“Hồ Hương!”
Chúng tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa, lập tức lao tới.
Nhưng đã quá muộn.
Dù đã xua đuổi được đàn lợn rừng, nhưng Hồ Hương không qua khỏi.
Tim cô ấy bị thương nghiêm trọng, máu chảy quá nhiều, không thể cứu được.
Kỷ Tiêu bị bắt lại.
Trong làng, đàn ông có ý định bỏ trốn không bao giờ được tha thứ.
Huống chi, anh ta còn khiến người khác mất mạng.
Họ bắt anh ta uống canh nhuyễn cốt với liều lượng gấp đôi, lại rạch nát khuôn mặt anh ta.
Để tránh việc có cô gái trẻ nào bị anh ta mê hoặc thêm lần nữa.
Nếu không phải vì anh ta vẫn còn chút giá trị sử dụng, có lẽ anh ta đã bị giết ngay tại chỗ.
Bà cụ trưởng thôn tức giận đến phát bệnh, bà nói:
“Đàn ông quả thật chẳng có ai tốt, Hồ Hương đúng là quá ngu ngốc.”
Tôi tới địa lao, nơi Kỷ Tiêu bị giam giữ.
Người đàn ông từng hăng hái và đầy tự mãn ngày nào, giờ đây nằm rũ rượi trên mặt đất, thoi thóp như con chó hoang bị bỏ rơi.
Tôi bước đến, ngồi lên chiếc ghế trước mặt anh ta, thản nhiên nói:
“Lần này, tôi không thể cứu anh được nữa.”
“Hồ Nhuyễn, là cô! Cô cố ý, đúng không? Cô biết chúng tôi không thể trốn thoát!”
Kỷ Tiêu như phát điên, trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
Nếu lúc này anh ta còn sức, có lẽ đã lao tới liều mạng với tôi rồi.
Tôi khẽ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng vậy, tôi cố ý.”
Tôi vốn không muốn hại ai.
Tôi rời khỏi làng Hồ, một phần là vì muốn nhìn thế giới bên ngoài, một phần là để tìm cách cứu những người đàn ông trong làng.
Nhưng Kỷ Tiêu, anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi, lợi dụng tôi.
Đến bây giờ, tôi không thể mềm lòng nữa.
“Kỷ Tiêu, nếu anh không chạy trốn, anh có thể sống tốt ở đây.
Thêm vài năm nữa, có khi tôi còn tìm được cách giúp anh trốn thoát.”
Anh không phải người của Hồ thôn, nếu rời khỏi đây, anh vẫn có thể sống.
Lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng, nhưng Kỷ Tiêu chẳng thèm nghe.
Anh ta nghiến răng căm hận nói:
“Cô là kẻ dối trá! Cô sẽ không tha cho tôi đâu! Sao cô có thể giúp tôi trốn thoát chứ?”
Với một kẻ điên cuồng thế này, chẳng còn gì để nói nữa.
Tôi không hề lừa anh ta.
Tôi đã mang thai.
Tôi không muốn con mình lớn lên mà không có cha, nên tôi thật sự muốn cứu anh ấy một mạng.
Nhưng tôi cũng không muốn cả đời phải sống trong lo sợ, đề phòng người nằm bên cạnh mình.
Vậy nên tôi đã đặc biệt yêu cầu họ ngừng cho anh ta uống canh nhuyễn cốt, đồng thời nới lỏng việc canh giữ.
Nếu Kỷ Tiêu ngoan ngoãn, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây.
Nhưng đáng tiếc, anh ta đã khiến tôi thất vọng.
Còn liên lụy cả Hồ Hương.
Tôi hướng ra ngoài cửa, cất giọng lạnh lùng:
“Đưa anh ta đi. Canh chừng cẩn thận.”
“Vâng, thưa trưởng thôn.”
Từ hôm nay, tôi chính thức trở thành trưởng thôn.
Tôi thông minh từ nhỏ, luôn được bà cụ trưởng thôn kỳ vọng sẽ kế vị bà.
Nhưng tôi không cam tâm.
Ba năm trước, khi mẹ tôi rút trúng lá thăm, tôi đã đi cầu xin bà cụ trưởng thôn hãy tha cho em trai tôi.
Nhưng bà nói rằng quy định không thể thay đổi.
Nếu nhà tôi không thể nộp đàn ông, vậy thì ra thế giới bên ngoài mà tìm một người mang về.
Dù sao, tôi cũng luôn khát khao nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Khi tôi vào đại học, ngay ngày đầu tiên khai giảng, giữa đám đông, tôi đã để mắt đến Kỷ Tiêu.
Anh ta cao ráo, đẹp trai, rất phù hợp để làm “giống tốt”.
Nhưng càng học nhiều, tôi càng băn khoăn.
Tôi nhận ra rằng, quy định hàng trăm năm nay của làng Hồ là sai trái.
Phụ nữ là con người.
Đàn ông cũng là con người.
Họ không đáng bị đối xử như vậy.
Vì thế, tôi mãi vẫn không ra tay được.
Tôi đã thầm yêu anh ta ba năm, cũng quan sát anh ta ba năm.
Cuối cùng, tôi nhận ra, anh ta không hề hiền lành và vô hại như vẻ bề ngoài.
Anh ta thay bạn gái như thay áo, thường xuyên PUA họ.
Thậm chí, từng có một cô gái bị anh ta chụp ảnh khỏa thân rồi sau đó tự sát.
Tôi nhẫn nhịn rất lâu, cho đến khi anh ta tự dâng mình đến.
Việc từ chối ở KTV chỉ là kế hoạch “dục cầm cố túng” (lạt mềm buộc chặt).
Tôi đã sớm biết những tin đồn trong trường là do anh ta dựng lên, cũng biết rằng đồ uống khi đi xem phim đã bị bỏ thuốc.
Nhưng với tôi, điều đó không quan trọng.
Dù sớm hay muộn, chuyện đó cũng sẽ xảy ra.
Chỉ là tôi cảm thấy tiếc nuối.
Cả đời này, tôi không thể rời khỏi Hồ thôn nữa.
Sau khi trở thành trưởng làng, tôi đã đặt ra nhiều quy định mới:
• Việc rút thăm chọn người bị đổi từ ba năm một lần thành năm năm một lần.
•
•
•
• Nếu người đàn ông được chọn có người yêu, và cả hai thực sự yêu nhau, họ sẽ không bị ép trở thành “người phối giống”.
•
•
•
• Những gia đình không thể giao người có thể thay thế bằng lương thực và thảo dược.
•
Kỷ Tiêu không chết, nhưng cũng không còn cô gái nào để ý đến anh ta nữa.
Kẻ từng giết phụ nữ, ở Hồ thôn, là đối tượng bị khinh bỉ.
Hai năm sau, chúng tôi bỏ anh ta lại nơi Hồ Hương đã chết, mặc kệ số phận của anh ta.
Nửa năm sau, cảnh sát tìm đến.
Gia đình Kỷ Tiêu đã báo án, và cảnh sát đã tìm kiếm trong thời gian dài trước khi tìm ra nơi này.
Tôi chủ động thừa nhận rằng năm năm trước, Kỷ Tiêu từng về quê cùng tôi.
Sau khi cãi nhau, anh ta đã bỏ đi.
Toàn bộ dân làng đều đưa ra lời khai giống hệt tôi.
Sau đó, họ tìm thấy bộ xương của Kỷ Tiêu trong rừng.
Nguyên nhân cái chết được xác định là do thú dữ tấn công, không có bất kỳ dấu vết nào của con người.
Vụ án được kết luận là một tai nạn, và họ rời đi mà không thu được gì.
Năm tháng trôi qua, số lượng đàn ông trong làng ngày càng ít.
Hôm ấy, tôi vào rừng hái thuốc, bất ngờ phát hiện một người đàn ông ngất xỉu trong rừng rậm.
Người này trông rất quen.
Có vẻ như vài ngày trước, cảnh sát vừa phát ảnh truy nã anh ta trên bản tin.
Tôi nhớ ra rồi.
Đây là một kẻ giết người hàng loạt, đã cưỡng hiếp và giết hại hơn chục phụ nữ trẻ.
Sau đó hắn bị cảnh sát truy bắt, phải trốn chạy khắp nơi.
Tôi mang hắn về làng.
Sau khi được cứu tỉnh, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy thèm muốn.
Tôi biết, Hồ thôn lại có hy vọng rồi.