“Chỉ là một chữ ký, có gì mà phiền phức như vậy. Hành Cảnh, chị Đường chắc là muốn tìm cớ làm lành với anh thôi.”
“Dù sao mấy ngày nay anh đều ở chỗ em, cũng nên về nhà thăm Miên Miên rồi.”
Chu Hành Cảnh nghe xong, nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, tiện tay ném máy tính bảng lên bàn trà:
“Đường Nguyệt, bây giờ em còn biết dùng con làm cái cớ nữa cơ à?”
“Xin lỗi Hướng Vãn đi, nếu không, tôi sẽ không ký.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ giận dữ.
Tôi sẽ tức giận vì Chu Hành Cảnh không quan tâm đến con gái mình.
Càng giận hơn khi anh ta làm vậy chỉ để bảo vệ Hướng Vãn.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn bận tâm đến ai nữa.
Điều duy nhất tôi nghĩ đến, chính là Miên Miên.
Nếu không có chữ ký của phụ huynh, con bé sẽ không được đi dã ngoại.
Chắc chắn con bé sẽ rất thất vọng.
Tôi nhìn Chu Hành Cảnh, rồi lại nhìn Hướng Vãn, người vẫn ngồi trên tay vịn ghế của anh ta, sau đó quay lưng rời khỏi văn phòng mà không nói một lời.
Cùng lắm thì tôi sẽ nói với giáo viên rằng Miên Miên không có bố.
Vừa đi chưa được bao xa, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng tôi:
“Nếu cô Đường không ngại, tôi có thể giúp cô ký thay.”
Tôi quay đầu lại.
Người đàn ông vừa cất tiếng chính là người cũng có mặt trong văn phòng của Chu Hành Cảnh ban nãy.
“Dù sao tôi cũng đã nghe chuyện nhà cô lâu như vậy rồi.”
Lúc này tôi mới thật sự quan sát anh ta.
Bộ vest đen tuyền cắt may chỉnh chu, khí chất lạnh lùng, từng đường nét sắc sảo, toát lên vẻ quyền quý.
Không chút do dự, tôi đưa máy tính bảng qua.
Xác thực khuôn mặt rất nhanh chóng được thông qua.
Trên màn hình hiển thị ba chữ viết bay bổng mạnh mẽ:
【Hạ Dật Chi】.
Thỏa thuận ly hôn đã được soạn xong.
Tôi chủ động kết thúc cuộc chiến tranh lạnh này, nhắn cho Chu Hành Cảnh một tin:
“Tối nay về nhà một chuyến.”
Khi đến trường mẫu giáo đón Miên Miên, chiếc Maybach của anh ta đã đậu sẵn ở khu đón trả học sinh.
Cửa kính xe hạ xuống, trên ghế phụ, Hướng Vãn cười đầy đắc ý:
“Cô Đường, cô cũng đến đón con à?”
“Đây là trường mẫu giáo quý tộc mà, sao cô vẫn còn mặc chiếc áo khoác từ năm ngoái thế?”
“Không sợ con gái bị người ta cười nhạo à?”
Tôi lười đáp lại, chỉ lặng lẽ bước xa hơn một chút.
Hướng Vãn quay sang nhìn người đàn ông ở ghế lái, giọng điệu ấm ức:
“Hành Cảnh, có phải em lại nói sai gì không? Cô Đường hình như giận rồi.”
Chu Hành Cảnh hiếm khi im lặng, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác mỏng của tôi, giọng cứng nhắc:
“Đường Nguyệt, bên ngoài gió lớn, lên xe trước đi.”
Tôi bước xa hơn nữa.
Không biết từ khi nào, giữa chúng tôi ngày càng xa lạ, đến mức một câu quan tâm đơn giản cũng trở nên gượng gạo.
Khi gần đến cổng, hai đứa trẻ trong hàng xếp đột nhiên lao vào đánh nhau.
Tôi nhíu mày nhìn kỹ, một trong hai là Miên Miên!
Tôi vội vàng chạy đến kéo con bé ra, lúc này mới nhận ra, đối phương là Vạn Hạo Vũ.
Thấy tôi, cậu bé ngây người một giây, sau đó ngồi bệt xuống đất, òa khóc thật to:
“Hu hu hu! Cô đánh con! Đau quá!”
Chu Hành Cảnh và Hướng Vãn cũng chạy đến, Hướng Vãn lập tức bế con trai lên, gương mặt đầy phẫn nộ: T.h..u Đ.i…ế..u N..,g..ư
“Đường Nguyệt, dù cô không thích tôi cũng đừng chút giận lên trẻ con.”
“Hai đứa nhỏ chỉ là chơi đùa thôi, cô có cần phản ứng quá như vậy không?”
Chu Hành Cảnh cũng nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng, hoàn toàn quên mất Miên Miên mới là con ruột của anh ta.
Cô giáo bên cạnh đầy khó xử:
“Mẹ của Miên Miên, mẹ của Hạo Vũ, vừa nãy hai bé cùng nhìn thấy anh Chu, cả hai đều nói anh ấy là bố mình, rồi cãi nhau, sau đó đánh nhau.”
Đây là giờ tan học, xung quanh toàn là phụ huynh đến đón con.
“Chuyện gì thế này? Sao lại tranh giành bố?”
“Không lẽ là vợ cả với tiểu tam?”
“Ông bố này trông giàu thật đấy. Chắc là con nít mê hư vinh, nói lung tung rồi bị con ruột người ta bắt gặp.”
“Nhỏ như vậy đã ham tiền, không biết bố mẹ dạy kiểu gì.”
Vạn Hạo Vũ vẫn khóc nức nở, vòng tay ôm chặt lấy cổ Chu Hành Cảnh, miệng liên tục gọi “bố ơi”.
Còn Miên Miên, con bé chỉ nắm chặt tay tôi, mắt không chớp nhìn người đàn ông trước mặt.
Mấy đứa trẻ đứng xung quanh cũng tò mò hỏi:
“Chú ơi, rốt cuộc chú là bố của ai? Nói đi, gọi bố bậy bạ thì phải xin lỗi đó!”
Chu Hành Cảnh mở miệng, dường như định nói gì:
“Bố là của Miên…”
Đúng lúc đó, Hướng Vãn khẽ kéo tay áo anh ta, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Chỉ trong thoáng chốc, tôi hiểu ra tất cả.
Anh ta lại dao động.
Giống như vô số lần trước, chỉ cần Hướng Vãn lên tiếng, tôi và con gái sẽ luôn là lựa chọn thứ hai.
Tôi siết chặt tay, lạnh giọng nhắc nhở:
“Chu Hành Cảnh, câu trả lời của anh hôm nay sẽ ảnh hưởng đến Miên Miên cả đời, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Người đàn ông thoáng khựng lại, ánh mắt rũ xuống, giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ:
“Bố là của Hạo Vũ.”
“Cháu gái à, có lẽ cháu nhận nhầm người rồi.”
Trái tim tôi thắt lại, như bị một chiếc búa nện mạnh, đau đến mức gần như không thể thở nổi.
Đây là con gái ruột của anh ta!
Đám phụ huynh xung quanh bắt đầu chỉ trích Miên Miên:
“Cô bé này sao lại gọi bố lung tung, còn đánh con trai người ta nữa?”
“Đúng rồi, sự thật đã rõ ràng mà còn không chịu xin lỗi, đúng là không có giáo dục.”
“Ganh tị vì người ta giàu có, muốn làm con gái nhà giàu đây mà.”
“Mẹ nó trông cũng chẳng ra gì, có khi là làm nghề kia, cố tình dạy con gái bám đại gia.”
“Chu Hành Cảnh, anh có còn là con người không…”
Câu chưa dứt, lòng bàn tay tôi bỗng nhói đau.
Miên Miên cắn chặt môi, bàn tay con bé siết chặt đến mức đỏ bầm, ánh mắt nhanh chóng trở nên trống rỗng.
“Mẹ ơi, thôi đi.”
Sau đó, con bé bước đến trước mặt Chu Hành Cảnh, cúi đầu thật sâu:
“Chú ơi, xin lỗi, con nhận nhầm người rồi.”
Trong tiệm bánh ngọt, tôi ôm chặt con gái vào lòng, đau lòng khuyên nhủ.
“Miên Miên, đó là bố con. Mẹ không ép con phải yêu thương ông ấy, nhưng mẹ cũng không muốn con lớn lên với lòng hận thù.”
Câu trả lời của con bé là một giọng nói non nớt nhưng bình thản:
“Mẹ, con không có bố. Chính ông ấy cũng thừa nhận rồi, ông ấy là bố của Vạn Hạo Vũ.”
Tôi siết chặt tờ đơn ly hôn trong túi, đã đặt vé máy bay tối nay đến Cảng Thành.
Trên điện thoại là tin nhắn xin lỗi của Chu Hành Cảnh, gửi đến mười phút trước:
【A Nguyệt, xin lỗi. Nhưng Hạo Vũ là đứa trẻ sống trong một gia đình đơn thân. Trong tình huống vừa rồi, anh chỉ có thể nói dối. Mai anh sẽ đến giải thích với cô giáo, nhất định không để con gái chúng ta chịu thiệt thòi.】
Lần đầu tiên, anh ta xin lỗi tôi vì chuyện liên quan đến Hướng Vãn.
Nhưng đáng tiếc, tôi sớm đã không cần nữa.
Miên Miên cũng không cần.
Chỉ cần quay lại nhà một lần cuối cùng, lấy giấy tờ và quần áo, tôi và con bé sẽ rời khỏi thành phố này mãi mãi.
Tôi vốn nghĩ rằng trong nhà không có ai.
Không ngờ không những có người, mà còn rất đông.
Trong phòng khách, Vạn Hạo Vũ đang cầm món đồ chơi yêu thích nhất của Miên Miên, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ dành riêng cho con bé, vừa xem tivi vừa nghịch ngợm.
Chu Hành Cảnh và Hướng Vãn bưng thức ăn từ bếp đi ra.
Thấy tôi và Miên Miên, cả hai đều khựng lại.
Tôi cau mày.
Vẫn chưa ly hôn mà đã ngang nhiên đưa người về nhà.
Chu Hành Cảnh giải thích:
“Chuyện hôm nay, Hướng Vãn cảm thấy cần phải xin lỗi em. Cô ấy sợ lời nói không đủ chân thành nên muốn đích thân xuống bếp nấu vài món, toàn là những món em thích.”
Tôi cười lạnh:
“Đồ ăn hai người nấu, tôi không dám ăn.”
Chu Hành Cảnh biết mình sai, hiếm khi không tức giận, quay sang dặn dò hai đứa trẻ:
“Hai đứa vào phòng chơi một lát, bố mẹ có chuyện cần nói.”
Ngay khi bọn trẻ vào phòng, Hướng Vãn bước lên phía trước, không biết vô tình hay cố ý, đứng sóng vai với Chu Hành Cảnh.
“Chị Đường, chuyện hôm nay là lỗi của tôi.”
“Là tôi không kịp thời giải thích cho Hạo Vũ, khiến thằng bé luôn nghĩ rằng Hành Cảnh là bố ruột của nó. Nếu chị thực sự để ý chuyện này, tôi sẽ dẫn Hạo Vũ rời khỏi thành phố S, từ nay về sau không bao giờ làm phiền chị và Hành Cảnh nữa.”
Vừa nói, cô ta vừa rơi nước mắt.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ta.
Khi đó, chồng cô ta vừa qua đời, cô ta dắt theo một đứa trẻ, quỳ trước mặt chúng tôi khóc lóc đáng thương.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ khoảnh khắc đó, Chu Hành Cảnh đã động lòng.
Một người phụ nữ tóc đen môi đỏ, yếu ớt quỳ trước mặt anh ta, cầu xin được nương tựa suốt quãng đời còn lại, thử hỏi có người đàn ông nào không động lòng?
Tôi khẽ nhếch môi, lấy ra tờ đơn ly hôn: