đó, một luồng âm khí mạnh mẽ như thực thể bùng nổ, lao thẳng về phía ta.

Ta còn chưa kịp ra tay, chợt thấy luồng âm khí kia đột ngột lách qua ta, trực tiếp lao về phía sau.

Hoàng thượng và An Quý Phi vừa vội vã chạy tới, lập tức bị nó bao trọn.

Dương đông kích tây? T,h,u,Đ.i,ế,u.N,g,ư,

“Hoặc là, ngươi tự chặt đứt hai tay!” Nghi Tiêu cười âm hiểm: “Hoặc là, ta giết bọn chúng!”

“Ngươi không phải căm ghét ta giết đám con sâu cái kiến này nhất sao? Bây giờ, cơ hội cứu bọn chúng ở ngay trước mặt ngươi!”

Ta khoanh tay, nhếch môi cười lạnh:

“Ngươi bị ngu à? Tự chặt hai tay? Chặt bằng gì? Dùng răng à? Hay ngươi thử trước cho ta xem?”

“Hai người này sống hay chết thì liên quan gì đến ta?”

“Tên chó hoàng đế này vô đạo bất nhân, giết chết tỷ tỷ của ta, ta còn đang nghĩ xem nên làm sao xử lý hắn!”

“Còn An Quý Phi… Ừm, nhan sắc cũng khá, chết thì hơi phí, nhưng kiếp sau ta có thể cho nàng ta đầu thai đẹp hơn.”

Hoàng thượng giận dữ quát:

“Lục Thanh Thảo! Trẫm đối đãi với ngươi không tệ! Ban cho ngươi ngôi hoàng hậu, còn cho phép ngươi hạ sinh thái tử! Ngươi lại dám muốn trẫm chết?”

“Thả mẫu hậu ra! Nếu không, trẫm nhất định không tha cho nhà họ Lục!”

Ta vừa nghe, lập tức thúc giục:

“Nhanh lên! Hắn muốn diệt Lục gia! Nhất định không thể để hắn sống!”

Tống Bạch Cảnh nhẹ nhàng lướt tới, kéo An Quý Phi ra khỏi âm khí:

“Ngươi đến đây làm gì?”

An Quý Phi sững sờ sờ tay chân:

“Ta… ta không sao? Ta tới tìm Thanh Thảo cùng chạy trốn.”

Không chỉ không sao, thậm chí hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Luồng âm khí đó tưởng như bao phủ nàng, nhưng thực chất lại bị một kết giới chặn lại.

Chính là bình an phù mà ta từng tặng cho nàng hóa thành.

Còn hoàng thượng?

Ta nhếch môi, thổi nhẹ một hơi vào lòng bàn tay.

“Nam Minh Ly Hỏa”.

Một ngọn lửa nhỏ bằng đầu ngón tay, vậy mà khi bùng lên lại cao hơn một người!

Ta cười nhạt:

“Xin lỗi nhé, ngươi muốn giết thì cứ giết đi, ta còn đang thiếu chỉ tiêu năm nay đây. Dù sao cũng là ngươi gánh nghiệp chướng, liên quan gì đến ta?”

Nghi Tiêu ngạc nhiên thốt lên:

“Ngươi không phải Thường Hy sao? Nàng ta lương thiện nhất mà…”

Ta thở dài, lắc đầu:

“Đáng tiếc, ta không phải.”

“Nếu ta là nàng, ta đã nghiền xương ngươi thành tro, dùng làm phân bón trồng hoa!”

“Không cho ngươi một chút cơ hội nào để thoát!”

“Nghĩ lại mới thấy, nàng ta thật quá nhân từ.”

Tống Bạch Cảnh rùng mình, len lén dịch sang một bên.

“Hơn nữa…” Ta nhếch môi cười: “Ta thích có tiền tiêu, không thích hoa Linh Tiêu.”

Lửa cháy hừng hực, trong nháy mắt, đã thiêu đến mức Nghi Tiêu kêu gào thảm thiết.

Giọng nữ gào thét thảm thiết, giọng nam rống lên đau đớn, luân phiên biến đổi.

Chỉ trong khoảnh khắc, thân xác của Thái hậu đã bị thiêu thành một bộ xương trắng.

Trên bộ xương đó, Nghi Tiêu và hồn phách của Thái hậu chiếm giữ hai bên.

Nghi Tiêu bị thiêu đến mức đau đớn tột cùng, bất chấp Thái hậu run rẩy, há miệng một hơi nuốt trọn hồn phách bà ta, hoàn toàn chiếm lĩnh bộ xương.

Xa xa, Huệ Năng lao đến, chủ động tọa hóa, hiến dâng nửa hồn còn lại.

Hồn thể bị trọng thương của Nghi Tiêu chợt trở nên ngưng thực hơn bao giờ hết!

Hoàng thượng kích động cười to:

“Ngươi giết mẫu hậu rồi! Ngươi… ha ha ha ha ha! Tốt quá rồi!”

“Mau thả trẫm ra! Trẫm không trách ngươi giết mẫu hậu đâu!”

Ta và Tống Bạch Cảnh liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy nghi hoặc.

Hắn điên rồi?

“Trẫm sớm đã chán ghét mụ đàn bà già cỗi đó! Vừa già vừa xấu!”

“Năm đó bà ta thu nhận trẫm, chẳng qua chỉ để biến trẫm thành thế thân của phụ hoàng mà thôi!”

“Thanh Thảo! Trẫm thật lòng yêu tỷ tỷ của ngươi! Trẫm bị mẫu hậu bức ép!”

Ta đào đào tai, mất kiên nhẫn:

“Hắn sao còn chưa chết vậy? Nhanh giết đi, ồn chết ta rồi!”

Nghi Tiêu nghiến răng siết chặt nắm tay, âm khí bùng lên, lập tức nghiền nát hoàng thượng thành tro!

Một hồn phách hiện ra giữa không trung, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.

Ta quất ra câu hồn xích, triệu hồi Sổ Sinh Tử:

“Lý Quân Miên… Ba mươi lăm tuổi, đợi ta giải quyết xong hắn, ta sẽ mở cửa sau, đưa ngươi vào súc sinh đạo.”

Dứt lời, ta liền ném đầu dây còn lại của câu hồn xích cho Tống Bạch Cảnh.

“Đến lượt ngươi rồi!”

Nghi Tiêu như gặp đại địch, thấy không đánh lại được, bèn xoay người bỏ trốn.

Nhưng hắn bị Nam Minh Ly Hỏa bao vây, khung xương bị thiêu đến mức nứt ra vô số vết.

Ta rút từ trong người ra viên Nhiếp Hồn Châu trộm được từ chỗ Diêm Vương, xoay cổ tay ném thẳng vào hắn. T,h,u,Đ.i,ế,u.N,g,ư,

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, hồn phách của Nghi Tiêu bị rút ra khỏi cơ thể.

Phía sau, khung xương của Thái hậu rầm rầm sụp đổ!

Ngay lúc này, từ hư không xuất hiện những vòng sóng lăn tăn, tận sâu trong âm lộ, một bóng đen quen thuộc hiện ra.

Diêm Vương vừa túm chặt râu, vừa lau mồ hôi.

Bạch Vô Thường thì không ngừng hối thúc hắn mau chóng đến nơi.

“Thanh Thảo, nếu Nghi Tiêu đã bị bắt lại, chi bằng giao hắn cho ta, để ta nhốt hắn lại vào Liệt Hỏa Ngục nhé?”

Diêm Vương cười đầy nịnh nọt, vươn tay ra nhận hồn phách.

Ta cầm lấy linh hồn của Nghi Tiêu, nghiêng đầu cười nhạt:

“Không!”

“Ta không muốn phải bắt hắn lần thứ ba! Lần thứ tư!…”

“Vậy nên…”

Nam Minh Ly Hỏa bùng lên.

Không cho hắn có cơ hội nói thêm dù chỉ một chữ, hồn phách Nghi Tiêu lập tức bị đốt thành tro bụi, tan biến giữa hư không.

“Kẻ gây phiền phức cho ta, đều phải bị hủy diệt!”

Diêm Vương hít sâu một hơi, bất cẩn giật rụng một nắm râu.

Bạch Vô Thường vội vàng vỗ lưng hắn, an ủi:

“Đừng hoảng, đừng hoảng! Không đến nỗi tay trắng. Ở đây có nhiều oan hồn như vậy, địa phủ cũng có thể thu hoạch kha khá.”

Hai người thì thầm với nhau một hồi, chắc chắn là đang nói xấu ta.

Nhưng khi quay lại, Diêm Vương vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Thanh Thảo thật giỏi giang! Vậy tháng sau, chỉ tiêu của ngươi tăng gấp đôi nhé!”

Trước mắt ta tối sầm.

Ta nghiến răng cười lạnh:

“Thành giao! Nhưng kiếp sau của tỷ tỷ ta, phải đầu thai vào nhà giàu có, quyền thế ngập trời! Không chỉ sống sung sướng mà còn phải được vây quanh bởi mỹ nam!”

Tỷ tỷ nhỏ giọng bổ sung:

“Thêm mỹ nữ cũng được.”

“Đừng tham quá!”

Không thấy Diêm Vương vừa mới giật rụng thêm mấy sợi râu à?

“Thành giao!”

Diêm Vương lê bước rời đi, dáng vẻ mệt mỏi.

Bạch Vô Thường chỉnh sửa ký ức của tất cả mọi người, đổi thành địa long trở mình.

Hoàng thượng trở thành kẻ xui xẻo chết trong thiên tai.

Bách quan triều đình lập tức chấn động, tranh nhau đề nghị chọn một người trong tông thất để kế vị.

Ta, một hoàng hậu vừa mới đăng cơ, đột nhiên được nâng thêm một cấp, trở thành Thái hậu.

Dựa theo sao Tử Vi chỉ dẫn, ta ôm về một tiểu hoàng tử để kế vị ngai vàng.

Những ngày làm Thái hậu thật nhàm chán.

Bây giờ ta đã hiểu được phần nào chấp niệm của Thái hậu trước đây.

Có đủ mọi thứ rồi, không phải nên tìm thú vui để theo đuổi sao?

Ban ngày, ta nuôi con.

Ban đêm, ta câu hồn.

Dần dần, ta không còn cần vẽ mi mắt nữa.

Ba tháng sau, ta lặng lẽ nhét Tiểu Hoàng đế vào tay An Quý phi, rồi chạy mất dạng.

Tống Bạch Cảnh đã giải tán hết đám quỷ thiếp của hắn, bám theo ta không rời.

Hắn nói:

“Bốn đại Quỷ Vương giờ chỉ còn lại mình ta, ta phải bảo toàn mạng sống!”