Tôi không ngờ anh ta lại chọn một khách sạn sang trọng. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, không giống phong cách tiết kiệm thường ngày của anh ta chút nào.

Khi tôi đến nơi, họ đã gọi đầy một bàn thức ăn, mâm cơm bừa bộn, giữa bàn là một con tôm hùm Úc khổng lồ, đã bị ăn sạch chỉ còn vỏ. M”ộ[t/ C:hé.n Ti/ê]u S”ầu,

“Mẹ anh sắp làm phẫu thuật, phải bồi bổ một chút.”

Sắc mặt Trương Triết Vũ dịu đi đôi chút, gắp cho tôi một miếng thịt.

Tôi nhìn bốn người họ đang xới tung đồ ăn trong đĩa như đang đảo rau, đột nhiên mất hết khẩu vị.

“Bác gái phải phẫu thuật gì vậy?”

Tôi vẫn lịch sự hỏi thăm.

“Phẫu thuật trĩ. Bác sĩ nói phải nằm viện một tháng.”

“Ồ.” Nghe vậy, tôi cũng thấy yên tâm phần nào.

Họ chắc chỉ đến đưa bà vào viện, phẫu thuật xong sẽ về, đâu thể nào cả gia đình ở đây chỉ để chăm sóc một bệnh nhân.

“Anh đã tính toán rồi, đến lúc đó em sẽ vào viện chăm mẹ anh. Dù sao ba người bọn anh đều là đàn ông, không tiện.”

Anh ta thấy tôi định phản đối, lập tức giơ tay chặn lại, nói tiếp:

“Đúng lúc em không ở nhà, để ba anh với em trai anh dọn vào ở, có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà.”

Anh ta tự sắp xếp nhiệm vụ cho tôi.

“Anh đang nói em sao?”

Tôi há hốc miệng, suýt nữa cằm rớt xuống đất.

“Không phải em thì là ai?”

Em dâu anh ta lập tức lên tiếng:

“Tôi còn phải đi làm, thời gian đâu mà chăm sóc?”

“Con bé Tiểu Miêu nhà chúng tôi giỏi lắm, vừa tìm được việc ở trung tâm thương mại, ngày mai bắt đầu đi làm rồi!”

Mẹ Trương Triết Vũ đầy tự hào nói.

“Cũng tạm thôi, lương cơ bản ba ngàn một tháng!”

Em dâu cười đến mức khóe miệng không giấu nổi niềm vui.

Tôi nhìn gia đình họ cười nói vui vẻ, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi giơ tay, ra hiệu cho họ im lặng.

“Khoan đã, em hơi rối. Trương Triết Vũ, ý anh là để em vào viện chăm sóc mẹ anh?”

“Không thì sao?”

Trương Triết Vũ nhìn tôi với vẻ mất kiên nhẫn.

“Anh biết là em chuyển ra khỏi ký túc xá là để làm đồ án tốt nghiệp mà! Thời gian của em cũng rất eo hẹp!”

“Anh đã nói từ lâu rồi, bảo em bớt chơi game, lo học hành đi. Giờ đến lúc nước đến chân mới nhảy, thì đáng bị dạy cho một bài học. Quyết định vậy đi. Còn đồ án tốt nghiệp của em có kịp nộp hay không, đó là hậu quả mà em phải tự chịu.”

Nói xong, anh ta đẩy bát cơm ra, không thèm nhìn tôi lấy một cái, cứ như tôi là một đứa trẻ đang bị dạy dỗ vì phạm sai lầm to lớn nào đó.

Tôi nhìn người trước mặt mình, bỗng cảm thấy xa lạ vô cùng.

Đúng vậy, trước đây thỉnh thoảng anh ta cũng “giáo dục” tôi, nhưng khi đó tôi thấy buồn cười, dù sao cũng không định nghe theo, nhìn anh ta nghiêm túc giảng đạo trông lại càng hài hước. Mộ:t/ C.hé]n T:iê”u S.ầ/u

“Mỹ phẩm không tốt cho da, dùng ít thôi.”

“Chơi ít game lại, đừng nạp tiền vào đó nữa. Nghĩ đến những đứa trẻ ở vùng núi không có tiền đi học đi.”

“Đừng suốt ngày mua quần áo. Em mặc gì cũng đẹp, anh thích mấy cô gái ăn mặc giản dị hơn.”

“Uống ít trà sữa lại, cũng đừng gọi đồ ăn ngoài nhiều. Cơm trong căng-tin không phải không ăn được.”

“Đừng tốn tiền vào con chó quá, nó chỉ là một món đồ chơi thôi. Nếu bệnh thì cứ để nó vậy, chết rồi thì nuôi con khác.”

Bây giờ tôi bỗng ngộ ra, những lời này, anh ta đều nói thật, chưa bao giờ là đùa giỡn.

Nhưng những điều này chỉ áp đặt lên tôi, hoàn toàn không áp dụng cho anh ta và gia đình anh ta.

Như bây giờ, anh ta gọi cả bàn đầy món ăn để tiếp đãi người nhà, nhưng không hề thấy lãng phí.

“Mọi người ăn xong chưa? Nếu chưa đủ, cứ gọi thêm.”

Trương Triết Vũ quay sang hỏi bố mẹ anh ta.

“Món này không biết gọi là gì, nhưng ngon ghê.”

Mẹ Trương chỉ vào đĩa nhím biển trên bàn.

Trương Triết Vũ không chút do dự gọi thêm một phần nữa.

Tôi liếc nhìn hóa đơn, hay lắm, một đĩa 700 tệ.

Giờ tôi đã hiểu, đây là mẹ ruột.

Ngày thường tôi ăn uống, chỉ cần hơn 100 tệ, anh ta cũng lộ vẻ khó chịu, dù cho đó là tiền của tôi.

“Chúng ta phải tự lực để kết hôn, anh không muốn dựa dẫm bố mẹ, nên phải tiết kiệm.”

Đây là câu nói kinh điển của anh ta, lúc đó tôi còn cảm động đến phát khóc.

Không lẽ bây giờ anh ta quên rồi sao?

“Đi thanh toán đi.” Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.

Trương Triết Vũ nhỏ giọng dặn tôi.

Nếu là trước đây, tôi không đợi anh ta nói, đã giả vờ đi vệ sinh trước rồi thanh toán.

Giai đoạn yêu đương thuần khiết nhất, thậm chí tôi còn đưa trước vài trăm tệ cho quầy thu ngân, bảo họ nói với anh ta rằng quán đang có chương trình giảm giá, để anh ta có thể bỏ ra một số tiền nhỏ nhưng vẫn giữ được thể diện lớn.

Bây giờ tôi bỗng nhận ra, mình ngu ngốc đến đáng sợ.

Tôi cầm lấy túi xách, không nói một lời, quay người bước thẳng ra khỏi cửa.

Lúc đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng ngạc nhiên vọng ra từ trong phòng.

“Tiểu Vũ à! Con bé này chẳng có chút lễ phép nào, con thích nó ở điểm nào vậy?”

“Đúng đấy! Nhìn cũng bình thường thôi, mà còn kiêu ngạo nữa! Anh à, anh là nghiên cứu sinh đó, không thể chọn người có tiêu chuẩn thấp quá được!”

“Để anh nói chuyện lại với cô ấy.”

Giọng Trương Triết Vũ đầy tiếc nuối, như thể việc đưa tôi ra ngoài hôm nay đã khiến anh ta mất mặt.

Tôi đi ngang qua quầy thu ngân, không dừng lại một giây nào, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Tiện tay tắt luôn điện thoại, khỏi ai làm phiền.

Về đến nhà, tôi đổ người xuống giường, ngủ thẳng một giấc.

Muốn tôi thanh toán?

Dựa vào cái gì?

Tiền của tôi cũng không phải do gió thổi đến!

Tôi đã đoán trước rằng Trương Triết Vũ sẽ rất tức giận khi biết tôi không trả tiền bữa ăn, nhưng tôi đã đánh giá thấp phản ứng của anh ta.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng phá cửa đầy bạo lực.

Thợ khóa nhìn thấy tôi từ bên trong đi ra, sắc mặt lập tức tái mét.

“Anh không phải nói là đánh rơi chìa khóa bên trong, trong nhà không có ai sao?”

Trương Triết Vũ nhìn thấy tôi, mắt đỏ ngầu, lao đến túm lấy cổ áo tôi, giơ tay định đánh.

Tôi lập tức co chân lên, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.

“Á!”

Anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng ngồi sụp xuống, đau đến mức không đứng nổi.

Ngoài cửa là bố và em trai của Trương Triết Vũ, có lẽ mẹ anh ta đã vào viện.

Thấy anh ta không khống chế được tôi, hai người họ nóng nảy định xông vào.

“Các người dám bước vào, tôi lập tức báo cảnh sát!”

Tôi rút điện thoại ra, lạnh giọng cảnh cáo.

Có lẽ vì tiếng động quá lớn, hàng xóm đã gọi ban quản lý tòa nhà đến.

Nhân viên quản lý đẩy những người chắn ở cửa ra, tiến vào hỏi thẳng tôi:

“Chuyện gì đang xảy ra?” M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u

“Tôi đang ngủ trong nhà thì bọn họ phá cửa xông vào. Giờ còn định đánh tôi.”

Tôi chỉ tay về phía ba người Trương Triết Vũ.

Đây là khu chung cư cao cấp, dịch vụ quản lý rất chuyên nghiệp. Nghe vậy, họ lập tức nghiêm mặt, kéo bố và em trai Trương Triết Vũ ra ngoài.

Hai người kia vốn hống hách nhưng khi gặp bảo vệ nghiêm ngặt lại nhát gan, lùi về phía sau, chỉ dám lén nhìn Trương Triết Vũ.

Trương Triết Vũ vừa hồi sức lại, mặt mũi đầy tức giận, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nho nhã ngày thường.

“Tôi và cô ấy là người yêu, đây là chuyện riêng, các người đừng xen vào! Hôm nay tôi phải tính sổ với cô ấy!”

“Chia tay rồi! Giờ chúng ta không còn là người yêu nữa.”

Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta.

“Tần Phương Tình, em dám chia tay với anh?”

Trương Triết Vũ nghẹn lời vì tức giận.

“Có gì mà không dám? Yêu đương là hợp thì quen, không hợp thì chia tay. Kết hôn mà không hợp còn có thể ly hôn nữa là.”

Một bảo vệ trẻ tuổi xen vào.

“Cậu im đi! Cậu thì hiểu gì! Tình yêu của chúng tôi không phải thứ cậu có thể hiểu!”

Trương Triết Vũ quát bảo vệ, sau đó hít sâu, trừng mắt nhìn tôi.

“Chuyện hôm nay cứ từ từ giải quyết. Giờ em chuyển khoản cho anh ba nghìn tệ, tiền bữa trưa.”

“Ha, dựa vào đâu mà tôi phải trả tiền?”

Vừa hỏi xong, tôi thật sự muốn tự vả mình vài cái.

Tôi đã quá chiều chuộng anh ta rồi.

Trước đây, tôi luôn chủ động chuyển tiền cho anh ta, sợ sinh hoạt phí của anh ta sắp hết, luôn tìm lý do mời anh ta ăn, còn gọi nhiều món hơn để gói mang về.

Tôi còn cẩn thận tính toán xem thực phẩm nào bảo quản được lâu, tiện ăn, hợp khẩu vị của anh ta nhất.

Tôi từng dè dặt giữ gìn lòng tự tôn của anh ta, nhưng giờ thì sao? Anh ta đã trở nên ảo tưởng sức mạnh rồi sao?

Lý do khiến anh ta đứng đây hùng hổ trước mặt tôi hôm nay, là vì tôi đã tiếp tay cho anh ta!

“Em gặp bố mẹ anh lần đầu, mời họ ăn cơm là chuyện bình thường. Kết quả em không trả tiền còn lén chạy mất. Em có biết không? Mẹ anh còn chuẩn bị tiền lì xì gặp mặt cho em, cuối cùng không có cơ hội đưa!”

Nói đến đây, mắt anh ta đỏ hoe, vẻ mặt đầy uất ức.

Lúc này, bên ngoài đã tụ tập không ít hàng xóm hóng chuyện.

Nghe anh ta nói vậy, họ bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.

“Lì xì? Đừng nói với tôi là bên trong có 10 tệ nhé?”

Tôi đã quá hiểu gia đình anh ta, nên cố tình hỏi vặn lại.

“Tần Phương Tình, em ghê tởm vừa thôi! Mẹ anh đã chuẩn bị 101 tệ! Có nghĩa là ‘bách lý khiêu nhất’ (trăm dặm chọn một), không ngờ lại chọn nhầm một kẻ đào mỏ như em!”

Câu “101 tệ” vang lên chắc nịch, khiến đám đông hóng chuyện đồng loạt hít một hơi lạnh.

“101 tệ, nhiều thật đó!”

“Một bữa ăn hết hơn ba nghìn, mà lần đầu gặp con dâu lại lì xì 101 tệ, có hợp lý không?”

“Tôi thấy nhà họ chẳng giống kiểu người ăn bữa ba nghìn đâu, có khi là trai quê lên phố thì đúng hơn!”

“Em gái à, kiểu ‘đào mỏ’ của em không đạt chuẩn rồi. 101 tệ cũng đào à? Chưa từng thấy tiền chắc?”

Đến nước này, tôi chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ với anh ta càng sớm càng tốt.

Từng yêu đương với anh ta là một vết nhơ trong cuộc đời tôi, dù có rửa thế nào cũng không sạch.

“Đừng làm trò mất mặt nữa. Anh còn gây chuyện, tôi lập tức báo cảnh sát.”

Tôi không muốn nhìn anh ta thêm một giây nào nữa, nhìn một lần là muốn buồn nôn.

“Được, để xem lần sau anh sẽ giải quyết em thế nào!”

Trương Triết Vũ biết điều, lúc nãy nóng giận hơi quá, giờ cũng hiểu rằng ép tôi chẳng được lợi gì, nên quyết định rút lui chiến thuật.

Anh ta giơ tay chỉ vào tôi, rồi dẫn bố và em trai quay người bỏ đi.

Thợ khóa nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, không biết nên làm gì.

“Cứ thay khóa cho tôi đi. Lần sau xác nhận kỹ rồi hẵng phá cửa, thế này làm tôi khó xử lắm.”

Tôi không muốn làm khó anh ta.

Anh ta rối rít cảm ơn, rồi giúp tôi sửa lại ổ khóa.

Nói không buồn là giả.

Nuôi một con chó hơn một năm còn có tình cảm, huống chi là con người.

Nhưng bây giờ, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, tách mình ra khỏi mối quan hệ này, nhìn lại tất cả những gì đã qua, chỉ cảm thấy chính mình thật kinh tởm.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải anh ta đã bỏ bùa tôi không.

Tính sơ sơ, hơn một năm qua, tôi đã chi khoảng 30.000 tệ cho anh ta.

Từ quần áo, giày dép đến túi xách, chỉ cần tôi nghĩ đến thứ gì, đều giúp anh ta trang bị đầy đủ.

Mỗi lần nhận quà, anh ta đều tỏ vẻ khó chịu, nói rằng tôi làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.

Vậy nên, mỗi lần tặng quà, tôi đều phải cẩn thận từng chút một, tạo cho anh ta đủ “bậc thang” để bước xuống.

Và anh ta đã làm được gì?

Lúc theo đuổi tôi, anh ta viết tên tôi trên tuyết, vẽ một trái tim xuyên qua mũi tên.

Ngày kỷ niệm 520 ngày yêu nhau, anh ta dẫn tôi ra bờ sông, rút bút ra, vẽ một chiếc nhẫn lên ngón tay giữa của tôi, hứa rằng một ngày nào đó, anh ta sẽ biến nó thành thật.

Hôm đó tôi cảm động đến mức khóc lem cả lớp trang điểm.

Mỗi lần tôi đến kỳ kinh nguyệt, anh ta đều gọi giúp tôi một ly nước đường đỏ, đặc biệt không bỏ gừng, vì anh ta luôn nhớ rằng tôi không ăn gừng.

Nhưng rồi sao chứ?

Tôi từng bước từng bước, bị cuốn vào chiếc bánh vẽ anh ta dựng lên, cho đến khi anh ta thấy tôi đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay, liền ném thẳng chiếc bánh đó vào mặt tôi, tát cho tôi tỉnh.

Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất.

Không ngờ, lúc này Trương Triết Vũ lại gọi đến.