“Cùng mẹ và chị gái đi dạo Bắc Kinh, ăn vịt quay và lẩu nội tạng là điều khiến mình hạnh phúc nhất năm nay! Mình đã đến chùa Ung Hòa cầu nguyện, mong sự nghiệp năm mới sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền tài dồi dào!!”
Cha dượng tôi viết:
“Lão Lý tham quan Quảng trường Thiên An Môn, tham quan Cố Cung, tham quan Vạn Lý Trường Thành…”
Từ sốc đến phẫn nộ, rồi đến câm lặng.
Cuối cùng, tôi phì cười.
Sự giả tạo và thích diễn kịch của gia đình bốn người này, thật ra đã để lộ dấu vết từ rất nhiều năm trước.
Chỉ là tôi không muốn tin, cũng không dám thừa nhận mà thôi.
Nhổ răng khôn hồi cấp hai chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Lần đó, mẹ đưa tôi đi khám, bác sĩ đầu tiên kiểm tra xong nói rằng răng khôn của tôi hoàn toàn bình thường, tạm thời không cần nhổ.
Nhưng mẹ lại bảo rằng bác sĩ này già quá, không chuyên nghiệp.
Sau đó, bà dẫn tôi đến một phòng khám toàn các bác sĩ trẻ, và một lần nhổ luôn bốn chiếc răng khôn.
Cả một tuần sau đó, mặt tôi sưng phồng như một quả bóng bay.
Nửa đêm đau đến mức khóc không ngủ nổi, mẹ tôi chỉ lồm cồm bò dậy rồi càu nhàu:
“Nhổ răng cũng chỉ vì tốt cho con thôi, không thì bọn ta bỏ tiền ra làm gì?”
“Nhịn một chút, vài ngày là hết sưng.”
“Sau này con sẽ hiểu, mẹ và cha dượng chưa bao giờ đối xử tệ với con. Em trai em gái con niềng răng, chúng ta cũng cho con làm răng. Mọi thứ đều là vì muốn tốt cho con!”
Giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Cái răng tôi bị ép phải nhổ đi, chính là một phần trong vở kịch hoàn hảo của họ.
Bằng không, họ làm sao có thể cân bằng những con số trong cuốn sổ ghi chép, để chứng minh với thiên hạ rằng họ công bằng và không thiên vị?
Làm sao có thể diễn tròn vai cha mẹ vĩ đại, yêu thương tôi chẳng khác gì cặp song sinh kia, trước mặt hàng xóm, họ hàng, bạn bè?
Nhưng họ không thấy mệt sao?
Tôi đã rút khỏi vở kịch này rồi, vậy mà họ vẫn muốn kéo tôi vào, tiếp tục diễn cảnh gia đình hòa thuận yêu thương?
Tôi không định phối hợp nữa.
Tôi cũng đăng một bài lên WeChat:
【Tôi, Đường Tuệ, hiện đang ở quê, chưa từng đến Bắc Kinh, không tham gia bất kỳ bức ảnh gia đình năm người nào.】
【Đồng thời, tôi đã bị bà Ngô Ái Hoa đuổi khỏi nhà. Tôi quyết định đơn phương cắt đứt quan hệ với bà.】
【Về vấn đề dưỡng lão sau này, tôi sẵn sàng chuyển khoản hằng tháng theo đúng mức quy định của nhà nước.】
【Hoặc bà có thể công khai toàn bộ sổ chi tiêu từ bé đến lớn, nêu rõ từng khoản thực tế đã chi cho tôi. Tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền đó một lần.】
7
Chưa đầy nửa giờ sau khi tôi đăng bài lên mạng xã hội, điện thoại tôi bắt đầu rung liên tục vì các bình luận và tin nhắn tràn ngập.
Có những lời trách móc từ em trai, em gái:
“Chị cả, chị có ý gì đây? Em khó khăn lắm mới dỗ dành mẹ vui vẻ lại, để mẹ có thể ăn uống bình thường và thoải mái đi chơi, thế mà chị lại phá hỏng hết mọi thứ? Chị còn cố tình moi móc chuyện cũ, bới móc lỗi lầm, chị muốn biến nhà mình thành một mớ hỗn loạn ngay trong dịp Tết mới vừa lòng à? Chị thật độc ác!”
“Chị, em không muốn nói nặng với chị đâu, nhưng chị quá đáng lắm! Mẹ thấy tiếc vì chị không đi Bắc Kinh nên mới bảo em chỉnh ảnh ghép chị vào từng tấm! Mẹ còn mua rất nhiều đặc sản Bắc Kinh cho chị nữa, đây là cách chị báo đáp mẹ sao?”
“Đường Tuệ, em thật không muốn gọi chị là chị nữa! Chị cứ mạnh miệng đòi cắt đứt quan hệ, còn tuyên bố sẽ trả lại toàn bộ số tiền ba mẹ đã chi cho chị từ nhỏ đến lớn. Chị có khả năng trả hết không? Nếu chị trả được, em sẽ đứng ngược ăn phân!”
Có cả những người thân hóng chuyện và đổ thêm dầu vào lửa:
“Tiểu Tuệ à, rốt cuộc con với mẹ con xảy ra chuyện gì thế? Hay là qua nhà bác ăn đĩa sủi cảo rồi kể bác nghe đi? Dù sao Tết nhất cũng đừng giận dỗi gia đình, tốt nhất nên làm hòa đi.”
“Nhỏ Tuệ này, cái chuyện ghi sổ chi tiêu là sao vậy? Nhà con ghi lại hết những khoản đã tiêu cho con à? Nghe cũng có chút xa cách thật, nếu là bác thì bác cũng buồn. Nếu mà là anh họ con, chắc đã lật bàn làm loạn cả nhà rồi. Con gái vẫn là nhịn giỏi thật đấy, nhưng sau này làm dâu nhà chồng cũng phải biết nhịn như vậy đó nha.”
“Đúng là có cha dượng thì sẽ có mẹ kế. Lòng người thật khó đoán, may mà bác không đồng ý cho con gái bác cưới một người đàn ông từng có gia đình, nếu không thì cháu trai bác cũng khổ sở như Tiểu Tuệ mất rồi!”
“Thật tình mà nói, chị Ái Hoa cũng hơi diễn sâu quá nhỉ? Bỏ mặc con gái lớn cô độc ở quê, còn mình thì lên Bắc Kinh tận hưởng, lại còn đăng bài thể hiện như thể gia đình năm người hòa thuận hạnh phúc nữa chứ. Phải vào nghiên cứu kỹ lại trang cá nhân của chị ấy mới được, haha…”
Rồi cha dượng tôi gọi điện đến.
“Con gái lớn, ba biết con với ba không thân thiết, nhưng dù sao con cũng chui ra từ bụng mẹ con giống như hai đứa em. Dù con có ý kiến gì thì cũng không thể đối xử với mẹ con như vậy. Chuyện Natra trả lại xương thịt cho cha mẹ chưa tới lượt con diễn đâu. Tốt nhất là con mau chóng xin lỗi mẹ con đi, hàn gắn tình cảm mẹ con lại.”
Tôi không thể tin được những gì mình đang nghe.
Cơn giận vốn đã bị kìm nén lại một lần nữa bùng lên.
“Tại sao con phải xin lỗi? Con đã làm sai điều gì?”
“Con còn dám nói là con không sai sao?”
Cha dượng tôi vừa định tiếp tục chỉ trích, nhưng điện thoại đã bị mẹ tôi giật lấy.
“Đừng nói nhiều với nó nữa! Đứa con bất hiếu như thế này, tôi không cần cũng được!”
“Muốn cắt đứt quan hệ chứ gì? Đường Tuệ, tốt nhất là cô nói được làm được!”
“Chúng tôi sẽ về nhà! Từ giờ sẽ không còn chuyến du lịch gia đình nào nữa! Cái nhà này, tan rã rồi!”
Tôi do dự, sợ hãi trong vài phút.
Đã từng muốn gọi lại cho mẹ để giải thích.
Nhưng tôi không biết sau khi kết nối, mình nên giải thích điều gì.
Tôi rốt cuộc đã làm sai ở đâu?
Sai vì khao khát một mái ấm?
Sai vì hy vọng có được tình thương thực sự từ cha mẹ?
Sai vì chỉ mong mình được hạnh phúc?
Những điều này thật sự là sai lầm sao?
Tôi từng đọc trong một cuốn sách rằng:
“Con người sẽ sinh ra nỗi ám ảnh vô tận đối với những gì mà họ chưa từng có.”
Có lẽ vì thế mà tôi đã từng viết trong bài văn của mình:
Viết về sự ngưỡng mộ đối với gia đình bạn cùng bàn khi họ đi du lịch dịp Tết.
Viết rằng tôi ước mình có một người cha không nghiện ngập, không đi tù, cũng không làm ăn thất bại.
Viết rằng tôi ước mình có một tuổi thơ mà chính bản thân có quyền quyết định việc nhổ hay giữ răng khôn.
Nhưng tôi chưa từng có những điều đó.
Dù sau này cả nhà đã cùng nhau đi du lịch Tết vài lần, tôi vẫn không cảm nhận được tình yêu thật sự.
Vì em gái lúc nào cũng cười tươi rói, nhưng lại cố tình đưa cho tôi những món tôi không thích hoặc dễ gây dị ứng.
Vì em trai luôn phàn nàn tôi đi quá chậm, chụp ảnh không chịu cười, thậm chí còn không phối hợp để nó quay TikTok.
Nhưng ngay sau đó, nó lại đăng lên WeChat, TikTok, giả vờ như tôi và nó rất hòa hợp.
Mẹ tôi, cha dượng, em trai, em gái – tất cả họ đều đăng lên mạng xã hội, khoe khoang về một gia đình năm người đầm ấm, yêu thương nhau.
Tôi cũng từng ngây thơ đăng vài trạng thái như thế, nhưng sau mỗi lần đăng, lòng tôi lại trống rỗng.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao.
Bởi vì cái gọi là gia đình năm người hạnh phúc, vốn dĩ chỉ là một điều hư cấu, trống rỗng, không tồn tại.
Chỉ có họ – gia đình bốn người của họ – mới thực sự tồn tại, mới thực sự ngọt ngào.
Như chính cái tên nhóm chat của họ:
“Gia đình bốn người hạnh phúc và ngọt ngào.”
Vậy nên tôi không cần cố chen vào nữa.
Tôi phải có một gia đình của riêng mình.
Dù chỉ có một mình tôi.
Trong một tuần, tôi theo môi giới xem vài khu chung cư, cuối cùng mua một căn hộ hai phòng ngủ trị giá 2 triệu tệ.
Đồng thời.
Tôi cũng mua cho mình một chú cún, đặt tên là Hổ Nữu.
Hy vọng nó sẽ là một chú hổ mạnh mẽ bên ngoài, và cũng là một cô gái nhỏ tự do, hạnh phúc trong nhà.
9
Có vẻ như bên phía mẹ tôi đã phát hiện ra biên lai tiền bản quyền hình cỏ bốn lá tôi để lại trong nhà.
Cùng với những món quà tôi chưa kịp trả lại.
Lúc đó, tôi đã mua cho mẹ và cha dượng một cặp ghế massage.
Mẹ tôi mỗi ngày từ tiệm mì về nhà đều than mỏi nhức khắp người.
Cha dượng muốn dẫn bà ra tiệm massage của người mù ngay đầu hẻm để thư giãn gân cốt, nhưng bà không chịu đi.
Ngay khi nhận được tiền bản quyền, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là mua ghế massage cho bà.
Một chiếc giao đến nhà cũ, một chiếc gửi đến tiệm mì.
Nhưng vì tiệm mì đóng cửa dịp Tết, đơn hàng không thể giao nên tôi đã kịp thời yêu cầu hoàn trả.
Cho em gái Lý Phù Phù, tôi đã mua chiếc vòng tay hồng ngọc của Van Cleef & Arpels mà nó đã ao ước từ lâu.
Trước đây, vì bạn trai không chịu mua cho nó, hai người đã chia tay.
Tôi không thể hiểu nổi lý do đó.
Nhưng vì nó là em gái tôi, nên khi có tiền, tôi vẫn sẵn sàng mua ngay cho nó.
Chiếc vòng có giá 40.800 tệ, hơi xót ruột một chút, nhưng tôi vẫn đặt mua.
Nhưng ngay đêm nó dúi miếng kẹo đậu phộng cho tôi, tôi cũng lập tức yêu cầu hoàn trả.
Cho em trai Lý Hảo Hảo, tôi tìm mua đôi giày thể thao phiên bản giới hạn giống của thần tượng nó.
Tôi đã nhờ rất nhiều bên mua hộ, dù giá bị đội lên cao cũng không tiếc.
Đôi giày này giao hàng rất lâu, và các đơn hàng mua hộ thường không thể trả lại.