Mẹ tôi đã dặn trước khi bỏ túi đồ đặc sản này vào xe, nói rằng món này chỉ có vùng tôi mới sản xuất được, những nơi khác không thể mua được đâu, bảo rằng nếu nhớ nhà, có thể ăn một ít, coi như Tết vẫn còn chưa kết thúc.

Trương Sâm Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt cậu ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Chị… Cái này… mua ở đâu vậy?”

Tôi nhếch mép cười.

“Chị không cần mua, đây là đặc sản quê chị. Muốn ăn không? Chị cho một ít nhé? Ồ, không đúng. Chị nhớ em là đại thiếu gia của làng cơ mà, lúc em đi, trưởng làng không tặng em hai thùng sao? Dù sao, so với những phong bao lì xì mà em phát ra, chút quà quê này có đáng là gì đâu nhỉ?”

Rõ ràng có thể thấy cả người cậu ta đang run lên.

Cậu ta có thể nói gì nữa đây?

Còn có thể biện minh gì nữa đây?

Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Hứa Kinh đã lấy lại thăng bằng, anh ấy chỉnh lại ống tay áo, thuận tiện đẩy mạnh Trương Sâm Vũ ra ngoài một chút.

“Có bệnh thì nên đi chữa, đừng làm loạn trước mặt tôi.”

Kẻ vừa nãy còn hung hăng như muốn xé xác người khác, giờ ngã ngồi xuống đất, cứ thế ôm mặt. Từ kẽ tay, một giọng nói vừa bi thương, vừa đau lòng vang lên:

“Thì ra là vì chuyện này… mà chị rời đi. Trần Tịch Xuân, em không cố ý lừa chị. Xin lỗi, xin lỗi… được không?”

23.

Tôi không buồn để ý đến Trương Sâm Vũ nữa—

Sau khi quay lại xe cùng Hứa Kinh, cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc lâu. Mãi cho đến khi đậu xe xong, lên thang máy về nhà.

Ngay lúc chuẩn bị tạm biệt, Hứa Kinh mới lên tiếng gọi tôi.

“Tịch Xuân.”

Anh ấy cụp mắt, thở dài, chậm rãi giải thích.

“Anh thực sự đã từng gặp Trương Sâm Vũ. Hai năm trước, khi mới về nước, lúc đang chuẩn bị khởi nghiệp. Thật ra… anh đã từng quay lại trường tìm em.”

Anh ấy ngập ngừng một chút, ngước lên nhìn tôi, khẽ cười tự giễu.

“Lúc đó không biết nghĩ gì, không gọi điện, cũng không nhắn tin, chỉ tìm gặp giáo sư để hỏi về công việc của em. Kết quả, lại gặp Trương Sâm Vũ trong phòng thí nghiệm. Không biết cậu ta nghe ở đâu, vừa thấy anh liền xông tới, chủ động kết bạn WeChat. Sau đó, từng chữ từng câu nói với anh rằng em đã từng nói, sai lầm lớn nhất trong đời chính là hẹn hò với anh.”

Tôi sững sờ, rồi bật cười, cười đến mức không dừng lại được.

“Thế nên, anh đã không đến tìm em nữa?”

Hứa Kinh lập tức đỏ mặt.

“Trong suốt mấy tháng yêu nhau, em chưa từng nói thích anh. Anh sợ cậu ta nói đúng. Anh không đủ tốt.”

Thật ra—

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một mặt như thế này của Hứa Kinh.

Bình thường anh ấy lúc nào cũng tự tin, cởi mở, kiên định. Thật hiếm khi thấy anh ấy bộc lộ một chút yếu đuối và tự ti như bây giờ.

Có lẽ anh ấy cũng nhận ra cảm xúc của mình hơi kỳ quặc, thế là ho nhẹ hai tiếng, quay mặt đi, chuyển đề tài.

“Không phải em bảo có chuyện muốn nói với anh sao? Chuyện gì vậy?”

Ồ, đúng rồi.

Tôi gật đầu.

Thật ra không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là vừa rồi bị Trương Sâm Vũ chen ngang, suýt chút nữa tôi đã quên mất.

Tôi gãi đầu, hơi ngại ngùng, lưỡng lự nói:

“Anh Hứa, ngày mai hội nghị quốc tế kết thúc rồi đúng không?”

Hứa Kinh cắt ngang lời tôi.

“Ừ, anh cũng thấy đi nhờ xe em mãi không hay lắm. Vài ngày nữa bạn anh sẽ trả xe, sau này để anh đưa em đi làm, coi như là bù đắp.”

24

Tôi vốn nghĩ rằng, sau khi nói rõ mọi chuyện với Trương Sâm Vũ, giữa chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.

Nhưng không ngờ—

Hôm sau, tôi bắt đầu nhận được tin nhắn từ một số lạ, vừa nhìn qua là biết của cậu ta. Trong tin nhắn, cậu ta giải thích lại toàn bộ mọi chuyện, kể cả về cô “bạn gái” kia.

Theo lời cậu ta—

Hồi mới quen tôi, cậu ta thực sự không có tiền.

Mẹ cậu ta tái hôn khi cậu ta còn nhỏ, cha lại bận rộn công việc, gần như không có quan hệ thân thiết với gia đình. Cuối cùng cũng lên đại học, thoát khỏi sự kiểm soát.

Cậu ta từng nghĩ mình có thể giống cha mình, tự dựa vào năng lực để làm nên sự nghiệp. Dù không có tiền, không có quan hệ, không có bối cảnh, vẫn có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, trở thành người khiến kẻ khác ngước nhìn.

[Nên, Tịch Xuân, ban đầu em thực sự không lừa chị.]

[Lúc đó em đang đoạn tuyệt với ba mình, tiền chu cấp hoàn toàn bị cắt đứt, đúng là chẳng khác gì một sinh viên nghèo không xu dính túi.]

[Chỉ là, em không kiên trì được.]

[Khi thực sự bắt tay vào khởi nghiệp, em mới nhận ra tất cả đều khó khăn đến nhường nào…]

[Thời đại đã thay đổi, cơ hội biến mất, công nghệ bị độc quyền, ngay cả đối tác phù hợp cũng khó tìm.]

[Chưa đầy hai năm, em đã tiêu hết năm trăm nghìn tệ vốn đầu tư, còn nợ đội ngũ phát triển gần một triệu.]

[Em chỉ là một sinh viên, muốn vá lỗ hổng tài chính này, người duy nhất em có thể nghĩ đến—chính là ba em.]

Có lẽ vì là tin nhắn văn bản, không cần đối mặt trực tiếp, nên khi nói ra những lời này, cậu ta cũng không thấy xấu hổ nữa nhỉ?

Cuối tin nhắn, Trương Sâm Vũ viết—

[Ba em đồng ý giúp em trả hết số tiền đó, chỉ yêu cầu em phải sống theo kế hoạch ông ấy đã định sẵn.]

[Học hành, công việc, hôn nhân sắp đặt.]

À.

Thì ra cô gái kia là đối tượng liên hôn của cậu ta.

Đúng là gia đình lớn, khác hẳn với những người xuất thân từ làng quê như tôi, đến chuyện yêu đương cũng có thể dùng từ “liên hôn” cơ đấy.

Thực ra, cậu ta có thể nói sớm hơn, tôi cũng sẽ lập tức chia tay cậu ta.

Chẳng lẽ cậu ta mong tôi sẽ nhìn cậu ta dây dưa với cô gái kia, còn bản thân mình cam chịu làm kẻ thứ ba sao?

Tôi ngáp một cái, tiện tay chặn luôn số này.

25

Sau khi chặn hàng loạt số của Trương Sâm Vũ, cậu ta bắt đầu đến trước tòa nhà công ty tôi chờ đợi. Mặc dù tôi cố tình đi đường vòng né tránh, nhưng đôi khi vẫn bị cậu ta chặn lại để nói vài câu.

Thật sự phiền chết đi được.

Tôi chống tay lên hông, nhíu mày khó hiểu.

“Trương Sâm Vũ, ba cậu không quản cậu nữa à? Còn vị hôn thê của cậu thì sao? Đã định kết hôn rồi, bây giờ lại chạy đến tìm tôi, cậu nghĩ cậu đang làm cái gì vậy?”

Cậu ta lắc đầu ngay lập tức.

“Em và cô ấy chỉ tiếp xúc vài ngày, mọi chuyện đã nói rõ rồi, sẽ không liên lạc nữa. Còn về phía ba em, em sẽ tự xử lý. Chị, chị không cần lo lắng.”

Tôi lo lắng cái gì chứ?

Ba cậu ta nghĩ gì, liên quan gì đến tôi?

Tôi hết nói nổi, tiện tay gọi điện cho Hứa Kinh, dù sao anh ấy là người quen thuộc nhất với tôi trong thành phố này, mà trước đó anh ấy cũng nói mấy hôm nay sẽ đưa đón tôi đi làm. Thế nên, tôi gọi anh ấy đến cứu viện.

Chỉ vài phút sau—

Một chiếc McLaren đen lao vút tới, suýt chút nữa quệt vào đầu gối của Trương Sâm Vũ. Nhân lúc cậu ta còn đang sững sờ, tôi lập tức mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Tiếng gầm rú của động cơ vang lên, bỏ lại Trương Sâm Vũ phía sau.

Hôm đó trời nắng đẹp, mùa đông sắp qua đi, cả thành phố tràn ngập không khí tươi mới và sôi động.

Hứa Kinh không nói rõ sẽ lái xe đi đâu, tôi cũng không hỏi.

Anh ấy gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, liếc sang nhìn tôi, thuận miệng hỏi:

“Mấy ngày nay cậu ta cứ đến tìm em như vậy, em không thấy phiền à?”

Phiền chứ.

Tôi tựa vào ghế, lấy điện thoại ra, cười nhạt.

“Em vừa gọi cho mẹ, bảo mẹ tìm ba của cậu ta. Đoán chừng ngày mai, ba cậu ta sẽ lập tức đến đây, tóm cậu ta về.”

Tôi cũng vừa mới nghe nói—

Mẹ tôi và Trương Kiến Quân khá thân.

Hồi đi học, mẹ tôi học kém, Trương Kiến Quân thường xuyên cho mẹ tôi chép bài, tổng hợp lỗi sai, viết mẫu văn cho mẹ tôi. Sau đó, anh ta thi đỗ vào trường trọng điểm.

Ngày có kết quả, anh ta về quê nói với mẹ tôi: “Sau này anh sẽ trở về làm giàu cho quê hương, rồi cưới em.”

Kết quả là đi một hơi mấy chục năm. Bây giờ đã thành đại gia, nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng mẹ tôi xưa nay không để bụng chuyện đó.

“Người ta đã thành ông chủ lớn, con vẫn là nông dân, chuyện quá khứ còn có thể coi là thật à? Phải biết nhìn lại mình. Trần Tịch Xuân, con cũng vậy. Ra ngoài xã hội thì phải thông minh lên, người giàu không ngốc đâu. Có thể họ thích gương mặt con, nhưng họ sẽ không cưới con. Xã hội này thực tế lắm!”

Hứa Kinh hơi nghiêng đầu nhìn tôi, giọng có chút vội vàng.

“Mẹ em thực sự nói như vậy? Sao bà ấy có thể nghĩ thế được? Nhà họ Trần dù có tiền, nhưng ba mẹ anh rất cởi mở, chỉ cần em muốn…”

Tôi đưa ngón tay chặn lại môi anh ấy.

“Dừng lại.”

Tôi không phải đồ ngốc, tôi sớm đã nhận ra suy nghĩ của anh ấy.

Anh ấy muốn theo đuổi tôi, muốn hàn gắn lại mối quan hệ.

Nhưng mà—

Hiện tại, tôi đang sống rất tốt.

Tôi có bạn bè, có sự nghiệp, có đồng nghiệp và cấp trên đánh giá cao.

Tôi không nhất thiết phải nhảy từ vòng tay của một người đàn ông vào vòng tay của người đàn ông khác.

Tôi không cần một người bạn đời chỉ để lấp đầy khoảng trống trong thời gian và tinh thần của mình.

Tôi mỉm cười, chậm rãi nói:

“Ừm, em hiểu ý anh. Nhưng hiện tại, quan hệ của chúng ta đang rất tốt, tại sao lại phải phá vỡ, nhất định phải đặt một danh phận? Nếu tương lai chúng ta muốn yêu đương, vậy thì yêu đương. Nếu tương lai anh gặp được người phù hợp hơn, em cũng sẽ không ngăn cản. Không tốt hơn sao?”

Hứa Kinh nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, anh ấy thở dài, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.

“Nói như vậy, tức là em không từ chối anh, đúng không?”

Tôi chớp mắt.

Anh ấy thử chạm nhẹ vào đầu ngón tay tôi.

“Không từ chối là tốt rồi, dù bắt đầu từ tình bạn cũng không sao cả.”
End