Tôi liên hệ với người từng mời tôi lồng tiếng cho phim truyền hình, hy vọng có thể nhận được một cơ hội nữa.
Sau nhiều lần đảm bảo, cuối cùng ông ấy cũng giới thiệu cho tôi một công việc.
Nhờ màn thể hiện xuất sắc, tôi liên tiếp nhận được nhiều dự án lồng tiếng cho phim truyền hình.
Mẹ tôi biết tôi nghiêm túc theo đuổi công việc này, mỗi ngày đều gửi tin nhắn xin lỗi.
Tôi biết, lời xin lỗi của bà là thật.
Nhưng chỉ cần tôi bước vào căn nhà đó, bà sẽ lại nghĩ rằng mình chưa từng sai.
Trong thời gian tôi rời đi, bà từng báo cảnh sát, từng liên hệ các chương trình tìm kiếm người mất tích để tìm tôi.
May mắn thay, lần này tôi không nói với bà tôi đang ở đâu, đang làm gì.
Dần dần, bà cũng từ bỏ.
Chỉ cần tôi gửi tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, bà sẽ không tìm tôi nữa.
Tôi cũng từng muốn giống như những nữ chính trong truyện, mặc kệ bà sống chết ra sao.
Nhưng hiện thực không cho phép tôi làm vậy.
13
Năm năm sau, tôi đã trở thành một diễn viên lồng tiếng nổi tiếng.
Nhiều ngôi sao hạng A còn chỉ đích danh tôi để lồng tiếng cho họ.
Lại một cái Tết nữa trôi qua, tôi trở về thành phố cũ.
Căn hộ mà tôi và Tiểu Giai từng thuê, bây giờ tôi đã mua lại.
Mỗi lần về thăm cô ấy, tôi sẽ ở đó vài ngày.
Tôi mang theo một bó hoa hồng trắng mà cô ấy yêu thích nhất.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, tôi chợt thất thần.
Tựa như nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cô ấy như đang giơ ngón tay cái lên, mỉm cười với tôi:
“Cloud, bạn giỏi lắm, cuối cùng cũng thoát ra được rồi.”
Lại như đang khẽ thở dài:
“Hóa ra, thoát khỏi nó lại đơn giản đến vậy.”
Mưa xuân rơi xuống nền đất mềm.
Đêm Giao Thừa năm nay, trời mưa.
Mắt tôi phủ một lớp sương mờ.
Sau khi kể cho Tiểu Giai nghe những chuyện vui trong suốt những năm qua, tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, chuẩn bị rời đi.
“Đoá Đoá, con về rồi.”
Tôi quay lại, nhìn thấy mẹ tôi.
Bà ôm một bó cúc trắng, nhẹ nhàng đặt xuống trước mộ Tiểu Giai.
“Sau khi con rời đi, mẹ thường đến đây đợi con. Mẹ biết dù con không về thăm mẹ, thì con cũng sẽ về thăm cô ấy.”
Giọng mẹ bình thản.
Tôi nhìn kỹ bà.
Hai bên tóc mai đã điểm bạc, trong mắt không còn sự gay gắt như trước.
Nhiều năm không gặp, tôi bất giác muốn vươn tay ôm bà một cái.
Nhìn xem, thứ đáng sợ nhất chính là sự ràng buộc của huyết thống.
Nhưng tôi vẫn không đưa tay ra.
Tôi biết, chỉ khi giữa chúng tôi còn một khoảng cách xa lạ, thì mới có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.
“Đoá Đoá, mẹ đã biết mọi chuyện về Tiểu Giai rồi, mẹ cũng hiểu rằng trước đây mẹ đã sai khi đối xử với con như vậy.”
“Lần trước trong bệnh viện, mẹ không nên mắng cô ấy như thế, mẹ biết mình sai rồi. Đoá Đoá, về nhà với mẹ đi, được không?”
Tôi hất cằm về phía bia mộ của Tiểu Giai, mỉm cười:
“Mẹ, mẹ có nhìn thấy ai đã đẩy Tiểu Giai xuống từ tầng lầu không?”
Mẹ tôi thoáng bối rối:
“Cảnh sát đã nói đó là tự sát mà?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn ánh nắng chói chang sau cơn mưa, chậm rãi nói:
“Con đã nhìn thấy hung thủ rồi, rất nhiều người. Họ đứng dưới ánh mặt trời, nhìn xuống như thể đang quan sát một con kiến hấp hối giãy giụa trên mặt đất.”
“Bước vào căn nhà đó, con sẽ tự nhiên thấy bực bội. Nghe giọng mẹ, con cũng vậy.”
“Con vừa mới tìm thấy mục tiêu của cuộc đời mình, con không thể ngã bệnh. Con không muốn chết, không muốn như Tiểu Giai, để nỗi đau tinh thần trở thành bệnh tật của cơ thể.”
“Con sẽ làm tròn bổn phận của một người con, nhưng mẹ đừng ép con thêm nữa.”
Tôi đưa mẹ đến một nhà hàng, ăn một bữa cơm đoàn viên.
Sau đó, tôi kiếm cớ rời đi.
Lần này, bà không giữ tôi lại, cũng không mắng tôi là đứa vô tâm.
Có lẽ bà đã thay đổi.
Hoặc cũng có thể, chỉ là nhất thời.
Những điều này, chỉ có thời gian mới chứng minh được.
Tôi kéo vali trở về căn hộ nhỏ năm xưa.
Một tiếng ba mươi tệ, có thể giả giọng bất kỳ ai, trò chuyện với khách hàng.
Tôi không dám mở lại tài khoản Cloud JieJie.
Sau khi Tiểu Giai mất, có rất nhiều người tìm đến vì câu chuyện của cô ấy.
Năm năm sau, tôi lại đăng nhập vào tài khoản này.
Những bình luận dưới video cuối cùng, vẫn là từ năm năm trước.
Bình luận có lượt thích cao nhất viết:
“Không có nghề nào thấp kém, không có lòng tốt nào cần phải đo đếm bằng tiền bạc. Mong rằng mọi người có thể giống như chủ bài viết, khi gặp một ai đó cần giúp đỡ, hãy ở bên, lắng nghe và quan tâm. Nếu ai cũng làm được điều đó, thế giới này sẽ tràn ngập lòng tốt.”
Thời gian: 26/01/2020.
Tôi cũng nhấn vào ô trả lời:
“Lòng tốt lớn nhất không nằm ở việc ta giúp được bao nhiêu, mà là không tùy tiện phán xét người khác. Nếu ai cũng làm được điều này, thế giới sẽ ít đi rất nhiều người rơi vào vực thẳm.”
Thời gian: 30/01/2025.
End