Pháo hoa phía sau lưng cô ấy chợt bừng sáng rồi tan biến.
Khoảnh khắc đó, cô ấy giống như vầng trăng trên bầu trời, mãi mãi không bao giờ lặn xuống.
Có lẽ vì men rượu, đầu tôi bắt đầu nặng trĩu, rồi tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, tôi chỉ nhớ rằng chúng tôi đã hứa với nhau:
Năm mới, chúng tôi sẽ bỏ qua những lời xung quanh, theo đuổi giấc mơ của mình.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, chăn được đắp cẩn thận.
Cuối giường là bộ quần áo mà tôi sẽ mặc hôm nay.
Tôi từng than thở rằng vào mùa đông, mặc quần áo ngay khi vừa thức dậy thật lạnh lẽo.
Kể từ hôm đó, Tiểu Giai luôn chuẩn bị sẵn quần áo ở cuối giường, để tôi có thể mặc khi còn trong chăn, như vậy sẽ không bị lạnh.
Tôi từng nói với cô ấy rằng, giữa chúng tôi không cần phải cố làm điều gì để lấy lòng nhau.
Cô ấy đáp lại rằng, cô ấy không lấy lòng, mà chỉ muốn chân thành trân trọng người bạn này.
Tôi thay quần áo xong, định xuống bếp làm bữa sáng cho cô ấy.
Nhưng khi bước ra phòng khách, tôi ngạc nhiên.
Nơi vốn là một bãi chiến trường giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mới sáu giờ sáng, cô ấy đã dậy rồi sao?
Tôi đi đến phòng cô ấy, đẩy cửa ra—trống không.
Chăn gối trên giường được gấp gọn gàng.
Tôi nhíu mày, mở điện thoại, định gọi cho cô ấy.
Nhưng lại thấy điện thoại của cô ấy vẫn nằm trên tủ đầu giường.
Có lẽ cô ấy ra ngoài mua gì đó?
Tôi quay lại phòng, mở điện thoại lên, định lướt xem tài khoản video của mình.
Nhưng rồi tôi thấy…
Một tin nhắn Tiểu Giai gửi cho tôi lúc ba giờ sáng.
10
[Cloud, cảm ơn bạn đã giúp tôi sống thêm một khoảng thời gian nữa. Tôi rất vui.]
[Cảm ơn bạn, vì trong những ngày cuối cùng của đời tôi, đã cho tôi có một người bạn.]
[Bạn hơi ngốc nghếch, không biết cách an ủi người khác, nhưng với tôi, việc bạn kiên nhẫn lắng nghe đã là đủ rồi.]
[Ngày hôm đó, khi bạn nói muốn dọn ra ngoài sống, tôi đề nghị đi cùng bạn, thật ra là muốn xem bạn có thể thoát khỏi sự ràng buộc không.]
[Có lẽ trong mắt người khác, chúng ta thật ích kỷ, nhưng tôi cũng muốn nhìn thấy bạn chiến thắng.]
[Đáng tiếc, tôi vẫn không vượt qua được chính mình. Tôi phải đi trước rồi, chứng rối loạn thân thể thật sự rất đáng sợ.]
[Thực ra, vào khoảnh khắc chúng ta hẹn nhau sau Tết sẽ cùng theo đuổi giấc mơ, tôi đã có một giây phút cảm thấy mình sẽ có một khởi đầu mới.]
[À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi. Cảm ơn bạn đã ở bên tôi.]
[Cũng may là nhiều người đã về quê ăn Tết rồi, dù tôi có chết cũng không làm ai hoảng sợ quá nhiều, đúng không?]
[Thời gian không còn nhiều nữa, tôi phải đi rồi, sắp bốn giờ sáng rồi. Hai mươi hai năm trước, cũng vào giờ này, tôi được sinh ra.]
[Cloud, bạn nhất định phải cố gắng theo đuổi ước mơ của mình.]
[Nếu thực sự có thiên đường, tôi hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy bạn lồng tiếng cho phim truyền hình từ trên cao.]
[Nhưng tôi nghe nói, những người tự sát sẽ xuống địa ngục… Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.]
[Tạm biệt, Cloud, chúc bạn mọi điều tốt lành. Bạn của bạn, Thẩm Giai.]
Đọc xong tin nhắn, tay tôi run lên bần bật.
Tôi không biết phải đi đâu để tìm cô ấy.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi vang lên, là mẹ gọi đến.
Giọng bà đầy lo lắng:
“Đoá Đoá? Con không sao chứ? Tạ ơn trời đất!”
Tôi nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy mẹ?”
“Con chưa xem tin tức hôm nay à? Cái cô Tiểu Giai đó nhảy lầu rồi! Mẹ còn tưởng con cũng xảy ra chuyện, suýt nữa sợ chết khiếp!”
“Trong livestream, người ta đã căng dây phong tỏa hiện trường, quay không rõ lắm.”
“Nhưng chỗ hai đứa con thuê có người chết rồi, chủ nhà chắc chắn sẽ đòi bồi thường, con định làm sao đây?”
“Mẹ đã bảo con đừng dọn ra ngoài ở mà! Con cứ khăng khăng không nghe mẹ, còn giấu địa chỉ nữa! Mẹ hại con bao giờ chưa? Mẹ đã nói rồi, đừng dính vào những người vô công rồi nghề như vậy…”
Tai tôi ù đi, đầu óc trống rỗng.
Tôi không còn nghe lọt những lời mẹ nói nữa.
Chỉ cảm thấy từng luồng sóng điện chói tai xé toạc màng nhĩ.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô ấy thay đổi quyết định sống?
Rõ ràng vài giờ trước, cô ấy vẫn ổn cơ mà…
Cô ấy đã chọn ra đi, chỉ để không làm liên lụy đến tôi.
Mẹ tôi vẫn thao thao bất tuyệt trong điện thoại.
Tôi hét lên, giọng run rẩy:
“Cô ấy nhảy ở đâu?”
“Mày sống cùng nó mà không biết sao? Ngay tại khu Lâm An…”
Lâm An.
Chính là nhà của Tiểu Giai.
Là nơi cô ấy thà đi thuê nhà cũng không muốn quay về.
Không chờ mẹ nói hết câu, tôi lập tức tắt máy, lao thẳng đến khu Lâm An.
Khi tôi đến nơi, cô ấy đã được phủ một tấm vải trắng.
Tôi muốn đi theo xe cứu thương, nhưng mẹ tôi cũng vừa đến.
Bà kéo mạnh tôi về phía sau, hét lên:
“Mày bị điên à! Nhà nó không còn ai, lát nữa đưa đến nhà tang lễ, ai trả tiền hả?”
“Biến đi!”
Tôi trừng mắt nhìn mẹ, giật mạnh tay bà ra, đẩy bà ngã xuống đất.
Nước mắt bà trào ra, chỉ tay vào tôi, gào lên:
“Đồ vô ơn! Mày vì một đứa người ngoài mà đẩy mẹ mày? Nó chết rồi mà mày còn quan tâm thế này? Sau này tao chết, nếu mày có lo lắng được một nửa như vậy thì tao đã tu mấy kiếp rồi!”
Tôi hét lớn:
“Mẹ cứ yên tâm! Dù con có chết, mẹ cũng sẽ không chết đâu!”
“Mẹ đã truyền hết tất cả nỗi oán hận, sự tiêu cực trong lòng mẹ sang con. Khi mẹ trút giận xong, mẹ nhẹ lòng rồi, chỉ để lại con ngập chìm trong những thứ rác rưởi đó, nên mẹ làm sao mà chết được?”
“Nhưng nếu mẹ có chết thật, con nhất định sẽ làm cho mẹ một đám tang thật hoành tráng!”
Dứt lời, tôi quay lưng bước lên xe, không ngoảnh lại.
Trước khi cánh cửa xe đóng lại, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ gào lên sau lưng:
“Giỏi lắm! Giờ thì mày mong tao chết rồi chứ gì!”
Tôi bịt chặt tai, nhắm mắt lại.
11
Lo xong mọi thủ tục, tôi có thể bắt đầu sắp xếp hậu sự cho Tiểu Giai.
Tôi đặt làm một bia mộ cho cô ấy, trên đó khắc dòng chữ:
Thẩm Giai
Sinh ngày 29 tháng 1 năm 1998 (mùng Hai Tết, 4 giờ sáng)
Mất ngày 26 tháng 1 năm 2020 (mùng Hai Tết, 4 giờ sáng)
Trên bia mộ cần có một bức ảnh chân dung của cô ấy.
Nhưng trong điện thoại của tôi chỉ có ảnh chụp chung của hai đứa.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tôi quay về căn nhà thuê của chúng tôi để lấy điện thoại của cô ấy, tìm một tấm ảnh phù hợp.
Mở cửa ra, mọi thứ trong nhà vẫn được sắp xếp gọn gàng, ấm áp như lúc trước.
Tủ lạnh vẫn còn đầy những lon bia, nước ngọt mà chúng tôi chưa kịp uống hết.
Tôi bước vào phòng của cô ấy, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Khi chuẩn bị mở album ảnh, tôi vô tình nhìn thấy biểu tượng ứng dụng video ngắn.
Góc trên cùng có một dấu thông báo đỏ với hơn 99+ lượt tương tác.
Tôi nhớ rằng, Tiểu Giai chưa bao giờ đăng bất cứ video nào lên nền tảng này.
Tôi mở ứng dụng mạng xã hội của cô ấy.
Đập vào mắt tôi là những bình luận:
“Những kẻ từng chửi bới cô ấy đâu rồi? Sao lại xóa tài khoản hết vậy?”
“Thật tiếc khi biết đến cô ấy theo cách này.”
Tôi nhấn vào bài đăng duy nhất của Tiểu Giai.
Thời gian đăng là 1 giờ sáng.
Trong video, cô ấy trang điểm thật đẹp, ngồi ngay ngắn trước ống kính, vẫy tay chào:
“Chào mọi người, tôi từng là một bệnh nhân trầm cảm nặng, nhiều lần muốn tự kết liễu cuộc đời.”
“Cho đến khi tôi gặp một người chị tên là Cloud, chị ấy đã cứu tôi. Tuổi thơ và thanh xuân của chúng tôi rất giống nhau.”
“Chị ấy khiến tôi nhận ra rằng, giọng nói của tôi cũng có thể được lắng nghe.”
“Mặc dù mẹ tôi đã mất, nhưng giọng nói của bà như một cơn ác mộng ám lấy tôi, không thể nào xóa nhòa.”
“Nhưng chị Cloud có thể, chị ấy quyết định rời khỏi căn nhà đó. Tôi cũng muốn đi cùng chị ấy, làm những điều mà tôi chưa từng dám làm.”
“Chúng tôi đã hẹn nhau cùng theo đuổi ước mơ, và tôi cũng hy vọng những cô gái đang mắc kẹt trong bệnh tật như tôi có thể tìm thấy lối đi mới. Chúng ta cùng cố gắng nhé!”
Ở cuối video, Tiểu Giai đã công khai chia sẻ câu chuyện của mình với mục đích giúp đỡ những người bị trầm cảm giống cô ấy.
Cô ấy muốn dùng chính những tổn thương của bản thân để động viên người khác bước tiếp.
Cái đồ ngốc này.
Bản thân còn chưa thoát ra được, đã vội nghĩ cách kéo người khác ra trước.
Hiện tại, phần bình luận bên dưới video chủ yếu là những lời tiếc thương, đau xót.
Nhưng cũng có những cư dân trong khu Lâm An than phiền rằng cô ấy đã làm giảm giá trị bất động sản.
Họ nói rằng tại sao cô ấy không chọn nơi khác để nhảy, mà lại phải chọn khu chung cư nơi cô ấy lớn lên?
Chỉ đến khi những người từng động viên cô ấy vào lúc nửa đêm tung ra ảnh chụp màn hình những kẻ đã từng chửi rủa cô ấy, tôi mới hiểu lý do tại sao cô ấy lại đột ngột thay đổi quyết định.
“Đừng nhìn hành động, hãy nhìn vào bản chất. Dù mẹ cô ấy có tệ bạc thế nào, thì cô ấy vẫn lớn lên mà không thiếu thứ gì.”
“Cô ấy vừa muốn mẹ nuôi mình, vừa muốn mẹ phải quan tâm đến cảm xúc của mình? Làm gì có chuyện tốt như vậy trên đời?”
“Nếu mẹ cô ấy nuôi một con chó, ít nhất con chó cũng sẽ vẫy đuôi với bà ấy.”
“Vậy nên, mẹ cô ấy chết rồi, cô ấy còn phải dọn ra ngoài để ‘đào mộ’ bà ấy tiếp à? Thật sự, nuôi cô ấy không bằng nuôi một con chó!”
“Cứ hễ có chuyện là lại lôi trầm cảm ra nói. Nếu bị trầm cảm thật thì cứ chết đi, lên mạng cầu xin sự thương hại làm gì?”
“Làm gì có bà mẹ nào như thế? Không phải do cô ấy vô dụng, không kiếm được tiền, còn đốt tiền của gia đình để chữa bệnh à?”
“Thời đại của mẹ cô ấy, ai mà chẳng lớn lên trong sự đè nén? Bà ấy không có văn hóa, chỉ lo kiếm sống, đâu có thời gian để trầm cảm? Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn nuôi cô ấy lớn khôn, vậy mà còn không biết đủ.”
Dưới những bình luận này, Tiểu Giai đã cố gắng tự bảo vệ mình hết sức.
“Tôi đối xử với mẹ tôi rất tốt. Tôi có công việc lương cao, tôi cũng đã dùng tiền để báo đáp bà.”
“Nhưng trong mắt bà, tôi vẫn là một kẻ vô dụng.”
“Bà ấy luôn dùng những lời cay nghiệt để chỉ trích tôi…”
Tất nhiên, không ai lắng nghe lời giải thích của cô ấy.
Bình luận cuối cùng của Tiểu Giai được đăng vào lúc 2 giờ 30 sáng.
“Tôi đã nghĩ mọi người sẽ giống như Cloud, sẽ hiểu được cảm giác của tôi. Nhưng tôi quên mất, các người là những kẻ may mắn. Xin lỗi.”
Những kẻ từng “giáo huấn” Tiểu Giai về lòng hiếu thảo, cũng chính là những người lo sợ giá nhà bị ảnh hưởng.
Họ là những hàng xóm từng chứng kiến cô ấy lớn lên.
Họ là những kẻ từng ngồi quanh sân chung cư, hùa theo mẹ cô ấy để nói xấu cô.
12
Tiểu Giai mất, tôi không khóc.
Nhận tro cốt của cô ấy, tôi không khóc.
Đặt làm bia mộ cho cô ấy, tôi cũng không khóc.
Nhưng khi đọc những bình luận này, tôi bật khóc.
Khóc đến mức toàn thân run rẩy, khóc đến nỗi không còn nhìn rõ chữ trên màn hình.
Cô ấy đáng lẽ không cần phải chết.
Cô ấy nghĩ rằng mình đã ổn, nghĩ rằng có thể giúp những người khác nhìn thấy ánh sáng.
Đồ ngốc!
Cái đồ đại ngốc!
Tôi cố gắng kìm lại những ngón tay run rẩy, lưu từng bức ảnh chụp màn hình bình luận, liên hệ luật sư để kiện tụng.
Chỉ tiếc rằng, mức xử phạt cao nhất cũng chỉ là lời xin lỗi công khai và tạm giữ hành chính.
Luật sư nói, Tiểu Giai vốn dĩ đã mắc chứng trầm cảm nặng.
Chỉ cần một mồi lửa nhỏ, cô ấy sẽ bùng cháy.
Vậy nên, để thực sự buộc tội những kẻ đó là rất khó.
Những tài khoản đã bị xóa có lẽ không bao lâu nữa sẽ đăng ký tài khoản mới.
Họ sẽ tiếp tục cầm chiếc búa phán xét mang tên “đạo đức”, giáng xuống từng đứa con dám lên tiếng về cha mẹ mình.
Sau khi Tiểu Giai an táng, tôi rời khỏi thành phố đó.