Những tiếng xôn xao ngày càng lớn, tất cả ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Bắc Huyên.
Bắc Huyên lập tức tái mặt, nàng ta nghiến răng, ánh mắt gắt gao hướng về phía gian phòng ta từng ở.
Giọng nàng ta sắc nhọn vì phẫn nộ:
“Trần Tang Chi! Ngươi dám sao?!”
Hàng chữ vàng chỉ duy trì trong chớp mắt ba mươi giây, sau đó tan rã thành linh lực, hòa vào thiên địa, trực tiếp lao thẳng về phía ta, tiến vào trong cơ thể ta.
Chỉ trong thoáng chốc, ta liền hấp thu trọn vẹn quà tặng từ thiên đạo, một đường đột phá đến Hợp Đạo cảnh, chỉ kém Đế quân hai cảnh giới.
Mọi ánh mắt trong hội trường đều theo dòng linh khí mà tập trung lên người ta.
Lúc này, ta cũng không cần lẩn tránh nữa, nhẹ nhàng bước một cái, cả thân ảnh liền phóng thẳng đến giữa lôi đài.
Bắc Huyên run rẩy không ngừng, đến cả môi cũng trắng bệch.
Có thể thấy cú sốc này đã đánh gục nàng ta đến mức nào.
Chưởng môn Dược Tông phẫn nộ xông tới, lớn tiếng quát:
“Phản đồ Tang Chi! Không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì, nhưng ngươi lại dám đánh cắp cơ duyên của Bắc Huyên?!”
Hắn tức giận kết ấn, linh khí điên cuồng tụ hội quanh hắn, rõ ràng muốn trực tiếp ra tay trấn áp ta.
“Lần này, với tư cách là Chưởng môn Dược Tông, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Ta xem kẻ nào dám động vào huyết mạch Trần gia ta!!”
Hai thân ảnh cường thế bất ngờ xuất hiện, chắn ngay trước mặt ta.
Chỉ trong một cái nhấc tay, linh khí cuồng bạo mà Chưởng môn Dược Tông vừa tụ tập liền tan thành mây khói.
Ta nhìn bóng dáng có chút còng nhưng vẫn cứng cỏi mạnh mẽ trước mặt, lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Mặc dù với thực lực hiện tại của ta, Chưởng môn Dược Tông không thể gây tổn hại cho ta, nhưng có chỗ dựa sau lưng vẫn khiến ta cảm thấy vô cùng tự tin.
Chưởng môn Dược Tông thấy chiêu thức của mình bị hóa giải dễ dàng, lông mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn cố duy trì giọng điệu cứng rắn.
“Trần gia? Chưa từng nghe qua! Các ngươi tự mình nhảy ra cũng tốt, chỉ là một lũ Nguyên Anh Đại Viên Mãn, cũng dám mơ tưởng đến cơ duyên của đệ tử Dược Tông ta?”
“Ta đã truyền tin cho lão tổ của Dược Tông, chờ họ tỉnh lại, Trần gia các ngươi, một mống cũng đừng mong sống sót!”
“Ha ha… Nguyên Anh Đại Viên Mãn? Không ngờ người ngồi lên vị trí Chưởng môn Dược Tông lại có ánh mắt kém cỏi như vậy.”
“Cho ngươi thời gian một nén nhang để gọi người, ta muốn xem thử có kẻ nào còn dám chống đối Đạo Thừa Trần gia ta.”
Ngay từ khi những chữ vàng xuất hiện, vẻ vui mừng trên mặt Đế quân đã sớm thu lại.
Nhưng khi nghe đến “Đạo Thừa Trần gia”, hắn không thể che giấu sự khiếp sợ, trực tiếp bước đến trước mặt phụ mẫu ta, chăm chú quan sát.
Rồi khi thấy ngọc bội treo trên tay áo phụ thân, hắn lập tức thất thanh kêu lên:
“Là Đạo Thừa Trần gia thật ư?! Không phải nói gia tộc này đã diệt vong trong trận chiến Tiên-Ma lần trước sao? Sao có thể…”
“Thảo nào ta cảm thấy chữ vàng trong dị tượng hôm nay trông vô cùng quen mắt!”
“Tương truyền huyết mạch Đạo Thừa Trần gia phi phàm, hầu hết đều dùng luyện khí để dẫn dắt linh khí kim văn nhập đạo.”
“Không ngờ ngày hôm nay, lại có một hậu duệ của Trần gia lấy y đạo chứng đạo…”
Phụ thân nhìn Đế quân, hài lòng gật đầu.
“Chủ nhân thế hệ này của Tiên giới xem ra cũng có chút nhãn lực.”
“Nhưng Đạo Thừa Trần gia chúng ta chỉ là ẩn thế, chứ không hề diệt vong.”
“Nếu không phải có kẻ bức ép con gái ta quá đáng, ta cũng không cần ra mặt tranh cãi thế này!”
Bắc Huyên đến lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, cả người run rẩy như lá vàng trước gió.
Trong tuyệt vọng, nàng run run mở miệng cầu cứu:
“Đế quân, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy!”
“Tất cả những chuyện này đều do con tiện nhân Tang Chi dựng lên!”
“Chắc chắn ả ta nghe được tin tức về một gia tộc đã diệt vong từ lâu, rồi tìm người đến đây diễn kịch!”
“Tang Chi đã cướp đi vận số của ta! Ta mới là Cửu phẩm Luyện đan sư chân chính! Đúng rồi, đây chắc chắn là huyễn thuật mà nàng ta tạo ra!”
T,,h/u đi..ế…u n.g.ư
“Nghe nói Ma tộc có thuật pháp đoạt lấy vận số người khác, ả ta đã nhập ma rồi! Tang Chi nhất định đã nhập ma!!!”
Ta cười lạnh, giọng điệu đầy châm chọc:
“Bắc Huyên, ngươi có thể lừa dối người khác, nhưng đừng tự lừa mình nữa.”
“Ngươi đã chắc chắn như vậy, không bằng tiến lên đây, chúng ta lấy đan luận đạo, xem thử linh khí của ta có bị ma khí xâm nhiễm không?”
Vừa dứt lời, ta vận dụng uy áp Hóa Thần cảnh đè lên nàng ta.
Chỉ trong nháy mắt, Bắc Huyên liền quỳ rạp xuống đất, cả người không thể động đậy.
Nàng ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng dù cố thế nào cũng không làm nổi.
Ánh mắt nàng ta tràn đầy hoảng loạn, hướng về phía người gần nhất là Mộ Phàm, cầu cứu.
Nhưng lúc này, Mộ Phàm đã sớm bị dọa đến nỗi không dám cử động.
Cả thân ảnh của hắn cũng trở nên mờ nhạt, rõ ràng là tinh thần đã bị chấn động nghiêm trọng.
Chưởng môn Dược Tông giận đến phát điên, nhưng bị phụ mẫu ta chặn lại, chỉ có thể căm phẫn gầm lên:
“Tiểu súc sinh! Ngươi dám?!”
Phụ thân ta cũng không chừa cho hắn một con đường lui, lặng lẽ giáng xuống hắn một cỗ uy áp Hóa Thần cảnh.
Chưởng môn Dược Tông lập tức quỳ một gối xuống đất.
Dù không nói, ít ra cũng coi như thể diện hơn con gái hắn một chút.
Ngay lúc đó, từ hậu sơn Dược Tông bỗng truyền đến một loạt thân ảnh của những lão giả già nua.
Dẫn đầu là một vị râu tóc bạc trắng, người còn chưa đến nhưng giọng nói đã vang lên trước.
“Là ai dám đến Dược Tông ta gây rối? Thật sự coi Dược Tông không người sao?!”
Thế nhưng, khi hắn vừa đáp xuống, trông thấy khuôn mặt của phụ thân ta, lại nhìn sang Chưởng môn Dược Tông đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt phẫn nộ của hắn lập tức trở nên quái dị.
“Lão Trần? Không phải ngươi đã ẩn cư rồi sao? Giờ còn biết xấu hổ hay không? Lợi dụng lúc ta bế quan, lại chạy đến đây bắt nạt tiểu bối Dược Tông ta?”
Phụ thân ta hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi nghĩ ta muốn xuất sơn?”
“Nếu không phải tiểu bối nhà ngươi khi dễ con gái độc nhất của ta, chẳng những đánh tráo công lao, chiếm đoạt đan dược do chính tay nó luyện chế, còn lợi dụng điều đó để lừa gạt thiên hạ, leo lên vị trí Cửu phẩm Luyện đan sư.”
“Sau đó, vì muốn tiếp tục tạo thế, các ngươi lại bắt cóc con ta, dùng tính mạng nó để uy hiếp!”
“Ta sống mấy trăm năm, chỉ có duy nhất một đứa con gái này, ta bây giờ chỉ làm đến mức này thôi, đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi!”
Lão giả tóc bạc trợn mắt không thể tin nổi, lập tức đặt tay lên đầu Chưởng môn Dược Tông, trực tiếp đọc ký ức của hắn!
Gương mặt hắn càng lúc càng đen, không nói một lời, liền vung tay bạt thẳng một bạt tai lên mặt Chưởng môn Dược Tông!
Không dùng linh lực, thuần túy là dùng sức mạnh cơ bắp!
“Đánh tráo công lao, phải không?”
“Nói muốn thanh lý môn hộ, đúng không?”
“Muốn diệt cả Trần gia, có phải không?”
Lão giả giận đến mức tay run lên, tiếp tục tát liên tục, tát đến mức Chưởng môn Dược Tông đầu váng mắt hoa, mặt mày sưng vù, máu từ miệng nhỏ giọt xuống nền đất.
Hắn gầm lên:
“Ngươi là muốn để Dược Tông diệt môn sao?!
“Ngươi có biết đây là Đạo Thừa Trần gia không?!
“Trong trận chiến Tiên-Ma năm đó, biết bao nhiêu tiên tướng, tiên môn nhờ bọn họ rèn khí mà có thể chống lại đại quân ma tộc!
“Chỉ cần một câu nói của họ, bao nhiêu lão quái vật ẩn thế sẽ liều mạng vì họ, ngươi vậy mà dám…”
“Hôm nay, để ta cho ngươi biết thanh lý môn hộ là như thế nào!!”
Nói xong, hắn lập tức kết ấn, một chưởng phế bỏ toàn bộ tu vi của Chưởng môn Dược Tông!
Hắn trừng lớn mắt, cơ thể run rẩy, máu chảy dài xuống nền đất, miệng ú ớ muốn nói gì đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt liền trống rỗng, mất đi sinh khí.
Sau khi xử lý Chưởng môn, lão giả không chút do dự, một tay túm lấy Bắc Huyên và Mộ Phàm, trói lại như bánh tét, ném thẳng xuống dưới chân ta.
Lão thay đổi sắc mặt, cười xòa, lấy lòng nói:
“Cháu gái ngoan, hai con súc sinh này, ta giao lại cho ngươi xử lý.”
“Thế nào, xem như việc này tạm bỏ qua được chưa?”
Ta nhìn hai kẻ đang lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, cảm thấy mặc dù có hơi lệch so với kế hoạch ban đầu, nhưng lại là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Ta gật đầu, cười rạng rỡ:
“Cảm ơn bá bá! Cứ làm theo lời người đi!”
Lão giả lập tức nịnh nọt quay sang phụ thân ta, khoác vai ông một cách thân thiết:
“Lão Trần, vậy lần này ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Phụ thân ta hất râu, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
“Xem như ngươi còn có mắt nhìn!”
Bạch phát lão giả sau đó đã giải tán toàn bộ đám đông theo dõi vở kịch này, chỉ giữ lại gia đình ta và Đế quân, cùng nhau đi đến động phủ của ông ấy.
Ông quyết định xuất quan, chấn chỉnh lại Dược Tông, thề rằng sẽ không bao giờ để chuyện tương tự xảy ra lần nữa.
T,,h/u đi.,,,.ế.u n.g.ư
Ta dâng tặng viên đan dược đã giúp ta chứng đạo cho Đế quân, hy vọng hắn có thể tiếp tục soi sáng cho tu tiên giới.
Sau đó, khi nghe bọn họ âm thầm bàn bạc về thần binh, trận chiến tiên-ma, ta lập tức cảm thấy ngán ngẩm, liền tìm một cái cớ trở về Trần gia.
Dĩ nhiên, trên đường về, ta cũng không quên mang theo hai cái “bánh tét” mà bạch phát lão giả tặng cho ta.
Khi trở về Dược Sơn mà Huyền Kình đã mở ra cho ta, ta lập tức thả Bắc Huyên và Mộ Phàm ra.
Mộ Phàm là kẻ tỉnh lại trước tiên.
Thế nhưng, sau khi mở mắt, ánh mắt hắn lại mờ mịt, dường như đang cố gắng tiêu hóa điều gì đó.
Nhưng ngay khi trông thấy ta, hắn đột nhiên vui mừng khôn xiết!
Hắn thậm chí còn muốn lao tới ôm chặt lấy ta, nhưng Huyền Kình bên cạnh đã nhanh chóng chặn hắn lại.
Dù thân thể bị ngăn cản, nhưng miệng hắn thì vẫn hoạt động vô cùng mạnh mẽ.
Hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn ta, giọng nói thổn thức:
“Tốt quá rồi, Tang Chi, ngươi còn sống!”
“Trước kia, khi ta thấy ngươi trút hơi thở cuối cùng trong động phủ, lòng ta đau như cắt!”
“Mất đi ngươi, ta mới hiểu được, hóa ra ngươi đã khắc sâu vào tâm khảm ta từ lâu!”
“Trước đây, ta cứ ngỡ mình yêu Bắc Huyên, nhưng khi mất đi ngươi, ta mới hiểu rõ lòng mình! Xin hãy cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lại tất cả, có được không?”
T,,h…./u đi..ế.u n.g.ư
Ta nhìn hắn như nhìn một con giòi trong chảo dầu, tràn đầy ghét bỏ.
“Đừng có lại gần, đại ca.”
“Ngươi dường như đã nhớ lại ký ức kiếp trước, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi tình cảnh của ngươi hiện tại.”
Ngay lúc này, Bắc Huyên cũng tỉnh lại, xoa trán, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Mộ Phàm.
Chỉ trong nháy mắt, nàng ta khẽ cười lạnh, từ trong túi càn khôn rút ra cái ổ của Mộ Phàm— cũng chính là lô đan hắn trú ngụ.
Vừa đứng dậy, nàng ta không chút do dự ném mạnh xuống đất!
“Rắc!”
Lô đan lập tức vỡ vụn thành từng mảnh!
Trong đôi mắt Bắc Huyên chứa đầy hận ý, nàng ta gằn từng chữ:
“Mộ Phàm, ngươi quả nhiên là một kẻ ba lòng hai dạ, một kẻ phản bội đúng nghĩa.”
“Ta muốn xem, sau khi lô đan của ngươi bị phá hủy, lại cắt đứt khế ước với ta, ngươi có còn tồn tại trên đời này không!”
Vừa dứt lời, nàng ta liền phun ra một ngụm máu lớn!
Mà Mộ Phàm thì ôm chặt lấy ngực, ngã xuống đất, quằn quại đau đớn!
Hắn run rẩy, thân ảnh dần dần nhạt đi, sắp hòa làm một với không khí!
Ta nhìn cảnh tượng trước mắt, vốn dĩ còn muốn từ từ chơi đùa với bọn họ, nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy chẳng còn chút hứng thú nào.
Bẩn quá.
Ta quay sang Huyền Kình, bình thản nói:
“Chán rồi. Ngươi thiêu sạch hai đứa này đi, phải là loại hồn phi phách tán, không thể đầu thai lại được.”
Huyền Kình hơi do dự:
“Vậy là xong rồi sao?”
Ta gật đầu.
Mộ Phàm dường như vẫn còn đang rống lên cái gì đó, nhưng vì quá yếu ớt, giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi vo ve, chẳng ai nghe nổi.
Bắc Huyên định mở miệng cầu xin tha mạng, nhưng ta đã nhanh chóng nhét “lá chuối” của hai cái “bánh tét” này vào miệng nàng ta.
Cuối cùng, bên tai ta chỉ còn lại những âm thanh ú ớ không rõ ràng.
Chỉ trong chốc lát, cả Mộ Phàm và Bắc Huyên đều hóa thành tro tàn.
Từ nay về sau, trên thế gian này, không còn hai con người đó nữa.
Linh lực tàn dư từ bọn chúng cũng bị trận pháp của Trần gia phong tỏa ngay trong Dược Sơn, trở thành dinh dưỡng tốt nhất cho vùng đất này.
Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Huyền Kình đứng phía sau ta, không cần quay lại ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của hắn.
Thấy ta im lặng, hắn lặng lẽ biến thành một đốm lửa nhỏ, nhảy nhót quanh ta.
“Đại tiểu thư, tiếp theo ngài muốn dẫn ta đi đâu chơi đây?”
Ta xoa xoa đốm lửa nhỏ dễ thương kia, khẽ mỉm cười.
“Điểm đến tiếp theo sao…”
“Vậy thì dẫn ngươi đến chiến trường Tiên-Ma dạo một vòng nhé…”
(Hoàn toàn văn.)