Hàn Á đi cùng Bạc Dã.
Cô ta đặc biệt ăn diện lộng lẫy.
Không trang điểm còn đỡ, một khi trang điểm lên…
Tất chân đen.
Chân váy bút chì đen.
Giày cao gót đỏ rực.
Cả một combo đặc trưng của dân “đêm”.
Quả nhiên, có những nghề, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.
“Bạc Dã, anh đúng là không nhịn nổi nữa rồi.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, đã đến rồi thì nhanh chóng dẫn Tiểu Hàn đi đăng ký kết hôn luôn đi, cho cô ta một danh phận!”
Mắt Hàn Á sáng rực lên.
Cô ta nhìn Bạc Dã đầy mong đợi.
Nhưng Bạc Dã lại làm như không nghe thấy, một mình sải bước lên xe.
Hàn Á lập tức chữa cháy:
“Tôi với tổng giám đốc Bạc mới chỉ bắt đầu, sao có thể nhanh chóng kết hôn thế được.”
“Nhưng chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra.”
“Chị Lâm, chị chẳng qua chỉ làm vài công việc của người giúp việc mà thôi.”
“Mấy chuyện đó ai mà không làm được, chẳng có gì khó cả.”
“Sớm muộn gì tôi cũng vào nhà họ Bạc.”
“Nói thật nhé, chính tôi là người khiến tổng giám đốc Bạc ly hôn với chị đấy.”
“Chị Lâm, tôi nói lời xin lỗi với chị, thật sự ngại quá!”
Tôi cười nhạt một tiếng:
“Cô thật sự đánh giá mình cao quá rồi.”
“Đợi khi nào cô gả vào nhà họ Bạc, rồi hẵng đến trước mặt tôi mà ra vẻ.”
07
Bạc Dã chia cho tôi 10 tỷ tệ, toàn bộ bất động sản chung cũng quy đổi thành tiền mặt và chuyển cho tôi.
Cổ phần công ty tôi không được chia.
Trước khi kết hôn, mẹ Bạc Dã đã đặt điều kiện rằng nếu tôi muốn vào nhà họ Bạc, tôi phải từ bỏ quyền lợi với cổ phần công ty.
Lý do là sợ nếu sau này ly hôn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Lúc đó, tôi và Bạc Dã đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ ly hôn.
Vì muốn lấy lòng mẹ anh ta, tôi đã ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân.
Khi tôi về nhà lấy hành lý, tình cờ nghe thấy mẹ Bạc Dã đang phẫn nộ chất vấn anh ta:
“Con chia cho nó 10 tỷ? Con có quá nhiều tiền đến phát rồ không?!
Bao nhiêu năm nay nó còn chẳng đẻ nổi một quả trứng, dựa vào đâu mà lấy đi 10 tỷ?!”
“Là nó đòi ly hôn, con hoàn toàn có thể không đồng ý, trừ khi nó ra đi tay trắng!
Vậy mà con lại dễ dàng chia cho nó nhiều tiền như thế!”
Bạc Dã nói:
“Mẹ, dù gì cô ấy cũng đã chăm sóc con suốt bao năm nay, không có công lao cũng có khổ lao.
Cô ấy đã chăm sóc con rất tốt, cổ phần công ty cô ấy cũng không lấy, 10 tỷ không phải là quá nhiều.”
“Không nhiều?!
Chẳng phải chỉ là một người giúp việc thôi sao?
Một công việc giúp việc mà đáng giá từng đó tiền à? Mỗi năm hơn một tỷ cơ đấy!”
“Hơn nữa, bình thường con cũng đâu có bạc đãi nó, mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng nhiều như thế.
Vậy mà nó vẫn chưa thấy đủ, còn dám đòi ly hôn với con, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Thấy tôi bước vào, mẹ Bạc Dã lập tức im bặt.
Nhưng dường như nghĩ đến việc tôi đã ly hôn với con trai bà ta mà còn lấy đi 10 tỷ, bà ta lại không kiềm chế được, bật cười đầy mỉa mai:
“Ha! Lâm Tri Hi, cô cũng thật là có phúc.
Kết hôn xong thì có tất cả, ly hôn rồi còn trở thành nữ đại gia độc thân.
Tôi thật không hiểu, cô có thể tìm được ai hơn con trai tôi sao? Vậy mà cô lại thực sự ly hôn!”
“Cô chỉ là một kẻ tốt nghiệp cấp ba, nhờ vào con trai tôi mà cả nhà cô được thơm lây.
Bây giờ thì lợi dụng xong rồi phủi sạch quan hệ sao?
Đúng là đàn bà không có học vấn thì lại càng thâm hiểm.
Con trai, mẹ sẽ tìm vợ khác cho con, nhất định phải là một cô gái có học thức cao!”
“Phải để một cô gái thông minh, có học thức sinh cho con một đứa trẻ thật thông minh!
May mà bao năm nay nó không sinh được, nếu không thì tội cho đứa bé!”
Bạc Dã nhíu mày, quát mẹ anh ta:
“Mẹ, đừng nói nữa!”
“Tôi nói sai chỗ nào?
Bảy năm! Cô ta ở bên con bảy năm mà còn chẳng sinh nổi một đứa con!
Loại phụ nữ như thế còn dám đòi ly hôn và lấy đi nhiều tiền như vậy!
Không biết đẻ thì là có bệnh đấy, con biết không?!”
Lúc này, Hàn Á vốn đang bận rộn trong bếp, không dám ló mặt ra.
Dù gì thì mẹ Bạc Dã cũng vừa mới nói, phải tìm một cô gái có học thức để sinh con cho Bạc Dã.
Nhưng nghe thấy lời mẹ Bạc Dã nói, có lẽ nhờ tôi làm “tấm gương phản diện”, cô ta lập tức bưng thức ăn bước ra.
“Bác gái!”
Cô ta ngượng ngùng lấy ra một tờ giấy từ túi áo, cẩn thận mở ra:
“Cháu biết lúc này không tiện nói chuyện này, nhưng cháu vẫn muốn báo với bác một tiếng…
Cháu có thai rồi.”
Mẹ Bạc Dã vốn nghĩ cô ta chỉ là một người giúp việc do Bạc Dã thuê về.
Bà ta sửng sốt một hồi, sau đó hỏi:
“Là của ai?”
“Đương nhiên là của tổng giám đốc Bạc!”
Biểu cảm sốc nặng trên mặt mẹ Bạc Dã lập tức biến thành niềm vui sướng.
“Lâm Tri Hi, cô thấy chưa?
Cô không muốn ở bên con trai tôi, thì lập tức có người khác sinh con cho nó!”
“Ôi chao, ngoan ngoãn nào, mau ngồi xuống đi!”
Ánh mắt Hàn Á tràn đầy đắc ý, khi nhìn tôi thì càng lộ rõ vẻ khiêu khích.
Tôi nhìn sang Bạc Dã.
Vẻ mặt anh ta có chút kỳ lạ.
Khi nhìn tôi, ánh mắt anh ta lóe lên một tia chật vật.
Tôi bật cười khẽ, cầm hành lý lên rời đi, còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy giọng mẹ Bạc Dã đầy hả hê:
“Có người bây giờ chắc hối hận đến mức ruột gan xanh mét, răng hàm cũng nghiến nát rồi nhỉ!”
“Mới ly hôn xong mà chồng cũ đã có con với người khác, đúng là hả lòng hả dạ!”
“May mà cô đã ly hôn với con trai tôi, nếu không tôi cũng không biết đến năm nào tháng nào mới được bế cháu!”
“Cảm ơn trời đất, tổ tiên nhà họ Bạc phù hộ, cuối cùng Bạc Dã cũng có người nối dõi rồi!”
Bà mẹ chồng này, từ trước đến nay tôi vốn đã không thích.
Trước khi kết hôn, bà ta soi mói tôi từng chút một, luôn cảm thấy tôi không xứng với Bạc Dã.
Sau khi kết hôn cũng không bớt trò, cái gì tôi có, bà ta cũng phải có, thậm chí còn phải tốt hơn tôi.
Bà ta rất hay ghen, ghen với tôi.
“Bác gái, con trai bác căn bản là không thể có con, sau này đừng đổ tội cho tôi nữa.
“Tôi cũng muốn có con, nhưng anh ta không làm được!”
Nói nhiều làm gì chứ.
Chỉ cần một câu đủ để đối phương mất kiểm soát là được rồi.
Vừa tiết kiệm sức lực, vừa đạt hiệu quả.
Người có sắc mặt khó coi nhất trong phòng chính là Hàn Á.
Cô ta tái mét, trợn tròn mắt nhìn Bạc Dã.
Vừa nãy Bạc Dã không nổi giận, chỉ vì anh ta không muốn mẹ mình biết sự thật rằng anh ta không thể có con.
Mẹ Bạc trừng mắt nhìn con trai mình, quan sát phản ứng của anh ta, rồi lập tức hiểu ra.
Bà ta giơ tay tát mạnh vào mặt Hàn Á, túm tóc cô ta rồi đánh túi bụi.
“Con tiện nhân này! Mới ở với con trai tao chưa bao lâu mà đã cắm sừng nó!
“Học vấn thấp đúng là không có đạo đức!”
Hàn Á bị đánh đến nỗi kêu gào không ngừng, liên tục cầu cứu Bạc Dã.
Nhưng anh ta hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô ta.
Tôi đã sắp xếp xong hành lý, đi ra ngoài, nhưng rồi lại vòng trở lại.
Nghe thấy lời của mẹ Bạc, tôi hỏi:
“Bác gái, ngày nào bác cũng chê bai người ta ít học.”
“Bác chưa học hết tiểu học, bác nghĩ mình hơn người ta ở điểm nào vậy?”
Bàn tay đang đánh Hàn Á của bà ta bỗng khựng lại giữa không trung.
Tôi suýt quên lấy chìa khóa xe.
Tiện tay cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn.
Bạc Dã vừa nghe thấy giọng tôi, vội mở cửa, như thể chờ mong điều gì đó.
Nhưng thấy tôi chỉ quay lại để lấy chìa khóa xe…
“Rầm!”
Cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn WeChat từ Bạc Dã.
【Bị em xem thành trò cười rồi, chắc em vui lắm nhỉ?】
【Ừ.】
Anh ta gõ gì đó rất lâu, nhưng không gửi tin nhắn nào.
Tạm thời tôi thuê khách sạn ở, định sống vô lo vô nghĩ một thời gian, sau đó tìm nhà.
Nhàn rỗi quá không có gì làm, tôi vào nhóm chat cũ của hội bạn thân.
Tôi thử gửi một icon, xem mình còn trong nhóm không.
Vẫn còn.
Bạn thân tôi lập tức nhắn lại:
【?】
Những người khác cũng lần lượt xuất hiện.
Hàn Á đã bị đuổi khỏi nhóm.
Đám anh em của Bạc Dã vẫn quen miệng gọi tôi:
【Chị dâu! Có gì dạy bảo!】
Tôi gửi ảnh giấy chứng nhận ly hôn.
Sau đó hỏi anh em số 1:
【số 1 , khi nào cậu biểu diễn trồng chuối xoay vòng đi đại tiện?】
Sự im lặng của cậu ta vang dội đến mức điếc cả tai.
08
Sau đó, tôi nhắn tin cho anh em số 2.
【Số 2, nhớ quay video cẩn thận rồi gửi cho tôi nhé, đồ tốt thì phải chia sẻ cùng mọi người.】
Số 2 vội vàng đáp:
【Chị dâu, hôm đó thực sự chỉ là đùa thôi, nếu khiến chị khó chịu, bọn em xin lỗi!】
Số 1 cũng nhanh chóng nói:
【Chị dâu, chị chưa bao giờ gọi tên bọn em, bọn em cũng chưa bao giờ giận chị cả.
Lần này hãy tha cho bọn em đi! Em biết sai rồi!】
Tôi vốn không ưa đám anh em của Bạc Dã.
Suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, ai cũng đã có vợ nhưng kẻ nào cũng ra ngoài lăng nhăng hơn cả kẻ trước.
Vợ bọn họ đều biết, nhưng lại chọn cách im lặng.
So với bọn họ, Bạc Dã đã là người chung thủy nhất rồi.
Lúc này, Bạc Dã nhảy vào nhóm chat, gửi một tin nhắn:
【Mau đi uống thuốc xổ, trồng cây chuối rồi quay video lại! Đàn ông nói phải giữ lời!】
Số 1 thực sự đi uống thuốc xổ.
Số 2 thực sự chạy đi quay video.
Cuối cùng, video cũng được quay lại và gửi lên nhóm.
Tôi muốn cười, nhưng lại cảm thấy trò đùa này chẳng có gì đáng buồn cười cả.
Bởi vì, sau khi tôi ly hôn, người đầu tiên gặp tai họa đã xuất hiện.
Đó là anh em số 1 của Bạc Dã.
Bạc Dã cắt đứt toàn bộ hợp tác với hắn.
Không có hợp đồng từ công ty của Bạc Dã, số 1 hoàn toàn không thể cầm cự nổi.
Chẳng bao lâu, công ty hắn vì kinh doanh sa sút mà đứt nguồn tài chính, sụp đổ.
Sau đó là số 2, cũng là một kịch bản y hệt.
Cuối cùng, người bị ảnh hưởng chính là bạn thân tôi, Trần Thiến.
Vừa mới hôm trước còn hô hào “Ly hôn vui vẻ!”, bao nuôi tiểu thịt tươi, hôm sau công ty đã gặp vấn đề tài chính.
Lúc Trần Thiến tìm đến tôi, tôi đang đứng bên lề đường làm bánh rán.
“Cậu điên rồi à?! Ly hôn với Bạc Dã xong chạy ra đường bán hàng rong, chịu khổ làm gì?”
Cô ấy bắt đầu chế giễu tôi.
Rồi sau đó, cô ấy nói:
“Bây giờ Bạc Dã chỉ tập trung vào sự nghiệp, không để bất cứ người phụ nữ nào lại gần.
Ai đến đàm phán hợp tác mà dẫn theo phụ nữ, anh ta lập tức từ chối.
Cả bộ phận thư ký của công ty anh ta, từ trên xuống dưới đều không có lấy một bóng dáng phụ nữ.
Thậm chí có người còn kiện anh ta phân biệt giới tính!”
Tôi lật bánh rán trong chảo dầu, nghe tiếng xèo xèo.
Đây là món Bạc Dã thích ăn nhất.
Trước đây, anh ta từng đùa rằng, nếu sau này thất nghiệp, tôi có thể làm bánh rán nuôi anh ta.
Tôi hỏi:
“Tại sao?”
Trần Thiến thở dài:
“Vì cậu đấy!
Vì cậu không thích anh ta dây dưa với phụ nữ khác, nên anh ta dứt khoát loại bỏ hết mọi người phụ nữ bên cạnh!
Tri Hi, anh ta yêu cậu!
Từ sau khi cậu ly hôn, anh ta không còn vướng vào bất kỳ tin đồn nào nữa!”
Tôi cười nhạt:
“Ồ, vậy tôi nên trao cho anh ta một tấm bằng khen à?”
Tôi biết mục đích của Trần Thiến đến đây.
Cô ấy muốn tôi quay lại với Bạc Dã.
Như vậy, công ty của cô ấy mới có thể được cứu.
“Cảm ơn nhé cô gái, vừa rồi tôi mắc tiểu quá!”
Bà chủ hàng bánh rán trở về.
Bà ấy nhìn tôi, lại nhìn Trần Thiến, rồi cười hỏi:
“Cháu là bạn con bé này à? Thế để bác tặng cháu một cái nhé!”
Trần Thiến sững sờ:
“Cái sạp này không phải của cậu à?”