4
Lời vừa dứt, cả sảnh đường đều sững sờ.
Lâm Phương Phi cười khẩy, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
“Tỷ tỷ à, lời nói tổn thương tình cảm nếu nói quá nhiều, Hoài Chi ca ca sẽ tin là thật đấy. Đến lúc đó, nếu tỷ hối hận, cũng chẳng thể giành lại trái tim huynh ấy đâu.” M,ộ/t” C[hé/n: T]iê/u S.ầ/u
Chương Hoài Chi liếc ta một cái đầy khinh thường, giọng điệu tùy ý mà ra lệnh:
“Làm ầm nãy giờ cũng đủ rồi, Phương Phi mệt rồi. Mau thu dọn viện Khoái Tuyết và giường Noãn Ngọc đi. Hôm nay ta không so đo với nàng.”
Ta chậm rãi lắc đầu, giọng nói rõ ràng, kiên quyết:
“Không cần, ta nói thật. Ta tự nguyện hạ đường…”
Trong giọng nói của Chương Hoài Chi mang theo sự đắc ý không che giấu:
“Sau này, nhà họ Thôi kẻ có quyền thế nhất chính là nhà họ Chương ta. Để nàng tiếp tục làm chủ mẫu Chương gia, cũng coi như trả lại ân tình mà cha nàng từng giúp đỡ năm xưa. Biết điều thì đừng làm loạn nữa. Vì nể mặt Minh Hi, ta còn có thể cho nàng thêm một hài tử.”
Tên này… bị điếc sao?!
Ta không nói muốn hạ đường, ta nói muốn hòa ly!
Không nghĩ ngợi nhiều, ta rút mạnh cây trâm trên đầu, một nhát đâm thẳng vào cánh tay hắn!
Chương Hoài Chi hét lên một tiếng đau đớn, ta nghiến răng, gằn từng chữ:
“Tỉnh táo lại đi! Ta nói—ta muốn hòa ly! Ngay bây giờ, lập tức, lập tức hòa ly!”
Lâm Phương Phi đau lòng lấy khăn tay chặn vết thương đang chảy máu của Chương Hoài Chi, nước mắt lưng tròng nhìn ta:
“Sao tỷ có thể nhẫn tâm như vậy?”
Chương Hoài Chi cũng lạnh mặt, giọng điệu sắc bén:
“Không có hòa ly, chỉ có bỏ vợ! Nàng không con, lại đố kỵ, phạm hai trong bảy điều ‘thất xuất’, ta có đủ lý do để bỏ nàng!”
“Còn Minh Hi, nó là đích trưởng nữ của Chương gia, không thể có một người mẹ mất mặt như nàng. Sau này khi Phương Phi vào cửa, Minh Hi chính là con của nàng ấy, coi như bù đắp cho nỗi khổ cả đời không thể sinh con của Phương Phi.”
Ta hận không thể đâm lên người Chương Hoài Chi một trăm lẻ tám nhát!
Phụ thân ta xem hắn như con cháu mà nâng đỡ, vậy mà trong mắt hắn chỉ là “ân tình nhỏ bé”.
Vú già theo ta xuất giá, toàn tâm toàn ý lo cho Chương gia. Khi nhỏ hắn thân thể suy nhược, chính vú già kiên trì sắc thuốc suốt năm năm, mới chữa khỏi bệnh ho đờm bẩm sinh của hắn. Thế nhưng giờ đây, hắn lại có thể dễ dàng giáng một bạt tai xuống mặt bà.
Mười năm qua, ta phụng dưỡng mẹ chồng, chăm lo em chồng, dốc lòng dạy dỗ con gái. Vậy mà hắn thà bức ta đến đường cùng, cũng không muốn cho ta một tờ hòa ly.
Nhưng ta không thể nóng nảy.
Trên đầu Chương gia vẫn còn lơ lửng một thanh đao, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Lúc này, quan trọng nhất là phải cắt đứt quan hệ với Chương gia.
Vú già hiểu ta nhất, lặng lẽ đưa cho ta chiếc khăn tay đã thấm sẵn nước gừng. Mộ/:t C.hé]n T”iê,u Sầ[u”
Ta nhẫn tâm chà mạnh lên mắt mình, cay đến mức nước mắt lập tức trào ra.
Ta nghẹn giọng, cố nặn ra vẻ đau lòng đến tuyệt vọng:
“Hoài Chi… Chàng thật sự yêu Lâm Phương Phi đến vậy sao? Những năm qua, chàng chưa từng yêu ta dù chỉ một chút ư?”
“Vì sao chàng ép ta phát điên, còn bản thân lại có thể thản nhiên như vậy?”
“Giờ chàng đã tìm được chân ái của mình, ta trả lại tự do cho chàng. Nhưng ta sẽ không tái giá nữa, Minh Hi là chấp niệm duy nhất của ta. Dù là bỏ vợ hay hòa ly, chỉ cầu chàng để Minh Hi lại cho ta.”
Gương mặt lạnh lùng của Chương Hoài Chi cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn.
Hắn ôm lấy cánh tay đang rỉ máu, trầm giọng:
“Nếu nàng sớm hiểu chuyện như vậy, sao phải đi đến bước này?”
Ta cắn chặt môi, càng dùng khăn chà mạnh vào mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
“Ta cũng không muốn đâu! Nhưng nếu phu quân của ta một lòng một dạ hướng về nữ tử khác, thử hỏi có nữ nhân nào có thể bình tâm đối diện?”
“Ta biết, một nhát trâm này đã cắt đứt mọi tình cảm giữa ta và chàng. Nay ta chỉ xin chàng một điều duy nhất—hãy để Minh Hi lại cho ta.”
Chương Hoài Chi thoáng do dự, ánh mắt có chút rung động. Hắn thở dài, rồi cất giọng:
“Thôi được rồi, ta cũng không muốn bị người đời bàn tán. Ngày mai, chúng ta đến trước mặt trưởng bối trong tộc, chính thức hòa ly.”
“Của hồi môn của nàng, nàng mang đi hết. Tài sản trên sổ sách của Chương gia cũng giao cho nàng, xem như là sính lễ tương lai của Minh Hi.”
Lâm Phương Phi lập tức biến sắc, sốt sắng kéo cánh tay Chương Hoài Chi lay mạnh.
Chương Hoài Chi nhìn Lâm Phương Phi đầy cưng chiều, khóe môi mang theo ý cười:
“Minh Hi là cốt nhục của ta, ta không thể để con bé chịu khổ. Giờ Quý phi nương nương đang mang thai, với tư cách là cậu ruột của tiểu hoàng tử, không quá nửa năm, ta chắc chắn sẽ được thăng chức. Đến lúc đó, nàng là chủ mẫu Chương gia, tất nhiên cũng được phong cáo mệnh. Một chút lợi lộc cỏn con này, cứ xem như nhường cho nàng ta đi.”
Lâm Phương Phi bĩu môi, nhìn ta đầy khinh miệt:
“Hoài Chi ca ca rộng lượng nhân hậu, đây cũng chính là điểm mà muội yêu nhất. Chỉ tiếc lại tiện nghi cho một số người.”
Ta không thèm đáp lời.
Lập tức sai người đến nhà ngoại báo tin, bảo Minh Hi tạm thời lưu lại nhà bà ngoại, không cần quay về phủ.
Sau đó, ta nắm tay vú già, trực tiếp đi kiểm kê toàn bộ của hồi môn và tài sản hiện có của Chương gia.
Chương Hoài Chi đã hào phóng, ta cũng chẳng khách khí.
Nếu đã hòa ly, ta nhất định phải vơ vét sạch sẽ tất cả những gì có thể lấy được.
Dù sao, không bao lâu nữa, khi chuyện của Quý phi bị vạch trần, Chương gia có nhiều gia sản đến đâu, cũng chỉ có con đường bị tịch thu sung công.
Vậy thì, chi bằng để Chương Hoài Chi hoàn thành trọn vẹn trách nhiệm của một người phụ thân đi! M”ộ[t/ C:hé.n Ti/ê]u S”ầu,
5
Sáng sớm hôm sau, vú già đã sắp xếp người hầu trật tự vận chuyển đồ đạc ra khỏi Chương phủ.
Tiếng động ồn ào khiến Chương Hoài Chi và Lâm Phương Phi cau mày, hắn lạnh giọng quát:
“Mới sáng sớm mà ồn ào cái gì?”
Ta lặng lẽ lấy chiếc khăn tay đã ngâm ớt cay từ tối qua, chà mạnh lên mắt, làm cho đôi mắt đỏ hoe, đẫm lệ.
Sau đó, ta nhìn thẳng vào Chương Hoài Chi, giọng nói nhẹ bẫng nhưng chắc nịch:
“Từ nay về sau, từng ngọn cỏ, cành cây trong Chương gia này đều không còn liên quan gì đến ta nữa.”
Bàn tay Chương Hoài Chi đang nắm lấy Lâm Phương Phi hơi khựng lại, rồi hắn bất giác buông tay nàng ta ra.
Hắn trầm giọng: “Nếu nàng hối hận—”
Ta bi thương lắc đầu, giọng nói đầy vẻ khổ sở:
“Dù lòng ta còn hướng về chàng, nhưng ta, Thôi Vãn Tường, cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình. Nếu để ta phải nhìn chàng ân ái với người khác mỗi ngày, ta sợ bản thân sẽ không kiểm soát được, sẽ tiếp tục làm ra những chuyện tổn thương chàng. Mà đến lúc đó, người đau khổ nhất… vẫn sẽ là ta.”
Ánh mắt Chương Hoài Chi thoáng dao động, đôi môi mím chặt. Hắn do dự một lúc rồi tháo miếng ngọc bội đeo bên hông, đặt vào tay ta.
“Miếng ngọc này tượng trưng cho ta. Về sau nếu ta thăng quan tiến chức, vẫn có thể che chở cho nàng và Minh Hi.”
Ta giả vờ cảm động, đôi mắt long lanh ngấn lệ, run rẩy nhận lấy.
Cuối cùng, toàn bộ của hồi môn và tài sản cũng đã được chuyển đi gần hết. Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u
Lâm Phương Phi nghiến răng nhìn cây quế bị đào tận gốc, tức giận nói:
“Thôi Vãn Tường, ngươi có cần phải quá đáng đến vậy không? Đến cả một cái cây cũng phải mang đi?”
Ta cười lạnh trong lòng.
Chứ còn gì nữa? Đừng nói là cây, ngay cả hạt sen trong hồ, cá trong nước, ta cũng sai người vét sạch!
Để lại cho bọn họ dù chỉ một đồng bạc, cũng là ta quản gia không tốt suốt bao năm qua.
Nhưng trên mặt ta vẫn giữ vẻ yếu đuối, đáng thương, khẽ nói:
“Phu quân mỗi khi uống say, luôn kéo ta ngồi dưới gốc cây quế này ngắm sao. Cây thì không đáng bao nhiêu, nhưng tình nghĩa thì khó mà quên được. Ta luyến tiếc nó.”
Chương Hoài Chi như bị ai đó giáng một tát, sắc mặt tái nhợt, thở dài một hơi:
“Vú già ở đây giám sát việc vận chuyển, còn chúng ta… đến từ đường, kết thúc mọi chuyện thôi.”
Ta lặng lẽ trao đổi ánh mắt với vú già, rồi không nhanh không chậm bước theo sau cặp ‘song sinh dính liền’ Chương Hoài Chi và Lâm Phương Phi.
—
Tại từ đường, đèn đuốc sáng rực.
Tộc trưởng Chương gia và trưởng bối nhà họ Thôi đều đã có mặt, vẻ mặt ai nấy nghiêm nghị.
Ta vừa bước vào đã thấy phụ thân ta đứng thẳng tắp, trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên là đêm qua vừa nghe tin liền mất ngủ.
Ông nhìn thấy ta, giơ tay ra, giọng trầm thấp mà kiên định:
“Vãn Tường, lại đây, đến bên cha.”
Chương Hoài Chi, bất kể trong lòng hắn nghĩ thế nào về nhà họ Thôi, nghĩ thế nào về sự giúp đỡ của phụ thân ta, nhưng trước mặt người ngoài, hắn vẫn đóng vai một kẻ hiếu thuận, lễ nghĩa chu toàn hơn bất cứ ai.
Hắn cúi đầu, giọng đầy vẻ hổ thẹn:
“Vãn bối bất hiếu, không chăm sóc tốt cho Vãn Tường, khiến người phải lo lắng.”
Phụ thân ta đã đọc thư ta gửi từ đêm qua, tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Ông không muốn làm khó ta, cũng không muốn dây dưa thêm, chỉ thản nhiên nói:
“Là ta dạy dỗ không nghiêm, khiến hiền điệt chịu khổ. Thôi được rồi, nếu hai đứa đã không hợp, hôm nay liền hòa ly. Sau này, hai nhà vẫn là cố giao bằng hữu.”
Chương Hoài Chi vốn cầu còn không được, liền lập tức viết một tờ hòa ly thư thật chỉn chu, câu từ hoa mỹ.
Ta nhận lấy, cẩn thận đọc kỹ từng chữ, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, mới dứt khoát đặt bút ký tên.
—
Sau khi xong việc, tộc lão hai nhà được người dẫn đi dùng bữa, trong từ đường chỉ còn lại ta, phụ thân, Chương Hoài Chi và Lâm Phương Phi.
Chương Hoài Chi nhìn ta một lát, ánh mắt có chút lưu luyến:
“Dù sao nàng cũng là mẫu thân của Minh Hi. Nếu một ngày nào đó nàng hối hận, Chương gia ta vẫn luôn mở rộng cửa đón nàng trở về.”
Ta lần cuối cùng nhấn mạnh chiếc khăn tẩm ớt cay vào mắt, khiến nước mắt tức khắc trào ra.
“Chương Hoài Chi, chàng đúng là người tốt.”
Dứt lời, ta giả vờ như không thể chịu nổi sự đả kích, bám lấy tay phụ thân, nghẹn ngào:
“Đi thôi, cha.”