12

Bạch Mộng Đình nhìn thấy tôi, liền nở một nụ cười đầy vẻ từ mẫu:

“Tân Dư đến rồi à.”

Tôi lướt qua bà ta, đi thẳng vào phòng khách rộng lớn.

Cố Trung Quốc nhìn thấy tôi, khóe môi nhếch lên vẻ hài lòng:

“Tân Dư, mấy năm nay con sống ở nước ngoài thế nào?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Rất tốt.”

Ông ta vẫy tay gọi hai đứa trẻ bên cạnh:

“Tân Vân, Tân Kỳ, mau chào chị đi.”

Từ khi tôi sống với ông bà ngoại, tôi rất ít khi về đây.

Sau khi ra nước ngoài, tôi thậm chí chưa từng quay lại một lần.

Thằng bé sáu tuổi tên Tân Kỳ kia, tôi chưa từng gặp nó bao giờ.

Cậu nhóc bĩu môi, giọng đầy khinh thường:

“Tôi chỉ có một người chị.”

Cố Tân Vân nhướng mày, nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.

Cười chết mất.

Cô ta tưởng tôi thèm có một đứa em trai như thế sao!

Bạch Mộng Đình xoa đầu Cố Tân Kỳ đầy cưng chiều, cười hiền từ nói với tôi:

“Tân Dư, em trai con bị mẹ chiều hư rồi, con đừng để trong lòng. Lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”

Nhìn thế nào cũng không giống kiểu người biết dạy con.

Cố Trung Quốc thấy vậy, nhưng chẳng nói gì, chỉ ngồi trên ghế chủ vị bàn ăn, vẫy tay gọi tôi.

“Lại đây ăn cơm đi, toàn là món con thích đấy.”

Tôi cười nhạt trong lòng.

Cười giả tạo thật đấy.

Tôi đoán họ gọi tôi về không chỉ đơn giản là để ăn bữa cơm ôn chuyện.

Quả nhiên, Bạch Mộng Đình không nhịn được nữa.

“Tân Dư à, có bạn trai chưa?”

Tôi nhàn nhạt liếc bà ta một cái.

“Đây là chuyện riêng của tôi.”

Cố Trung Quốc lập tức lên tiếng bênh vực:

“Dì con cũng chỉ quan tâm con thôi, dù sao thì con cũng đến tuổi rồi.”

Tôi đáp:

“Tôi có người thân lo lắng cho mình, không cần một người phụ nữ thứ ba phải bận tâm.”

Sắc mặt Cố Trung Quốc và Bạch Mộng Đình lập tức sa sầm.

Đặc biệt là Bạch Mộng Đình, bà ta ấm ức nhìn Cố Trung Quốc.

Cố Tân Vân trực tiếp ném đôi đũa xuống bàn, bày ra dáng vẻ đại tiểu thư.

“Cố Tân Dư, chị nói cái gì đấy? Chị dựa vào đâu mà nói mẹ tôi như vậy!”

Tôi cười nhạt, phản bác ngay:

“Ồ, tất nhiên rồi. Nếu mẹ cô không giành được vị trí chính thất, thì làm gì có cô trên đời? Vậy nên, cứ cố mà bảo vệ mẹ cô đi, giữ chặt danh hiệu nhị tiểu thư Cố gia vào.”

Cố Tân Vân chống nạnh, hất cằm kiêu ngạo:

“Nhị tiểu thư cái gì? Chị đâu có sống ở đây nữa. Chị tưởng còn ai nhớ đến cái danh đại tiểu thư Cố gia của chị chắc?”

Tôi nhếch môi, cười khẩy:

“Đúng là tôi không cần cái danh này, tôi đã có ông bà ngoại và cậu út thương yêu tôi. Nhưng dù tôi không thèm, chỉ cần tôi còn mang họ Cố, cái danh đại tiểu thư này cô cũng đừng hòng giành được.”

Cố Tân Vân tức giận đến nỗi lắp bắp:

“Chị…!”

Cố Trung Quốc thấy tình hình không ổn, trầm giọng quát:

“Đủ rồi!”

13

Cố Tân Vân không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cố Trung Quốc nhìn tôi, giọng nói mang theo vài phần trầm ổn:

“Tân Dư, ba thật lòng muốn con về ăn một bữa cơm gia đình. Nể mặt ba, ăn cho đàng hoàng được không?”

Tôi không nói gì, nhưng cũng không gây sự nữa.

Dù sao ông ta vẫn là cha ruột của tôi.

Dù ông ta thiên vị đến đâu, trong lòng chắc vẫn có chút chỗ dành cho tôi.

Cơm nước xong xuôi, Cố Trung Quốc đích thân rót cho tôi một ly sữa nóng, dịu giọng hỏi:

“Tân Dư, con còn nhớ chú Phó không?”

Tôi nhận lấy ly sữa, gật đầu:

“Nhớ.”

Cố Trung Quốc nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nói:

“Ngoài trời đang mưa, uống một ly sữa cho ấm người đi.”

Tôi nhìn màn mưa ngoài kia, lòng đầy tâm sự.

Hồi nhỏ, tôi rất sợ sấm sét.

Cố Trung Quốc lúc đó sẽ dỗ tôi:

“Không sợ, không sợ, ba làm con ngựa lớn cho con cưỡi, có được không?”

Mũi tôi cay cay, nước mắt lặng lẽ dâng lên trong hốc mắt.

Tôi sợ ông ta nhìn thấy cảm xúc của mình, liền cúi xuống nhấp một ngụm sữa.

Cố Trung Quốc lại nói:

“Chú Phó nhỏ hơn ba hơn mười tuổi, hiện vẫn còn độc thân.”

Tôi nheo mắt, cảnh giác hỏi:

“Ba muốn nói gì?”

Cố Trung Quốc không vòng vo nữa:

“Tân Dư, ba nói thẳng nhé. Phó Bạc Noãn tuổi trẻ tài cao, tài sản đã hơn trăm tỷ. Cậu ấy có ý với con, ba muốn hai nhà chúng ta kết thân qua hôn nhân.”

Tôi cười lạnh, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

“Tôi còn tưởng ba sốt sắng gọi tôi về là vì cái gì. Hóa ra là vì chuyện này.”

Nghĩ đến ký ức lúc nãy, tôi mới nhận ra…

Tất cả chỉ là một trò cười!

14

Cố Trung Quốc lại tiếp tục:

“Ba sẽ không hại con. Phó Bạc Noãn là người tài giỏi, con gả qua đó tuyệt đối không thiệt thòi đâu.”

Sắc mặt tôi tối sầm, giận dữ quát lên:

“Vợ anh ta vừa mới mất chưa đầy một năm, vậy mà ba đã tính chuyện gả con gái ruột của mình cho một người đàn ông vừa mất vợ sao? Chưa kể, anh ta còn là bạn của ba.”

Cố Trung Quốc bình thản nói:

“Cậu ấy mới ba mươi mấy tuổi, chỉ lớn hơn con mười mấy tuổi thôi, cũng đâu có gì lạ.”

Tôi liếc nhìn Bạch Mộng Đình đầy ẩn ý:

“Ba cảm thấy bình thường thôi chứ gì.”

Sắc mặt Cố Trung Quốc sa sầm ngay tức khắc.

Tôi đặt ly sữa xuống, lạnh lùng nói:

“Cố Trung Quốc, ba từ bỏ cái ý nghĩ đó đi. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ cha con nữa. Sau này đừng gọi điện làm tôi buồn nôn.”

Tôi quay người rời đi, nhưng giọng nói trầm thấp của Cố Trung Quốc vang lên phía sau:

“Đứng lại.”

“Đừng tưởng con lớn lên ở nhà ông ngoại thì ba không quản được con. Làm con gái, có gì sai khi báo hiếu cha ruột?”

Tôi liếc nhìn Cố Tân Vân, cười nhạt:

“Tân Vân ngày nào cũng ở bên cạnh ba, sao ba không bảo cô ta hiếu thuận đi?”

Cố Trung Quốc thoáng lộ vẻ lúng túng:

“Em con còn nhỏ mà.”

Tôi cười lạnh, giọng điệu hờ hững:

“Mười bảy tuổi, cũng không nhỏ nữa. Nếu chưa thể kết hôn, thì cứ đính hôn trước, từ từ chờ đợi cũng được.”

Tôi thật sự không muốn ở lại căn nhà kinh tởm này thêm phút giây nào nữa, xoay người định đi.

Bỗng, Cố Tân Kỳ lao lên, dùng hết sức đẩy mạnh tôi.

“Đồ đàn bà xấu xa!”

Tôi không đứng vững, ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống sàn.

Tôi ôm lấy trán, cố gượng đứng dậy.

Cố Trung Quốc vẫn im lặng.

Bạch Mộng Đình và Cố Tân Vân đứng phía sau, che miệng cười trộm.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tân Kỳ:

“Xin lỗi đi.”

Bạch Mộng Đình lập tức bước ra, chắn trước mặt thằng bé.

“Tân Dư, Tân Kỳ mới có bảy tuổi, con không tính toán với trẻ con chứ? Dù sao, nó cũng là em trai con mà.”

Tôi nhìn bà ta, nở một nụ cười lạnh nhạt.

“Đúng vậy, là em trai tôi, nên tôi phải dạy dỗ nó thật tốt.”

Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc móc khóa nhỏ, lắc lư trước mặt Cố Tân Kỳ.

Móc khóa này có thể phát nhạc và phát sáng nhiều màu.

Quả nhiên, Cố Tân Kỳ chạy lại giật lấy món đồ từ tay tôi.

Ngay lúc đó, tôi nghiêng người, cúi xuống, dùng lực vặn mạnh tai nó.

Cố Tân Kỳ ôm tai, đau đến mức nhảy dựng lên:

“A a a! Đau quá!”

Sắc mặt Bạch Mộng Đình lập tức thay đổi, quát lên:

“Tân Dư, mau buông tay! Nó là em trai con, sao con dám vặn tai nó!”

Tôi bình tĩnh buông tay, giọng lạnh nhạt:

“Đã là em trai, thì phải biết hành xử cho đúng. Nếu các người không dạy nó, sẽ có người dạy thay.”

Nói xong, tôi không nán lại thêm giây nào, quay người rời đi.

15

Bên ngoài trời đang mưa.

Tôi đứng trước cửa nhà họ Cố, nhưng không thấy xe của cậu út đâu.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cậu.

Tín hiệu báo tắt máy.

Tôi gọi cho chú nhỏ.

Cũng tắt máy.

Gọi đi gọi lại mấy lần, nhưng cả hai người đều không bắt máy.

Khu vực này toàn biệt thự, nhà nào cũng có xe riêng, rất khó gọi taxi.

Huống hồ trời đã tối đen, còn đang mưa lớn.

Tôi bắt đầu hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Bên ngoài vừa mưa vừa tối thế này…

Không còn cách nào khác, tôi bấm số gọi cho Thẩm Dự Chu.

Sáng nay tôi còn lạnh nhạt với anh, giờ lại nhờ anh đến đón.

Thật sự, nếu anh từ chối cũng là điều bình thường.

Điện thoại vừa kết nối, tôi không dám mở miệng trước.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

“Tân Dư?”

Tôi hít sâu một hơi, hơi lo lắng anh sẽ từ chối.

“Anh có thể đến đón em không?”

Thẩm Dự Chu: “Em đang ở đâu?”

Tôi lập tức báo địa chỉ: “Em ở khu Mộ Dương, gần nhà cũ.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây.

Tôi lại nói: “Em đã gọi cho cậu út và chú nhỏ, nhưng điện thoại của họ đều tắt máy. Bây giờ em thấy hơi khó chịu.”

Thật sự là rất khó chịu.

Má tôi nóng bừng, miệng khô khốc.

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phía anh.

“Gửi định vị cho anh, tìm một chỗ tránh mưa, đừng đi lung tung. Anh đến ngay.”

Thẩm Dự Chu đến rất nhanh.

Đoạn đường bình thường đi mất ba mươi phút, anh chỉ mất hai mươi phút.

Mặt tôi nóng bừng, cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn, nhưng khi ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên người anh, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tôi rất muốn nhào vào lòng anh, nhưng lý trí mách bảo tôi không thể.

Anh bế tôi lên xe.

Vừa lên xe, tôi theo phản xạ dựa vào người anh.

Chỉ có thế, cơn nóng rực trong lòng tôi mới giảm bớt.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại thành ra thế này.