8

Tiếng hét của Lý Ôn Từ,

tựa hồ đã rút cạn toàn bộ khí lực của nàng.

Lý Ôn Từ lúc này chỉ có thể nằm trên kiệu mềm,

hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay ta đang đặt trên cánh tay Trình Viễn Dạ,

hận không thể lập tức lao đến, chặt đứt bàn tay ta ngay tức khắc.

Nhưng lúc này, nàng không thể.

Ít nhất, với thân thể hiện tại,

ngay cả đứng dậy vung cho ta một bạt tai cũng chẳng có sức.

Ta và Trình Viễn Dạ đều giật nảy mình.

Chàng theo bản năng che chở ta.

Từ góc nhìn bên ngoài,

hình ảnh này giống như chàng đang ôm ta vào lòng,

nhíu mày nhìn về phía người mới đến.

Khoảnh khắc ấy,

sắc mặt Lý Ôn Từ tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Chỉ một lát sau, nàng cưỡng ép bản thân lấy lại bình tĩnh,

hít sâu một hơi, ghé sát tai cung nữ bên cạnh thì thầm đôi lời.

Ngay lập tức, một tiểu cung nữ cẩn trọng bước đến trước mặt ta, quỳ xuống:

“Hoàng Thái nữ, Đại Hoàng nữ mời người đến trò chuyện.”

Ta vỗ nhẹ vai Trình Viễn Dạ, ra hiệu cho chàng đừng căng thẳng.

Nghĩ một chút, ta lại nhìn chàng, nói:

“Chàng cùng ta đi gặp Hoàng tỷ đi.”

Trình Viễn Dạ không phản đối,

chỉ im lặng ngoan ngoãn đứng sau ta một bước, lặng lẽ theo sát.

Khi chúng ta đứng trước mặt Lý Ôn Từ,

ánh mắt nàng dính chặt trên người Trình Viễn Dạ.

Nhìn đến mức chàng khẽ nhíu mày.

Ta bước lên một chút, chắn trước mặt Trình Viễn Dạ, cười với Lý Ôn Từ:

“Hoàng tỷ, dọc đường vất vả rồi.”

Gương mặt Lý Ôn Từ tái nhợt đến gần như trong suốt,

đôi mắt long lanh ngấn nước,

hai bàn tay bọc kín trong vải lụa trắng, vẫn đang rỉ máu.

“Muội muội, nam nữ khác biệt.”

“Hai người các ngươi vui đùa thế nào cũng được,”

“nhưng nếu để người ngoài nhìn thấy, chẳng phải làm mất thể diện hoàng gia sao?”

Lời lẽ của nàng ta, câu nào câu nấy đều như đang suy nghĩ cho ta và Trình Viễn Dạ.

Nhưng bàn tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt,

đã tố cáo cơn giận dữ đang bị nàng cố gắng kiềm nén.

Ta cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng:

“Hoàng tỷ đừng lo.”

“Chúng ta đang luyện tập đấu thuật mà!”

Nói đoạn, ta liền gọi Trình Viễn Dạ đến gần.

Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đứng vào tư thế sẵn sàng trước kiệu mềm của Lý Ôn Từ.

Ta chủ động tấn công trước, chộp lấy cánh tay Trình Viễn Dạ,

chuẩn bị xoay người quật ngã chàng xuống đất.

Nhưng chàng phản ứng cực nhanh, chỉ khẽ vận dụng lực,

đã dễ dàng hóa giải đòn tấn công, rồi lập tức ra đòn phản chế.

9

Đấu thuật vốn có rất nhiều động tác cận thân.

Trình Viễn Dạ tính tình ôn hòa, sẽ không ra tay quá mạnh với ta.

Huống hồ, chàng hơn ta vài tuổi, thân hình cao lớn hơn hẳn.

Dù ta đã dốc sức bắt lấy chàng,

chàng vẫn có thể dễ dàng hóa giải từng động tác của ta.

Từ góc nhìn của Lý Ôn Từ,

trận đấu này lại chẳng khác nào hai chúng ta quấn quýt ôm lấy nhau, cười cười đùa đùa.

Đối với kẻ đã thầm mến Trình Viễn Dạ bao năm như nàng ta,

hình ảnh ấy không khác gì một đòn trí mạng.

“Đủ rồi!”

Lý Ôn Từ gần như nghiến răng mà gào lên câu đó.

Nàng cố ý không nhìn Trình Viễn Dạ,

tùy tiện tìm một cái cớ đuổi chàng đi, bảo muốn cùng ta ôn chuyện riêng.

Sau khi cho lui toàn bộ cung nhân,

nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, nghiến từng chữ:

“Ngươi có phải nhất định muốn tranh giành với ta hay không?”

Ta nheo mắt,

nụ cười rạng rỡ như ánh nắng:

“Sao có thể chứ!”

Lời này, ta thực lòng nói ra.

Kiếp này, ta một chút cũng không muốn tranh giành với nàng.

Trời xanh có biết, kiếp trước khi ta bệnh đến mức thở thôi cũng khó nhọc,

nhìn Lý Ôn Từ tung vó ngựa phi nhanh trên thao trường, ta đã hâm mộ biết bao nhiêu.

Nay, hai chúng ta đã hoán đổi thân phận.

Nàng đạt được thứ mình khao khát,

ta cũng có được một thân thể khỏe mạnh.

Ta không hận nàng.

Thậm chí, còn có chút cảm kích.

Nhưng Lý Ôn Từ không tin.

Nàng trầm mặc nhìn ta, rồi bỗng nở nụ cười quái dị:

“Hoàng muội ngoan của ta, đừng vội đắc ý quá sớm.”

Nói đoạn, nàng đột nhiên lao thẳng về phía cột gỗ đỡ kiệu mềm,

dùng toàn bộ sức lực, đập đầu vào đó!

Giây tiếp theo, máu tươi trào ra,

nàng mềm nhũn ngã xuống đệm lót,

khóe môi lại hiện lên nụ cười đầy đắc thắng.

“Muội muội, ta sẽ nói với Mẫu Hoàng rằng, muội cố ý hại chết ta.”

“Muội đoán xem, Mẫu Hoàng sẽ trừng phạt muội thế nào?”

10

Lý Ôn Từ nằm trong lòng Mẫu Hoàng, khóc đến không ngừng.

“Nhi thần chẳng qua chỉ nhắc nhở Hoàng muội về lễ giáo nam nữ.”

“Vậy mà Hoàng muội lại không vui.”

“Nhưng, nhưng nhi thần cũng là vì muốn tốt cho Hoàng muội mà thôi!”

Tiếng khóc nàng lê thê như mưa rơi trên cánh hoa lê, trông đến đáng thương.

Không một lời nào nói rằng ta đã đẩy nàng,

nhưng từng câu từng chữ đều ngầm chỉ ra lỗi lầm thuộc về ta.

Mẫu Hoàng khẽ vỗ về lưng nàng,

đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên trán nàng,

trong mắt tràn đầy đau lòng.

“Từ nhi, còn đau không?”

Mẫu Hoàng dịu dàng hỏi han.

Bà vừa dứt lời, nước mắt của Lý Ôn Từ càng rơi nhiều hơn.

Nàng vùi mặt vào lòng Mẫu Hoàng, nức nở gọi bà,

âm thanh yếu ớt đến mức nghe mà xót xa.

Nàng khóc quá mức bi thương,

đến nỗi ta chẳng có lấy một cơ hội để mở miệng giải thích.

Mãi đến khi Mẫu Hoàng quay sang hỏi ta,

Lý Ôn Từ lại vừa khóc vừa thút thít,

hai tay ôm đầu, rên rỉ:

“Đau quá…”

Ta bước lên hai bước, trực tiếp cắt ngang lời nàng, dứt khoát nói:

“Mẫu Hoàng, nếu nhi thần thực sự đẩy Hoàng tỷ,”

“theo quán tính, nàng đáng ra phải bị thương sau đầu.”

Tiếng khóc của Lý Ôn Từ chợt khựng lại.

Nàng dường như vừa nhận ra sơ hở trong màn kịch của mình.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng xoay chuyển,

rồi lập tức cúi đầu, mắt đỏ hoe, giả bộ sợ hãi liếc nhìn ta một cái.

Sau đó, nàng vội vã rụt ánh mắt về,

giọng nói run rẩy, như thể bị ta uy hiếp:

“Phải, phải rồi… Hoàng muội không đẩy ta…”

“Chỉ là ta bất cẩn tự ngã mà thôi.”

“Hoàng muội, đừng trách Hoàng tỷ, tất cả là lỗi của tỷ.”

Miệng nói vậy, nhưng hai tay nàng lại ôm chặt lấy Mẫu Hoàng,

tựa như một đứa trẻ bị bắt nạt đến đáng thương.

Mẫu Hoàng cúi mắt nhìn ta, phất tay, cắt ngang lời ta định nói:

“Lui xuống.”

“Tự mình đến lĩnh mười trượng trách phạt.”

“Trước buổi triều sớm ngày mai, bản chép 《Trung Dung》 của con phải đặt trên án của ta.”

Tiếng khóc của Lý Ôn Từ liền im bặt.

Nàng lén lút ló đầu ra khỏi vòng tay Mẫu Hoàng,

khóe môi nhếch lên, tràn đầy đắc ý.

Mà ta, sắc mặt tái nhợt.

Hiểu rõ Mẫu Hoàng đã không còn cho ta cơ hội để tranh luận.

Ta năm nay mới sáu tuổi, mười trượng đối với ta mà nói là đại hình.

Người có thể trạng yếu, bị đánh một trận như vậy, có khi phải nằm liệt giường nửa tháng.

Huống hồ, sau khi chịu hình phạt,

ta còn phải chép 《Trung Dung》, mà không được phép có lỗi sai.

Với tốc độ viết của ta, muốn hoàn thành nguyên bản kinh thư,

không mắc một lỗi, chữ nghĩa ngay ngắn, e rằng phải thức suốt cả đêm.

Cung nhân thi hành phạt đã cố gắng nương tay hết mức có thể.

Thế nhưng, từng côn giáng xuống, ta vẫn đau đến tê tâm liệt phế.

Khi ta bị nâng ra ngoài, vừa bước qua cửa, liền chạm mặt Lý Ôn Từ, kẻ đã chờ ở đó từ lâu.

Nàng nhìn vết thương trên người ta, cười đến rung cả vai,

ngón tay lướt qua vết thương, cố tình bôi chút máu của ta lên đầu ngón tay.

Càng nhìn, nàng cười càng rạng rỡ, ghé sát bên tai ta, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Muội muội, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi!”

“Về sau, nếu muội còn dám tranh với ta, ta nhất định khiến muội sống không bằng chết!”

“Hãy nhớ kỹ lấy!”

Ta lạnh nhạt nhìn nàng, giọng điệu bình thản:

“Hôm nay tỷ hại ta một lần, ngày mai, ta sẽ khiến Trình Viễn Dạ càng thương ta thêm một phần.”

“Lần sau, nếu tỷ còn dám ra tay, vậy ta cũng chẳng ngại đón Trình Viễn Dạ vào Đông Cung trước thời hạn!”

Lời ta vừa dứt, sắc mặt Lý Ôn Từ lập tức trở nên khó coi,

nàng hừ lạnh, nghiến răng:

“Ngươi dám?!”

Ta nhướng mày, khóe môi cong lên, cười lạnh:

“Có gì mà ta không dám?”

“Tỷ đừng quên, giờ đây, ta mới là Hoàng Thái nữ!”

11

Đêm ấy, khi ta gắng gượng chịu đau, đứng chép 《Trung Dung》,

Mẫu Hoàng đột nhiên giá lâm.

Ta lập tức cung kính hành lễ.

Bà không bảo ta đứng dậy,

chỉ cầm lấy bản chép tay của ta, lật xem qua một lượt, rồi nhẹ gật đầu.

Một lát sau, bà hỏi ta:

“A Nhu, con có biết vì sao tối nay Mẫu Hoàng trừng phạt con không?”

Ta thẳng lưng, nhìn vào mắt bà, nghiêm túc đáp:

“Nhi thần hiểu.”

“Là vì nhi thần cùng Hoàng tỷ bất hòa, tranh chấp không ngừng.”

“Đây không phải điều một vị đế vương, hoặc một bậc mẫu thân muốn thấy.”

Ta tự cho là mình đã hiểu được suy nghĩ của Mẫu Hoàng.

Không ngờ, bà chỉ khẽ mở môi, thốt ra một chữ:

“Sai!”

“Ta biết hôm nay là Hoàng tỷ con cố tình hãm hại con.”

Giọng nói của Mẫu Hoàng tựa như sấm sét giữa trời quang, vang dội bên tai ta.

Ta giật mình ngước lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:

“Nhi thần không hiểu ý Mẫu Hoàng.”

Nếu đã biết rõ Lý Ôn Từ tự mình giăng bẫy, cố ý vu hãm ta,

vậy vì sao bà vẫn thiên vị nàng, trừng phạt ta?

Mẫu Hoàng thong thả nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh trên bàn,

sau đó mới chậm rãi mở lời, giải thích nghi hoặc trong lòng ta:

“Phạt con, là vì con ngu xuẩn.”

“Con giờ đã là Hoàng Thái nữ.”

“Chuyện con và Hoàng tỷ bất hòa, hiện đã lan khắp hoàng cung, ai ai cũng biết.”

“Giờ đây, ngay cả một việc nhỏ như thế này, con cũng không xử lý ổn thỏa,

tương lai, con định cai quản quốc sự ra sao?”

“Nói xem, con có đáng bị phạt không?”

“Có đáng bị đánh không?”

Ta sững sờ trong giây lát,

rồi lập tức quỳ sụp xuống đất, bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra, tất cả những gì giữa ta và Lý Ôn Từ, Mẫu Hoàng đều nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng bà không can thiệp,

mà là muốn xem ta sẽ xử lý chuyện này ra sao.

Không ngờ,

chuyện giữa ta và Lý Ôn Từ, rốt cuộc lại không thể giải quyết trong bóng tối,

mà bị đẩy lên đến trước mặt bà.

Thế nên, mới có mười trượng trách phạt.

Mới có bài học đêm nay.

Khi ta tràn ngập ý nghĩ muốn cùng Lý Ôn Từ tranh cao thấp,

muốn đối đầu đến một mất một còn,

Mẫu Hoàng lại cố tình đến đây, dạy ta một điều:

Tất cả những chuyện này, đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Nếu ta cứ mãi chìm đắm vào những tranh chấp tầm thường,

vậy thì làm sao có thể thành tựu đại nghiệp?

Giờ ta đã là Hoàng Thái nữ.

Nếu không có biến cố, Mẫu Hoàng trăm tuổi về sau, ta sẽ kế thừa Đại Ninh quốc.

Khi đó, ta còn phải tranh giành với Lý Ôn Từ những chuyện con nít như thế này sao?

Mặt ta nóng lên, siết chặt nắm tay, cung kính đáp:

“Mẫu Hoàng, nhi thần hiểu rồi!”

“Nhi thần nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, không để sai lầm tái diễn!”

Mẫu Hoàng hài lòng nhìn ta,

trước khi rời đi, bà căn dặn:

“Không cần tiếp tục chép nữa.”

Ta mỉm cười đáp lời,

nhưng ánh đèn trong phòng vẫn sáng suốt cả đêm.

Mãi đến khi trời vừa hửng sáng,

ta liền dâng bản chép hoàn chỉnh của 《Trung Dung》 lên bàn án của Mẫu Hoàng.

Bà thương ta, nhưng ta cũng không muốn khiến bà thất vọng.

12

Dù bị thương, ta vẫn không nghỉ ngơi,

hôm sau vẫn đến Thượng thư phòng như thường lệ.

Điều ta không ngờ,

là Lý Ôn Từ cũng gắng gượng lết đến, dù thân thể còn chưa hồi phục.

Nàng ngồi phía cuối lớp, trên chiếc ghế được đệm mềm chồng cao lên.

Vì mất máu quá nhiều vào ngày hôm qua,

gương mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

“Nàng không nên đến đây.”

Trình Viễn Dạ nghiêng người, thấp giọng nói với ta:

“Học hành vốn đã hao tổn tinh thần, mà ta nhìn nàng cứ như sắp ngủ gục đến nơi rồi.”

Quả thực, ta thức trắng cả đêm cũng không tiều tụy bằng nàng.

Nghe nói nàng đã đích thân xin Mẫu Hoàng cho phép đến Thượng thư phòng,

còn đáng thương bày tỏ rằng, chỉ cần được ngồi nghe giảng, nàng chấp nhận làm bất cứ điều gì.

Mẫu Hoàng rốt cuộc cũng đồng ý,

bảo đại thái giám đưa nàng đến,

chỉ dặn dò một câu: “Không được quấy nhiễu những người khác học tập.”