Vào sinh nhật 5 tuổi của con gái, Hướng Vãn đăng một bức ảnh chụp chung lên mạng xã hội, kèm theo dòng trạng thái:
“Trước khi ngủ, con bé quấy đòi bố, thế là ông bố tốt lập tức bỏ công việc chạy đến.”
Người đàn ông nằm trên giường bên cạnh cô trong bức ảnh, chính là chồng tôi—Chu Hành Cảnh.
Tôi nhìn tin nhắn nhận được mười phút trước:
“Tối nay anh có việc ở công ty, em và Miên Miên không cần chờ anh.”
Tôi nhấn thích, sau đó gọi ngay cho luật sư ly hôn.
1
Chu Hành Cảnh về đến nhà đã là hai giờ sáng.
Ánh đèn chói mắt khiến tôi theo phản xạ giơ tay che mắt con gái.
Anh ta tựa vào khung cửa, giọng trầm thấp:
“Vợ à, anh về rồi. Gọi Miên Miên dậy đi, anh bù sinh nhật cho con.”
Trước đây, tôi rất coi trọng những nghi thức gia đình thế này.
Dù là sinh nhật, lễ tết, ngày kỷ niệm hay hoạt động ở trường mẫu giáo, tôi đều cố gắng bắt Chu Hành Cảnh tham gia.
Tôi không muốn Miên Miên giống như tôi ngày trước—chỉ có thể thấy bố qua màn hình điện thoại.
Nhưng bây giờ…
Tôi chỉnh lại chăn cho con, giọng điệu thản nhiên:
“Không cần đâu.”
Gương mặt Chu Hành Cảnh thoáng chút mất kiên nhẫn:
“Đường Nguyệt, hôm nay anh qua đó chỉ để dỗ Hạo Vũ ngủ thôi, em đừng hiểu lầm.”
“Chính vì em suốt ngày nghi ngờ, nên anh mới không dám nói thật với em.”
Tôi không hiểu lầm. T.,h..u Đ.,i..ế.u N.,g,.ư
Và từ giờ cũng sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
“Nếu anh không có chuyện gì thì về phòng mình đi, đừng làm phiền Miên Miên ngủ. Mai con bé còn phải đi học.”
Nghe tôi nói vậy, Chu Hành Cảnh bật cười lạnh:
“Tùy em, nhưng đến lúc đó đừng lại trách anh vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con.”
Tôi quay người tắt đèn, nhẹ nhàng vỗ về con gái đang hơi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
Vắng mặt hay không, giờ đã chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao thì điều ước sinh nhật năm nay của Miên Miên là:
“Con không muốn nhìn thấy bố nữa.”
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Chu Hành Cảnh không như mọi lần lập tức ra ngoài mà ngồi lại xem bản tin buổi sáng.
Lúc sắp đi, anh ta bất ngờ cầm chìa khóa bước đến, xoa đầu Miên Miên:
“Hôm nay bố đưa con đi học.” T.h.u Đ.i.ế.u N.g.ư
Câu nói hướng về con gái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Hai năm trước, khi Miên Miên mới vào mẫu giáo, Chu Hành Cảnh ngày nào cũng đón đưa con.
Nhưng từ khi Hướng Vãn xuất hiện, anh ta đi làm ngày càng sớm, bảo rằng công ty đổi lịch họp sáng, không còn thời gian đưa con đi nữa.
Tôi đã tin điều đó.
Cho đến ba tháng trước, khi Miên Miên chuyển trường, tôi vô tình bắt gặp anh ta ở cổng mẫu giáo.
Người đáng lẽ phải ở công ty, lại cúi người bế một cậu bé từ băng ghế sau ra ngoài.
Thì ra, không phải anh ta không có thời gian đưa đón Miên Miên.
Chỉ là có việc quan trọng hơn phải làm.
Hôm đó, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa.
Từ hôm sau, Miên Miên không bao giờ nhõng nhẽo đòi bố đưa đi học nữa.
Dù đã quyết định ly hôn, nhưng dù sao Chu Hành Cảnh vẫn là bố của con bé.
Tôi suy nghĩ một chút, không nói lời từ chối.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, anh ta cúi xuống bế Miên Miên lên.
Khi cửa xe mở ra, tôi khựng lại. T,,h,,u Đ..i.ế…u. N..g.,ư
Hàng ghế sau chất đầy đồ đạc.
Bình nước hình Ultraman, cung gỗ, khăn choàng phụ nữ…
Phía sau ghế còn treo một bức “ảnh gia đình”.
Chu Hành Cảnh thoáng biến sắc khi bắt gặp ánh nhìn của tôi:
“Hướng Vãn treo đấy. Cô ấy bảo Hạo Vũ nhìn vào sẽ vui hơn.”
“Em đừng lại giận dỗi vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ xé nát bức ảnh đó, rồi vừa khóc vừa chất vấn anh ta:
“Tôi và Miên Miên rốt cuộc là gì trong lòng anh?”
Nhưng giờ đây, tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Chụp cũng đẹp đấy.”
Chu Hành Cảnh nhìn tôi đầy khó hiểu:
“Em không giận à?”
Giận sao?
Có lẽ tôi nên giận.
Nhưng lạ thay, lòng tôi chẳng có chút gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn cười.
Những thủ đoạn vụng về thế này, một người luôn tự hào vì sự nhạy bén như Chu Hành Cảnh chẳng lẽ không nhìn ra?
Đơn giản là không thèm để tâm thôi.
“Lên xe đi, Miên Miên sắp trễ rồi.”
Nghe tôi giục, Chu Hành Cảnh mím môi, kéo cửa ghế lái.
Tôi vừa định bế Miên Miên lên xe thì điện thoại anh ta reo.
“Bố tốt của con, bố tốt…”
Đầu dây bên kia, tiếng khóc xé lòng của một cậu bé vang lên:
“Bố ơi! Bố đi đâu rồi?”
“Bố không cần Hạo Hạo và mẹ nữa sao?”
Cúp máy, Chu Hành Cảnh không thèm nhìn lấy chúng tôi một lần, vội vàng lên xe:
“Hạo Vũ đang khóc tìm bố. Hôm nay để tài xế đưa hai mẹ con đi đi.”
Chiếc Maybach đen lao đi như một cơn gió.
Tôi cúi xuống nhìn Miên Miên, lo lắng an ủi con bé:
“Hôm nay bố có việc bận, lần sau chờ bố rảnh rỗi, chúng ta cùng đi học nhé?”
Miên Miên mím môi, trên gương mặt non nớt hiện lên sự trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi:
“Bố sẽ không bao giờ rảnh đâu.”
“Thời gian của bố, phải dành cho Vạn Hạo Vũ và mẹ cậu ta.”
Tối hôm đó, Chu Hành Cảnh không về nhà.
Tôi cũng không như trước, điên cuồng gọi điện cho anh ta, khóc lóc thề thốt rằng sẽ không làm khó Hướng Vãn nữa. T.,h,u Đ.i.ế.u N,g,ư
Miên Miên cũng không hỏi gì về bố, chỉ lặng lẽ cầm bức ảnh chụp chung với Chu Hành Cảnh khi tôi thu dọn hành lý.
Chúng tôi cứ thế rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh, cho đến một tuần sau, khi trường mẫu giáo của Miên Miên yêu cầu ký vào giấy đồng ý tham gia hoạt động ngoại khóa.
Việc xác nhận cần có nhận diện khuôn mặt, mà điều đó nghĩa là phải có Chu Hành Cảnh ký tên.
Tôi gọi cho anh ta nhưng phát hiện mình đã bị chặn.
Không còn cách nào khác, tôi đành mang giấy đồng ý đến công ty tìm anh ta.
Chưa đợi bao lâu, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào văn phòng của Chu Hành Cảnh.
Người trợ lý đang rót nước bên cạnh có vẻ hơi chột dạ:
“Chị dâu, tổng giám đốc có dặn, chị Hướng Vãn có thể tự do ra vào văn phòng anh ấy.”
Quyền lợi đặc biệt của Hướng Vãn, thực ra cũng do tôi mà có.
Khi đó, tôi thường mang cơm cho Chu Hành Cảnh, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, có khi kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Một lần, Hướng Vãn đến tìm anh ta nhưng bị trợ lý chặn lại.
Đến khi Chu Hành Cảnh ăn xong, đưa tôi ra ngoài, Hướng Vãn và Vạn Hạo Vũ đã lạnh đến mức môi tím tái.
Đó là lần đầu tiên Chu Hành Cảnh nổi giận với tôi.
Anh ta tức tối trách tôi vì ngày nào cũng đến tốn thời gian của anh ta.
Người trợ lý chặn Hướng Vãn cũng bị sa thải ngay sau đó.
Từ hôm đó, ai cũng biết rằng Hướng Vãn là người quan trọng nhất trong lòng Chu Hành Cảnh.
Còn tôi, từ đó không bao giờ bước chân đến công ty nữa.
Tôi cười nhạt với trợ lý rồi đứng dậy, đi thẳng đến văn phòng.
Chu Hành Cảnh đang họp, vừa thấy tôi liền có chút bất ngờ:
“Sao em lại đến đây?”
Hướng Vãn ngồi trên tay vịn ghế của anh ta, hai người gần nhau đến mức gần như chạm vào nhau.
Thấy tôi nhìn, anh ta ngập ngừng giải thích:
“Đường Nguyệt, em đừng hiểu lầm, dự án này Hướng Vãn có chút hiểu biết nên…”
Tôi gật đầu, đưa máy tính bảng ra trước mặt anh ta:
“Miên Miên có chuyến dã ngoại, cần có chữ ký phụ huynh.”
“Em đến đây chỉ vì chuyện này?”
“Không thì còn vì chuyện gì nữa?”
Không khí xung quanh người đàn ông lập tức trầm xuống.
Tôi không rõ lý do, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Chu Hành Cảnh, chắc chắn tâm trạng anh ta đang rất khó chịu.
Hướng Vãn bật cười khẽ: