Chưa đầy một tháng, tin tức Đế quân trọng thương cần đan dược cứu mạng đã lan truyền xôn xao khắp nơi, đến cả gia nhân trong Trần gia cũng đang bàn tán.

“Nghe nói Đế quân trong trận chiến với Ma tộc đã bị vị tướng lĩnh mà hắn tín nhiệm nhất phản bội, suýt mất mạng. Nếu không có Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan để kéo dài sinh mệnh, hắn nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được thêm nửa tháng.”

“Hít… Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan à? Những năm qua chỉ có một vị Luyện đan sư Cửu phẩm mới luyện chế thành công loại đan dược này, sao không trực tiếp tìm người đó?”

“Nghe nói vị Luyện đan sư kia gần đây ra ngoài thì bị một kẻ phản đồ cùng sư môn tập kích, trọng thương hôn mê bất tỉnh, vì vậy Đế quân mới…”

Ta nằm trên nhánh cây đào, lắng nghe tiếng bàn tán của hai gia nhân dần dần khuất xa.

Thật thú vị, Bắc Huyên không luyện ra được Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, bây giờ lại còn giả bệnh lẩn trốn.

Mà ta chỉ mới thiêu đốt Mộ Phàm một chút, liền bị biến thành phản đồ của Dược Tông?

Giờ này chắc Dược Tông đang sốt sắng tìm ta lắm, dù sao đi nữa, Bắc Huyên cũng không thể giả bệnh mãi được.

Mặc kệ đi, Đế quân là một người tốt, nếu hắn chết, cả tu tiên giới còn không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì.

Ta gọi Huyền Kình đang bận rộn trong luyện đan thất.

Vừa nhìn thấy ta, hắn ngoan ngoãn hóa thành một đốm hỏa diễm mềm mại, tự giác nhảy vào trong túi áo.

Rời khỏi trận pháp, ta bay đến một gốc đại thụ gần đó, đào Truyền Âm Điệp mà ta đã vùi trong lòng đất lên.

Vừa kích hoạt, quả nhiên trên đó có vô số tin nhắn chưa đọc.

Ta chẳng buồn nhìn, chỉ lặng lẽ bước đi trong rừng.

Chưa đi được bao xa, một luồng uy áp thuộc về Nguyên Anh trung kỳ lập tức ập đến.

“Phản đồ Dược Tông— Tang Chi, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Ta quay đầu, thì ra là Chưởng môn Dược Tông đích thân đến.

Ông ta nhàn nhã tiến về phía ta, mỗi bước đi, uy áp lại càng nặng hơn, rõ ràng là muốn ta quỳ xuống trước mặt ông ta.

Ta khẽ cười, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt:

“Chưởng môn, người cũng không muốn không ai luyện đan cứu Đế quân chứ?”

Ông ta khựng lại một thoáng, nhưng lập tức lao tới, giận dữ quát:

“Nghịch đồ vô liêm sỉ, lại dám uy hiếp ta?!”

“Không dám.” Ta nhún vai. “Tu vi ta thấp thế này, đâu thể chịu nổi một chiêu của ngài. Nhưng nếu ta cũng lâm bệnh mà trốn, vậy ai sẽ cứu bảo bối Bắc Huyên của ngài đây?”

Chưởng môn hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi đã biết ta tìm ngươi vì lý do gì, vậy thì ngoan ngoãn phối hợp đi.”

Dứt lời, ông ta vung tay phong ấn tu vi của ta, sau đó trực tiếp áp giải ta về Dược Tông.

Về đến động phủ của Chưởng môn Dược Tông, ta liền nhìn thấy Mộ Phàm và Bắc Huyên đang đi tới đi lui, sắc mặt lo lắng.

Vừa thấy ta bị bắt về, Mộ Phàm lập tức lao tới, định giơ tay đánh ta, nhưng lại bị Bắc Huyên ngăn lại.

“Ta biết ngươi giận, nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn.”

Nghe vậy, Mộ Phàm hừ lạnh, rồi xoay người rời đi.

Vừa lúc Mộ Phàm đi khỏi, Bắc Huyên cũng bảo Chưởng môn rời đi, chỉ còn lại nàng ta và ta trong phòng.

Không còn ai, nàng ta liền vứt bỏ bộ mặt giả tạo, từ trên xuống dưới đánh giá ta một lượt.

“Sư tỷ, hiện tại toàn bộ Dược Tông đều muốn mạng của ngươi. Nhưng chỉ có ta có thể bảo vệ ngươi.”

“Chuyện của Đế quân, chắc ngươi cũng nghe rồi. Ta cho ngươi một ngày để điều chỉnh trạng thái, ngày mai, ngươi sẽ mở lô luyện đan cho ta.”

Ta giả vờ trầm mặc, nhưng trong túi áo, bàn tay ta đã nhẹ nhàng vuốt ve Huyền Kình— kẻ đang tức giận đến mức cuộn thành một đốm lửa tròn.

“Ngươi còn do dự gì nữa? Đây là con đường duy nhất cho ngươi. Nếu ngươi không chịu, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Dược Tông.”

“Nếu lo lắng về an nguy sau khi luyện đan, chỉ cần ngươi từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sống an nhàn sung túc…”

Gần được rồi.

Ta đè nén nụ cười, cố ý nghiến răng, như thể đang do dự mà gật đầu.

“Được.”

Hôm sau, Dược Tông vì Bắc Huyên mà bày ra một đại hội, mời đến vô số tu sĩ trong giới tu tiên, thậm chí còn long trọng hơn cả cuộc khảo hạch Luyện đan sư.

Đế quân ngồi ngay chính giữa khán đài, uy thế vẫn còn nhưng sắc mặt rõ ràng đã tái nhợt đi nhiều.

Bắc Huyên sai người cải trang cho ta, rồi sắp xếp ta vào một gian phòng nhỏ gần lôi đài của nàng ta.

Trước khi lên đài luyện đan, nàng cùng Chưởng môn và Mộ Phàm mặt lạnh băng đến trước mặt ta.

Chưởng môn trực tiếp giải phong ấn tu vi của ta, sau đó xoay người rời đi.

Bắc Huyên vận hồng y rực rỡ, ánh mắt sáng ngời, ngữ điệu thoải mái:

“Sư tỷ, chuyện Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan liền giao cho tỷ nhé.”

“Đừng có giở trò nhỏ, cơn giận của Đế quân và Dược Tông không phải thứ tỷ có thể gánh vác nổi đâu.”

Nàng đặt lô đan của mình ngay cạnh ta— chính là lô đan mà Mộ Phàm trú ngụ.

“Tạm thời mượn Mộ Phàm cho tỷ dùng vậy. Dù sao mấy năm nay, hai người cũng là cặp đôi ăn ý nhất.”

Mộ Phàm sắc mặt u ám, giọng lạnh lùng:

“Nếu không phải vì Bắc Huyên, đời này ngươi cũng đừng mơ có cơ hội ra lệnh cho ta nữa.”

Ta chậm rãi giãn cơ, lắc đầu cười nhạt, rồi lấy từ trong túi càn khôn ra lô đan của mình.

“Không cần, ta đã có một lô đan hợp với ta hơn.”

“Luyện xong, ngươi cứ làm như trước đây, bảo Mộ Phàm đến lấy đi là được.”

Bắc Huyên nhìn lô đan trong tay ta dần dần hiện ra hình dạng thực sự, lưu quang tỏa rạng, đáy mắt nàng ánh lên kinh ngạc cùng ghen ghét, rồi nhanh chóng đưa tay về phía nó.

Ta lập tức ngăn nàng lại, giọng điệu thong dong:

“Lô đan này không giống Mộ Phàm, nếu bị cắt đứt khế ước, nó sẽ tự hủy ngay lập tức đấy.”

“Không có nó, ta cũng sẽ không luyện nữa đâu.”

Bắc Huyên hừ lạnh:

“Chỉ là một lò đan vô dụng bề ngoài hào nhoáng, nói như thể ta muốn cướp không bằng.”

Nói xong, nàng vặn eo rời đi.

Mộ Phàm ban đầu còn chăm chú nhìn chằm chằm vào lô đan của ta, thấy Bắc Huyên rời khỏi, cũng vội vàng đuổi theo.

Chờ hai người họ đi xa, ta mới lấy Truyền Âm Điệp, gửi tin báo cho mẫu thân về kế hoạch của ta.

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bị giam một ngày trời, Huyền Kình cuối cùng cũng được ta cho phép trở lại hình người.

Hắn nhìn dược liệu trước mặt, ánh mắt u oán, nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt đầu giúp ta xử lý dược liệu.

“Ngươi trước đây cũng cứ để bọn họ bắt nạt như vậy?”

Ta cầm dược liệu đã được hắn xử lý xong, vừa thản nhiên vừa đáp:

“Ai da, chuyện trước kia cứ để nó qua đi. Hiện tại là thời điểm giả heo ăn thịt hổ.”

“Đợi xem đi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”

Bốn canh giờ trôi qua, Mộ Phàm lén lút lẻn vào.

Vừa thấy ta ngồi cạnh lô đan, hắn lập tức nhíu mày, sắc mặt tối sầm, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Ta nhìn động tác của hắn, cười lạnh:

“Kẻ phản bội, thì ra trước đây ngươi cũng dùng chiêu này để đánh tráo đan dược của ta?”

Hắn không hề dừng tay, giọng điệu châm chọc:

“Ngươi có tư cách gì nói ta? Rõ ràng thề rằng sẽ không luyện đan nữa, kết quả thì sao? Chỉ vì muốn giữ mạng mà lại tìm một lô đan khác?”

“Ngươi cũng chẳng tốt hơn ta là bao!”

Ta không nhịn được bật cười.

“Thì ra là vậy, ngươi phản bội cả Bắc Huyên rồi à?”

“Nếu vậy, để ta giúp ngươi một tay, hiện tại liền phá hủy mẻ đan này, thế nào?”

Vừa nói, ta vừa giơ tay định búng ngón tay.

Sắc mặt Mộ Phàm đại biến, tốc độ kết ấn trong tay càng nhanh hơn.

Ta lắc đầu, giọng điệu tràn đầy khinh miệt.
T,,h/u đi….ế.u n.g.ư

“Kẻ hèn nhát.”

Mộ Phàm sau khi kết ấn xong liền không nán lại thêm giây nào, sắc mặt u ám, nhanh chóng rời đi.

Lần này, ta rõ ràng cảm nhận được đan dược trong lô đã biến mất.

Nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra, ta kéo Huyền Kình rời khỏi gian phòng, tìm một vị trí tuyệt hảo để quan sát trận đấu trên lôi đài, an vị chờ màn kịch khai diễn.

Huyền Kình mặt hơi ửng đỏ, im lặng ngồi xuống bên cạnh ta.

Trên lôi đài, Bắc Huyên thấy Mộ Phàm trở về, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bước đến lô đan, chuẩn bị mở lô.

Ngay khi nàng ta hé mở một góc, linh khí tràn ngập từ bên trong liền bốc lên rõ ràng bằng mắt thường.

Nhìn qua, có thể thấy lần này đan dược chắc chắn còn hoàn mỹ hơn cả trong kỳ khảo hạch Luyện đan sư.

Nét đắc ý cùng mong chờ trên mặt Bắc Huyên càng hiện rõ, nàng ta dứt khoát giật mạnh nắp lô—

“Phượng hoàng gáy vang!”

Cùng với đó, dị tượng thiên địa bùng phát!

Trước mắt mọi người, bầu trời dần chuyển sang sắc hồng, một con phượng hoàng dần ngưng tụ từ hư ảo thành thực thể, vẫy cánh kiêu hãnh bay quanh đan dược, theo sau nó là trăm loài điểu cùng hót vang trời.

Đan dược xuất thế!

Giữa cơn bàng hoàng, có kẻ hét lên:

“Tốt quá rồi! Đây chính là siêu cấp Cửu phẩm Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan! Đế quân được cứu rồi!”

Toàn trường dậy sóng, ai nấy đều sửng sốt nhưng trong mắt đều ánh lên sự kinh diễm.

Đế quân trên đài cao cũng không giấu nổi vẻ vui mừng.

Bắc Huyên kích động đến mức vô thức nắm lấy tay Mộ Phàm, đôi mắt ngập tràn niềm hân hoan.

Bách điểu triều phượng vẫn tiếp tục, nhưng lúc này, trên bầu trời dần dần xuất hiện một hàng chữ vàng chói mắt.

【Trần Tang Chi dùng đan chứng đạo, y đạo có truyền nhân kế tục.】

Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Sau đó, một trận bàn tán dậy sóng:

“Trần Tang Chi là ai? Ý của thiên đạo là đan dược này không phải do Bắc Huyên luyện ra?”

“Trần Tang Chi thì không biết, nhưng ta nhớ từng có một người tên là Tang Chi, chính là kẻ phản đồ Dược Tông bị đuổi đi…”

“Các ngươi nói đến nàng ta? Ta biết! Trước đây nàng ta chính là thiên tài số một của Dược Tông, nhưng trong kỳ khảo hạch Luyện đan sư lại chỉ luyện được một viên tam phẩm bình thường. Khi ấy mọi người đều nói danh tiếng của nàng toàn dựa vào việc trộm đan dược của Bắc Huyên mà có.”