23
Ta đứng chôn chân tại chỗ.
Một câu hối hận của hắn liền khiến những ngày tháng ở Giang phủ ùa về trong tâm trí ta.
Ngực bỗng chốc nghẹn lại, chua xót.
Ta khẽ thở ra một hơi:
“Nhưng ta không hối hận.”
Tấm khăn voan đỏ ngày xuất giá là lồng giam ta, mà Giang gia cũng vậy.
Ta nhìn Giang Chiêu:
“Trước kia chàng yêu Tống Dao, nàng làm gì chàng cũng có thể tha thứ. Ta không mong được đặt ngang hàng với nàng, chỉ là, nếu trong lòng chàng có ta dù chỉ một chút, xin đừng khuấy động cuộc sống hiện tại của ta.”
Giang Chiêu trầm mặc, không đồng ý, cũng không phản đối.
Hắn mua một căn nhà ở trấn trên, mỗi sáng sớm đều ghé qua quán, gọi một bát sủi cảo.
Người lui tới dần quen mắt với hắn.
Hắn ít nói, gần như không giao tiếp với ai, sắc mặt lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy hắn là kẻ quái dị, còn kín đáo nhắc nhở ta phải cẩn thận.
Hắn không gây chuyện, ta coi như không thấy hắn.
Nhưng ta biết, ngày tháng bình yên này sẽ chẳng kéo dài lâu.
Tống Dao chưa buông bỏ hắn, ta liền chẳng thể an ổn.
Quả nhiên, nàng tìm tới.
Còn mang theo cả cha mẹ.
Ta đặt trước mặt họ ba bát sủi cảo, giọng điềm tĩnh:
“Khách quan, mời dùng chậm rãi.”
Chỉ sinh, không dưỡng, không thể tính là cha mẹ.
Tống phu nhân nhìn ta, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói run rẩy:
“Du nhi, gọi nương một tiếng, ta là nương con.”
Trong lòng ta chẳng gợn chút cảm xúc, thậm chí còn lo lắng bị người ngoài nhìn thấy sẽ xấu mặt.
“Phu nhân nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một cô nhi, không cha không mẹ.”
Tống lão gia tức giận, vỗ mạnh lên bàn:
“Nghiệt chướng! Ngươi rời nhà bỏ đi đã đành, nay ngay cả cha mẹ cũng không nhận? Ngươi có biết sau khi ngươi đi, nương ngươi ngày ngày khóc cạn nước mắt không? Ngươi không thấy hổ thẹn sao?”
Tống phu nhân lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nhìn ta.
Ta vẫn giữ nụ cười xã giao:
“Chắc là không đâu. Năm đó Tống Dao trốn khỏi nhà, Tống phu nhân vẫn vững vàng tìm kiếm khắp nơi, chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào.”
Tống phu nhân bật khóc nức nở, lấy tay che miệng, một lát sau lại muốn nắm lấy tay ta:
“Con trách nương thiên vị, nhưng con cũng là cốt nhục của nương, nương thương con, sao con có thể nói đi là đi?”
Sắc mặt ta không đổi, dứt khoát rút tay về.
“Vì sao ta phải đi, Tống Dao chưa nói với các người sao?”
Bọn họ lảng tránh ánh mắt ta, hiển nhiên đã biết rõ tâm tư của Tống Dao.
Tống phu nhân lau nước mắt, ánh mắt khẽ động, nhìn ta bằng một vẻ quen thuộc.
“Nương biết con để tâm đến tình cảm giữa tỷ tỷ con và Giang Chiêu. Năm đó cha con bắt con thay tỷ tỷ xuất giá, thực sự đã uất ức cho con. Con theo nương về nhà đi, nương sẽ thương con, tìm cho con một mối hôn sự tốt, có được không?”
Đó là ánh mắt nàng vẫn luôn dùng khi muốn nói giúp cho Tống Dao.
24
Ta nhìn về phía Tống Dao, chợt hiểu ra nàng mang Tống lão gia và Tống phu nhân đến đây với mục đích gì.
Nhưng ta đã chấp nhận số mệnh bản thân bạc phận với cha mẹ, không mong cầu, không kỳ vọng, cũng không thất vọng.
“Ta theo các người về, gả cho người khác, Giang Chiêu sẽ không còn vương vấn ta nữa, tỷ tỷ có thể danh chính ngôn thuận làm thê tử của hắn.”
Ta nhìn thẳng vào Tống phu nhân:
“Phu nhân, đây mới thực sự là ý của người, đúng không?”
Tống phu nhân hoảng loạn:
“Không phải…”
Tống lão gia nghiêm mặt, mạnh mẽ kéo ta sang một bên, bàn tay giơ lên cao, mang theo luồng gió quất thẳng vào mặt ta.
“Ngươi ăn nói kiểu gì với mẫu thân mình?”
Nhìn bàn tay giơ lên, bao nhiêu năm sợ hãi lập tức xộc đến, ta theo bản năng lùi lại, đụng phải một bức tường người.
Tay hắn bị chặn lại.
Ta nhẹ nhàng thở ra, nhịp tim đập loạn trong lồng ngực.
Không biết Yến Kỳ xuất hiện từ lúc nào, một tay cầm bình rượu, tay còn lại gạt phăng cổ tay Tống lão gia.
“Lão già thối, ra tay với một tiểu cô nương, ngươi còn muốn mặt mũi hay không?”
Tống lão gia lảo đảo lui về sau, run rẩy chỉ tay vào Yến Kỳ, rồi lại chỉ về phía ta:
“Ngươi trốn khỏi Giang gia, là để cùng loại người này… cùng hắn tư thông?”
Tống Dao bỗng nhiên chen lời:
“Yến Kỳ, sao ngươi lại giúp nàng? Rõ ràng ngươi đã đáp ứng Tiêu Diễn.”
Yến Kỳ khoanh tay nhìn nàng, nhếch miệng cười:
“Đúng, ta nợ Tiêu Diễn một ân tình, hắn bảo ta trả trên người ngươi.”
“Nhưng, ta chỉ đáp ứng trông chừng muội muội ngươi, chứ không phải trở thành con dao trong tay ngươi.
Lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp yếu, ta nhìn không thuận mắt.”
Tiêu Diễn, chính là vị thiếu hiệp năm đó Tống Dao mang về.
Sắc mặt Tống Dao trắng bệch, Yến Kỳ nhàn nhạt nói tiếp:
“Hiện tại Tiêu Diễn cũng không còn liên lạc với ngươi nữa, ta giúp ngươi đến đây xem như đã tận tình tận nghĩa.
Từ nay về sau, đừng quấn lấy ta nữa, ta rất sợ hãi.”
Hắn khẽ rút kiếm ra nửa tấc, ánh kiếm lóe lên lạnh lẽo:
“Ta mà sợ, rất dễ làm người khác bị thương.”
Tống Dao run rẩy, trốn sau lưng Tống phu nhân.
Tống lão gia nhìn nàng, giọng nghi hoặc:
“Ngươi cũng quen hắn?”
Yến Kỳ cười sáng lạn:
“Đúng vậy, lão già thối, đại nữ nhi của ngươi rất quan tâm đến an nguy của tiểu nữ nhi.
Chính nàng ta sai ta bám theo Tống Du, hộ tống nàng ra khỏi phủ đến tận bây giờ.”
Ngực Tống lão gia phập phồng dữ dội, thân thể lảo đảo, như thể sắp tức đến phát ngất.
Giang Chiêu đã đứng bên ta từ lúc nào, vừa nghe xong lời ấy, hắn nhìn về phía Tống Dao, giọng nói cứng ngắc:
“Tống Dao, ngươi không phải nói với ta, A Du cùng người khác tư thông, bị ngươi bắt gặp sao?”
25
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Dao.
Nàng há miệng, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, rồi lập tức giận dữ phản bác:
“Chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của ta sao? Chính Tống Du cũng muốn rời đi! Ta chỉ vừa nói một câu, nàng đã thu dọn đồ đạc còn nhanh hơn ai hết! Là nàng không cần Giang Chiêu, là nàng không cần cha mẹ!”
Lời này không sai.
Ta không phủ nhận.
Giang Chiêu quay sang nhìn ta, ánh mắt như vỡ vụn.
Ta thản nhiên đáp:
“Đúng, nàng nói không sai.”
Một câu nhận định, không chút biện bạch.
“Du nhi, con không cần nương sao? Nhưng nương đã tìm con lâu như vậy, sao con có thể bỏ mặc nương?”
Ta không tin bà ấy không biết.
“Có Tống Dao là đủ, không cần thêm một nữ nhi như ta.”
Tống lão gia giận quá hóa cười, vỗ mạnh xuống bàn:
“Ngươi thật giỏi! Bỏ bao nhiêu công sức tìm về, đúng ra nên để ngươi chết ở cái thôn nghèo đó mới phải!”
“Đủ rồi!”
Giang Chiêu lạnh giọng cắt ngang, môi khẽ mím lại, ánh mắt hắn đầy lo lắng nhìn ta.
“A Du, theo ta về đi, ta sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nàng nữa.”
Sắc mặt Tống lão gia hơi biến đổi, tựa hồ nhận ra chính mình đã nói lời quá đáng.
Ta nhớ rõ ngày đó, ta mặc bộ xiêm y mới trở về nhà, thân hình gầy yếu không chống đỡ nổi lớp vải lụa.
Tống lão gia và Tống phu nhân đau lòng rơi lệ, khi nhìn thấy những vết sẹo trên người ta, họ giận dữ đi tìm dưỡng phụ mẫu tính sổ.
Từng chút thương tiếc mong manh ấy, giờ lại hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đâm vào lòng ta.
“Du nhi,” Tống lão gia thu lại cơn giận, giọng nói trầm xuống, “theo cha về nhà, cha sẽ bù đắp cho con.”
Giang Chiêu đứng bên cạnh ta, giọng điệu lạnh nhạt:
“Tống Du là thê tử của ta, nàng ở bên ta còn lâu hơn các người, các người chỉ cần quản tốt Tống Dao là đủ.”
“Không được, chúng ta nợ Du nhi, tự chúng ta sẽ bù đắp.
Con hãy cùng Tống Dao sống những ngày yên vui.”
Lời của Tống phu nhân, rốt cuộc là đang nói với ai?
Tống Dao nghe thấy, sắc mặt sững sờ, bất giác lùi xa khỏi Tống phu nhân.
“Vì sao… vì sao tất cả đều không cần ta nữa?”
Nàng đứng lên, ánh mắt trống rỗng, không thể tin được:
“Tất cả đều thay đổi rồi, trước đây không phải như vậy.”
Thân thể nàng run rẩy, đôi mắt rưng rưng lệ, hướng về phía ta chất vấn:
“Tại sao ngươi lại trở về? Có ta là đủ, bọn họ không cần thêm một ai khác!”
Ánh mắt nàng đảo quanh, rồi bất chợt cầm lấy bát canh sủi cảo nóng, hất thẳng về phía ta.
26
Yến Kỳ nhanh tay kéo ta ra sau.
Giang Chiêu bước lên che chắn, để cả bát nước nóng hắt lên người.
Ta hoảng sợ kêu lớn:
“Vương đại ca!”
Vương đại ca trong bộ quan phục lao tới, vung đao trấn áp, dứt khoát trói Tống Dao lại:
“Cố ý thương người! Nha đầu trắng trẻo thế này, sao lại điên rồ như vậy?”
Trước đó, Yến Kỳ đã báo trước với ta về việc Tống Dao mang theo cha mẹ đến đây.
Lo ngại bọn họ gây chuyện, ta nhờ Vương đại ca âm thầm đứng một bên quan sát, đồng thời xin lỗi khách nhân, để họ tạm thời tìm quán khác dùng bữa.
Hôm nay ta chỉ chuẩn bị phần ăn cho ba người.
Thật uổng phí.
Tống Dao bừng tỉnh, điên cuồng vùng vẫy:
“Thả ta ra!”
Nàng nước mắt lưng tròng, hoảng loạn nhìn về phía cha mẹ, lộ rõ sợ hãi:
“Cha! Mẹ!”
Tống lão gia vội nhét tiền vào tay Vương đại ca:
“Chỉ là chuyện hiểu lầm trong nhà, không cần làm lớn.”
Vương đại ca hừ lạnh, đẩy ông ta ra, đôi mắt hổ trợn lên:
“Hối lộ quan sai? Vậy thì ngươi cũng theo ta về phủ!”
Tống Dao vội vàng nhìn về phía Giang Chiêu, khẩn cầu:
“Giang Chiêu, chàng cứu ta!”
Giang Chiêu mím môi, nhưng không hề liếc nhìn nàng một cái.
Tống lão gia và Tống Dao bị giải đi, chỉ còn lại Tống phu nhân, bà không còn tâm trí để ý đến ta, tất bật lo việc cứu người.
Ta cảm thấy mệt mỏi, đóng quán mấy ngày, không gặp bất cứ ai.
Không biết từ đâu, Giang Chiêu mang đến một con chó nhỏ.
Bộ lông đen tuyền, chỉ có bốn chân và chóp đuôi là trắng.
Rất giống con chó năm xưa từng bảo vệ ta.
Hắn gõ cửa, đưa nó cho ta.
Ta nhìn con chó con ngẩn ngơ, không kìm được đưa tay vuốt ve đầu nó.
Nó rúc vào lòng bàn tay ta, ư ử làm nũng, khẽ liếm đầu ngón tay ta.
Mắt ta bỗng dưng cay xè.
Ta nhớ con chó nhỏ của mình.
Giang Chiêu nhẹ giọng nói:
“Ta nghĩ nàng sẽ thích nó. Hãy giữ nó lại để trông nhà.”
Ta thu tay về, lắc đầu:
“Ta không cần.”
Dẫu có giống cũng không phải, con chó ấy chỉ có một mà thôi.
Giang Chiêu nhìn ta, rồi mệt mỏi thở dài:
“Ta rốt cuộc phải làm thế nào, nàng mới chịu tha thứ cho ta?”
27
“Nàng để tâm đến Tống Dao sao? Ta lập tức xé bỏ hôn thư kia, thay bằng tên nàng, được không?”
Ta tiếp tục lắc đầu:
“Ta cũng không cần chàng.”
Chó con quẫy đuôi, cọ cọ vào chân ta.
Giang Chiêu bế nó lên, bùn đất trên chân chó vấy bẩn y phục hắn.
“Ta không nghĩ mọi chuyện phải đi đến bước này. Ta chưa từng làm điều gì tày trời, vì sao nàng một chút cũng không nhớ đến điều tốt của ta?”
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt nghiêm túc mà chân thành:
“Bất kể nàng nghĩ gì, ta vẫn luôn xem nàng là thê tử của ta.”
Tống Dao từng chê hắn quá đỗi cứng nhắc.
Ban đầu, ta lại cho rằng sự trầm ổn ấy rất tốt.
Nhưng hiện tại, đối diện với sự cố chấp của hắn, ta lại cảm thấy nghẹn lời.
“Chiêu ca ca.”
Một tiếng gọi yếu ớt cắt ngang lời ta và Giang Chiêu.
Ta và hắn đồng loạt quay đầu.
Tống phu nhân dìu Tống Dao, sắc mặt nàng không ổn, dường như không hề nhìn thấy ta, mà chỉ ủy khuất nhìn Giang Chiêu.
Giang Chiêu theo bản năng lên tiếng phân bua:
“Đó chỉ là cách gọi lúc nhỏ, ta không rõ vì sao nàng lại đột nhiên…”
Ta mỉm cười:
“Những cách xưng hô thân mật hơn ta cũng từng nghe nàng gọi chàng, không cần giải thích.”
Sắc mặt Giang Chiêu trầm xuống.
“Chiêu ca ca.”
Tống Dao buông tay mẫu thân, chạy thẳng về phía Giang Chiêu.