Tôi tiến sát lại gần Lục Chiêu, hạ giọng hỏi: “Nghe bọn họ nói anh là thiếu gia nhà giàu, vậy… anh có định mua nhà không?”

Lục Chiêu nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, đôi mày đẹp đẽ của anh nhíu lại rồi lại giãn ra, cuối cùng khẽ cười.

“Vậy nên, cô là môi giới bất động sản?”

“Chuyện này…” Tôi chần chừ một giây, rồi gật đầu, “Đúng vậy.”

“Tôi biết vài căn nhà chắc chắn sẽ tăng giá, đảm bảo mười năm sau tài sản của anh sẽ nhân đôi!”

Mặc dù không biết vì sao sau khi xuyên không, Lục Chiêu lại trở thành thiếu gia nhà giàu, nhưng mà—

Dụ dỗ anh ấy mua nhà là chuẩn bài rồi.

Nghĩ xem, mười năm sau, Lục Chiêu có chín căn, chúng tôi cộng lại là mười căn, cuộc sống chẳng phải quá tuyệt vời sao?

Thấy anh có vẻ hứng thú, tôi vội vàng giới thiệu mấy khu nhà mà mười hai năm sau giá sẽ tăng phi mã.

Nghe xong, Lục Chiêu vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần.

Tôi lập tức nghiêng đầu sang, lắng nghe giọng anh thì thầm bên tai:

“Không—mua.”

“……”

Hóa ra Lục Chiêu thời sinh viên lại khó đối phó đến vậy.

6

Tôi quấn lấy Lục Chiêu suốt cả buổi chiều.

Tôi nói tôi là bạn gái tương lai của anh ấy, anh ấy liền bảo vậy thì anh ấy phải bảo vệ thị lực ngay từ bây giờ, để sau này không kém mắt đến mức nhìn nhầm.

Tôi nói tôi biết mấy khu chung cư nào có môi trường đẹp, tiềm năng tăng giá lớn, anh ấy lại bảo biệt thự nhà anh ấy đẹp như tranh, mà anh ấy vẫn còn là sinh viên, đầu tư không nằm trong quyền hạn của anh ấy.

Miệng anh ta còn độc hơn tôi, hoàn toàn không giống Lục Chiêu chững chạc, trầm ổn và dịu dàng của mười hai năm sau!

Tôi thậm chí còn nghi ngờ, có phải linh hồn của anh shipper trong thang máy hôm đó đã xuyên vào người anh ta không.

Không tìm được đột phá từ Lục Chiêu, tôi đành phải chuyển hướng sang nơi khác.

Những ngày tháng chật vật vì tiền, tôi nhớ lại kiếp trước khi tôi từ chối dựa vào bố mẹ, không muốn vét sạch tiền tiết kiệm của họ để mua nhà, bố tôi đã nói một câu:

“Bây giờ không chịu nhờ bố mẹ, đến khi giá nhà tăng cao không kiểm soát, con sẽ càng phải dựa vào bọn ta nhiều hơn.”

Thế là, vừa về đến nhà, tôi bắt đầu thuyết phục bố mẹ bán căn nhà cũ ở quê để lên Bắc Kinh mua nhà.

Bố mẹ tôi đều đã nghỉ hưu, vốn cũng định chuyển lên Bắc Kinh sống với tôi. Nhưng căn nhà cũ đó đã gắn bó với họ nhiều năm, tình cảm sâu đậm, họ không nỡ bán đi.

Kiếp trước.

Đến năm 2022, giá nhà ở Bắc Kinh mỗi mét vuông đã tăng thêm mấy chục ngàn tệ, trong khi căn nhà cũ của chúng tôi ở quê chỉ tăng giá chưa tới một trăm ngàn.

Bố mẹ tôi hối hận đến mức suýt nữa thì xanh ruột.

Được sống lại một lần nữa, dĩ nhiên tôi phải thay đổi cục diện, nghĩ cách làm giàu.

Thế là, tôi lập tức đặt vé máy bay về quê—

Về để bán nhà!

Cả đêm hôm đó, tôi ngồi thuyết phục bố mẹ, từ phân tích kinh tế vĩ mô đến dự đoán phát triển tương lai, thậm chí còn kể cả thông tin về những khu nào ở Bắc Kinh sắp có ga tàu điện ngầm mới.

Mẹ tôi nghe mà mơ hồ, nhưng vì muốn ngủ thêm chút nữa, bà đành nghiến răng đồng ý bán nhà.

Tối hôm sau, cả ba chúng tôi đã có mặt tại sân bay quê nhà.

Chú út ra đón, nhưng khi nghe nói chúng tôi định bán nhà, thím út ngồi ở ghế phụ liền cười khẩy, mỉa mai ngay lập tức:

“Chị dâu, chị nghe theo lời con bé Yên Yên thật đấy à? Trẻ con thì biết gì! Chị nghĩ mà xem, bán căn hộ ba phòng ngủ ở quê, đến Bắc Kinh chỉ đủ đặt cọc cho một căn hai phòng bé xíu, chật chội thế mà cũng chịu được à?”

“Còn Yên Yên nữa, tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn thích gì làm nấy, học hành bao năm rồi mà chẳng biết nhét vào bụng được tí kiến thức nào.”

Mặt mẹ tôi thoáng vẻ khó xử.

Tôi liếc nhìn thím út, rồi cười nhạt đáp trả:

“Cũng đúng, bụng cháu không rộng rãi, chẳng nhét được nhiều kiến thức, không như bụng thím, hai năm mà nạo đến ba lần, làm chú cháu thật nở mày nở mặt.”

Từ góc độ của tôi, có thể thấy rõ sắc mặt của thím út đã xanh lè.

Để xoa dịu bầu không khí, mẹ tôi mắng tôi một trận, chuyện này coi như khép lại.

Việc bán nhà diễn ra rất suôn sẻ.

Dù căn nhà đã cũ, nhưng nó là nhà trong khu học xá của trường trung học trọng điểm của thành phố, vị trí tốt, giao thông thuận tiện.

Mẹ tôi vốn ưa sạch sẽ, nên nhà được giữ gìn rất tốt. Một gia đình đến xem nhà một lần đã thích ngay, gần như không mặc cả, quyết định mua luôn.

Cứ thế, tôi mang theo số tiền lớn từ việc bán nhà, cộng với khoản tiền đặt cọc căn hộ một phòng ngủ mà bố mẹ từng gom góp cho tôi, rồi cùng bố mẹ trở lại Bắc Kinh.

Tại một trung tâm bán hàng của khu chung cư, nơi sau này sẽ trở thành khu học xá nổi tiếng với giá nhà tăng vọt, tôi lại hào phóng ký hợp đồng mua ngay một căn hộ hai phòng ngủ.

Số tiền tôi có trong tay lúc này vừa đủ để trả tiền đặt cọc cho căn hộ hai phòng ngủ đó.

Bước ra khỏi trung tâm bán hàng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ, tôi đã là một bà chủ nhỏ với hai căn nhà ở Bắc Kinh.

Tính toán sơ qua, mười hai năm sau, tổng giá trị của hai căn nhà này sẽ vượt mười triệu tệ.

Nhưng mà…

Vẫn chưa đủ!

Tôi đếm trên đầu ngón tay rồi âm thầm lên kế hoạch—

Nếu muốn tận dụng thời gian trước khi chính sách hạn chế mua nhà được ban hành để làm giàu, ngoài việc liều mạng kiếm tiền, điều quan trọng hơn là phải thuyết phục những người có tiền đầu tư vào bất động sản.

Nhưng mà, những người giàu có sẵn tiền đầu tư, vì lý do gì lại phải tin lời một cô gái trẻ như tôi?

Tôi lại nghĩ đến “vị hôn phu tương lai” của mình—Lục Chiêu, cậu thiếu gia nhà giàu đó.

Tôi phải giành được Lục Chiêu trước năm 2011, trước khi Bắc Kinh áp dụng hạn chế mua nhà, rồi lợi dụng danh nghĩa thiếu gia của anh ta để dụ anh mua tám căn nhà!

Sau đó, đợi đến tuổi kết hôn, tôi sẽ cưới Lục Chiêu và trở thành bà chủ nhỏ với mười căn nhà!

Nhưng…

Ngay bước đầu tiên để trở thành bà chủ nhỏ đã gặp khó khăn.

Lục Chiêu hoàn toàn không để tâm đến tôi.

Sau vô số lần hẹn anh ấy đi xem nhà mà thất bại, tôi quyết định đổi hướng, đi đường vòng—

Rủ anh ấy đi xem phim ở rạp chiếu phim tư nhân, sau đó dùng “mỹ nhân kế” để thành công giành lấy anh, rồi từ từ tẩy não anh về tầm quan trọng của việc mua nhà.

Nhưng Lục Chiêu vô cùng khó hẹn.

Tôi mang cơm nước cho anh, thậm chí còn giúp anh đuổi đi một đám “đào hoa nát”, cuối cùng anh cũng chịu gật đầu đồng ý.

Thế là, trong một phòng chiếu phim riêng, tôi chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn, chuẩn bị cho một buổi hẹn hò ngọt ngào với Lục Chiêu.

Nhưng mà…

Nhìn gương mặt trẻ trung trước mắt, tôi càng nhìn càng có cảm giác tội lỗi.

Giống như mình đang ngoại tình vậy.

Bỗng dưng tôi cảm thấy có lỗi với Lục Chiêu của kiếp trước.

Hơn nữa, Lục Chiêu của hiện tại lại rất “không hợp tác”, mặc kệ tôi dựa sát, anh vẫn ngồi ngay ngắn như tượng, bất động như núi.

Hít một hơi sâu, tôi nắm lấy tay anh, đặt lên eo mình, “Lục Chiêu, dạo này hình như em béo lên, anh xem thử đi…”

Bàn tay của Lục Chiêu hơi cứng lại.

Có hy vọng!

Nhưng…

Chưa kịp đợi anh có động thái gì, điện thoại tôi bỗng đổ chuông.

Định tắt máy, nhưng lại vô tình thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình:

Là nhân viên bán nhà của căn hộ hai phòng ngủ tôi vừa mua.

Lục Chiêu cũng nhìn thấy, anh cong môi cười: “Người trong nghề tìm cô kìa.”

…Không thèm để ý đến anh, tôi bắt máy.

Nhưng tim tôi lại trùng xuống vì cuộc gọi này.

Nhân viên bán nhà nói rằng, do tôi mới tốt nghiệp chưa lâu, không có thu nhập ổn định, nên đơn vay thế chấp của tôi bị từ chối.

Khả năng cao là… khoản vay sẽ không được duyệt.

7

Tôi đang rầu thúi ruột, còn Lục Chiêu thì nhàn nhã ngồi một bên xem phim.

Thậm chí, anh ta còn thản nhiên bóc hạt dưa ăn.

Điện thoại của tôi hơi bị lỗi, dù không bật loa ngoài, giọng nói của nhân viên ngân hàng vẫn vang vọng khắp phòng.

Tôi quay đầu nhìn Lục Chiêu, lại bắt đầu nhắm vào anh ta.

Dù không hiểu vì sao tôi chỉ mới trọng sinh, mà tính cách Lục Chiêu cũng thay đổi, thậm chí còn đột nhiên biến thành thiếu gia nhà giàu.

Nhưng mà—

Chính vì anh ta là thiếu gia nhà giàu.

Mặc dù không biết giàu đến mức nào, nhưng chắc chắn giúp tôi giải quyết chuyện vay ngân hàng không phải là vấn đề khó khăn, đúng không?

Chắc là vậy…

“Chiêu Chiêu.” Tôi ném điện thoại qua một bên, chủ động xán lại gần.

Lục Chiêu lập tức lộ vẻ ghê tởm.

Anh ta giơ tay đẩy tôi ra, uống một hớp nước để tráng miệng, rồi nhàn nhạt nói:

“Có chuyện thì nói, đại tỷ.”

Tôi cố tình bỏ qua hai chữ cuối, đi thẳng vào vấn đề:

“Chắc anh cũng nghe thấy rồi, khoản vay của tôi bị kẹt, nên anh có thể giúp tôi…”

“Không thể.”

Tôi còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Chiêu chặn họng.

Tôi tiếp tục dịu giọng dỗ dành, nhưng anh ta một chút mặt mũi cũng không chừa, đặt ly nước xuống rồi đứng dậy:

“Xem phim xong rồi, tôi về đây.”

Nói xong, thật sự đi ra cửa.

“Này!”

Tôi hoảng hốt, chạy tới chặn trước mặt anh ta.

“Nhân viên bán hàng nói khoản vay của tôi bị kẹt, khả năng cao là không được duyệt. Nếu ngân hàng không duyệt khoản vay, thì tôi không thể mua căn nhà này nữa!”

Thế chẳng phải giấc mơ trở thành tiểu phú bà của tôi còn chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết sao?!

Lục Chiêu nghe rất chăm chú, sau đó nghiêm túc trả lời tôi một câu:

“Gió chợt nổi, làm gợn sóng hồ xuân.”

Rồi đi mất.

Đi mất.

Chỉ còn lại tôi ngồi rối như tơ vò, câu này là có ý gì?

Vì quá bất an, tôi còn đặc biệt lên mạng tra cứu, và phát hiện câu này còn có một vế sau:

“Can gì đến ngươi?”

Đặt trong hoàn cảnh vừa rồi, tôi đoán chắc Lục Chiêu muốn nói với tôi bốn chữ:

“Liên quan gì tôi?”

Được lắm, rất Lục Chiêu.

Lục Chiêu của hiện tại hoàn toàn khác với kiếp trước.

Kiếp trước, anh ấy chín chắn, điềm đạm, tỉ mỉ và cực kỳ dịu dàng. Đối nhân xử thế luôn tinh tế, không bao giờ nói lời khó nghe, cũng chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.

Nhưng sau khi sống lại một đời, Lục Chiêu lúc trẻ… khó đối phó thật đấy.

May mà, nhờ vào những năm tháng ở bên anh kiếp trước, tôi vẫn có chút hiểu anh, miễn cưỡng nắm được vài điểm yếu.

Anh ấy sợ nhất là bị người ta bám riết.

Vậy nên, tôi bám dai như đỉa, vừa mềm mỏng năn nỉ vừa quấn quýt không buông, cuối cùng Lục Chiêu cũng chịu giúp tôi xử lý khoản vay.

Nhưng, anh ta nói có một điều kiện.

Tôi có chút lo lắng.

Một thiếu gia nhà giàu thì có chuyện gì cần nhờ tôi giúp chứ? Chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi.

Thế nhưng…

Hóa ra thật sự chỉ là chuyện nhỏ.

Đổi lại, Lục Chiêu muốn tôi tập bóng cùng anh.

Tôi sững người: “Chỉ vậy thôi?”

“Ừ.”

Lục Chiêu hiếm khi kiên nhẫn giải thích:

“Khi chơi bóng, rất ít người có thể bắt kịp nhịp điệu của tôi, nên tôi luôn tập một mình. Nhưng hôm đó ở sân bóng, nhịp độ và động tác của em làm tôi thấy rất quen thuộc, rất giống tôi.”

Đây có lẽ là lần anh nói nhiều nhất kể từ khi tôi gặp lại anh.