4

Đồng nghiệp thân quen, hiểu chuyện đời, nhanh chóng nhận ra giữa tôi và Lục Dự có vấn đề, liền gửi một biểu cảm đáng yêu để xoa dịu bầu không khí.

“Vậy thì chúc Tổng Giám Đốc Thẩm của chúng ta tiền đồ rộng mở trước nhé.”

Trước đây tôi từng nhận được lời mời từ chi nhánh Pháp, nhưng vì Lục Dự, tôi đã luôn từ chối.

Anh không muốn tôi đi quá xa anh.

Sự nghiệp của anh ở trong nước, nếu tôi ra nước ngoài, chúng tôi sẽ thành yêu xa, mà anh tin rằng yêu xa sẽ không có kết quả tốt.

Chúng tôi đã cãi nhau to.

“Anh coi sự nghiệp của anh quan trọng, còn sự nghiệp của em thì không à?”

Lục Dự im lặng nhìn tôi.

Trong mắt anh đầy những ánh sáng vụn vỡ.

“Thẩm Mặc. Anh yêu em. Anh không muốn xa em.”

Anh thở dài rất lâu:

“Được. Vậy anh sẽ cùng em đến Paris.”

Cuối cùng, tôi là người nhượng bộ.

Từ chối lời mời của chi nhánh Pháp.

Lục Dự ôm tôi nói, sau này anh sẽ chăm sóc gia đình và hai bậc phụ huynh nhiều hơn, để tôi có thể tập trung hơn vào công việc.

“Thẩm Mặc, em như thế này thật tốt. Ở đâu em cũng sẽ tỏa sáng.”

Đồng nghiệp ai cũng tiếc cho tôi.

Nhưng không ngờ rằng, ngay ngày thứ hai sau kỷ niệm 5 năm, chi nhánh lại lần nữa mời tôi.

Lần này, là người phụ trách từ phía LVMH đích thân chỉ định muốn hợp tác với tôi.

Như thể số phận đã cho tôi một cơ hội thứ hai.

Muốn tôi nắm lấy thật chặt.

“Đinh” một tiếng, email từ chi nhánh gửi đến.

Tôi mở ra.

“Bienvenue parmi nous! (Chào mừng bạn gia nhập chúng tôi!)”

Tôi nhìn những từ tiếng Pháp màu đen trên nền sáng của màn hình.

Đặt vé máy bay.

Bảy ngày sau khởi hành, điểm đến: Pháp.

Tôi nhắn lại cho đồng nghiệp:

“Bao tiền đồ rực rỡ luôn.”

5

Sáng sớm hôm sau, tôi vội đến công ty để xử lý thủ tục.

Vừa mở cửa ra, đã thấy Lục Dự ngồi trong phòng khách, mắt thâm quầng, trong mắt còn có cả tia máu đỏ.

Tôi không để ý anh, đi thẳng về phía trước.

Nhưng anh lại chặn đường tôi.

“Thẩm Mặc, em biết anh đi Nhật cùng Lâm Liên Liên rồi đúng không?”

Tôi ngẩng mắt nhìn anh một cái.

Anh rõ ràng có vẻ không định để tôi đi nếu tôi không trả lời.

Tôi chỉ có thể gật đầu.

“Đừng phí thời gian nữa được không? Em có việc gấp phải đến công ty.”

Sắc mặt của Lục Dự càng thêm tệ đi.

Thực ra, tôi không phải chưa từng vì chuyện của Lâm Liên Liên mà cãi nhau với anh.

Nhưng mỗi lần như thế, Lục Dự đều nói:

“Cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Em so đo với cô ấy làm gì?”

Đúng vậy, Lâm Liên Liên chỉ mới là sinh viên năm hai.

Đối với chúng tôi, có lẽ cô ấy thực sự chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn nhất.

“Cô ấy là trẻ con, còn anh thì sao?

“Lục Dự, có lẽ cô ấy không hiểu gì, nhưng anh thì không hiểu sao? Những lời nói mập mờ kia mang ý nghĩa gì, chẳng lẽ anh không rõ? Anh chỉ đang lợi dụng cái vỏ bọc ‘cô ấy không biết’ để tự dối mình dối người.

“Em không phải đang so đo với cô ấy. Em là đang so đo với anh.”

Lục Dự bị tôi hỏi đến cứng họng, chỉ có thể nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng và nặng nề.

“Thẩm Mặc, trước đây em không như thế này.”

Người xưa dễ đổi lòng, nhưng lại trách lòng người dễ đổi.

Sau đó, Lục Dự hứa với tôi rằng anh sẽ không gặp Lâm Liên Liên nữa.

Sẽ không làm điều gì vượt giới hạn.

“Tin anh đi, Thẩm Mặc. Chúng ta quen biết nhau 20 năm, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao?”

Thực tế chứng minh.

Tôi thật sự không hiểu anh.

Khi tôi tìm thấy chiếc nhẫn kim cương hoa nhài, tôi ngẩn người rất lâu, nghĩ rằng đó là dấu hiệu Lục Dự muốn chứng minh tình cảm của mình.

Tôi đã dằn vặt rất lâu.

Có nên bỏ qua mọi chuyện.

Tha thứ cho anh, cùng anh bước vào hạnh phúc mà tôi đã mong chờ bao năm nay.

Cuối cùng, tôi lại thấy chiếc nhẫn đó nằm trên tay Lâm Liên Liên.

Khi nghe giọng của Lục Dự trong ảnh Live.

Tôi gần như không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.

Cười nhạo bản thân vì sao lại giống một tên hề, mong chờ Lục Dự quay đầu yêu mình.

“Chuyện không như em nghĩ đâu! Đúng, anh có dẫn Lâm Liên Liên đi, nhưng đó là vì cô ấy là học muội của anh, chuyên ngành của cô ấy liên quan đến dự án anh đang làm. Anh dẫn cô ấy đi để cô ấy học hỏi thêm. Như vậy sai sao?

“Hơn nữa, dự án đó có rất nhiều người, anh và cô ấy hoàn toàn không thể xảy ra chuyện gì được.

“Thẩm Mặc… Anh không nói cho em biết vì sợ em giận. Anh thật sự rất mệt, không muốn cãi nhau với em nữa.

“Được không? Đừng làm loạn nữa mà?”

Lục Dự nhìn tôi với ánh mắt đầy mệt mỏi.

Tôi chỉ “ừm ừm” qua loa, xách túi ở cửa lên chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng anh lại nắm lấy cổ tay tôi.

Giọng anh cao lên: “Thẩm Mặc!”

Tôi hơi khó hiểu nhìn anh:

“Sao thế? Em đã nói là em có việc gấp rồi mà.

“Anh không sai, được chưa?”

Lục Dự đột nhiên ngập ngừng.

“Em… thật sự không giận à?”

Trước đây, hễ dính đến chuyện liên quan đến Lâm Liên Liên, tôi đều nổi đóa lên, cãi nhau với anh không dứt.

Giờ đây, tôi thực sự đã mệt mỏi.

Không muốn cãi nữa.

Vậy mà anh lại không vui?

Tôi gật đầu, rút tay ra khỏi tay anh.

Quay người, mở cửa, không chút do dự mà bước đi.

6

Tôi đến công ty, bắt đầu bàn giao công việc, xử lý tài liệu, bận rộn đến mức không chạm chân xuống đất.

Khi khó khăn lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tôi phát hiện Lục Dự đã đặt một phần bánh ngọt giao tận nơi cho tôi.

Tôi từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt.

Anh ấy đặt đúng chiếc bánh vị thanh quýt hoa nhài của cửa tiệm mà tôi yêu thích nhất.

Năm năm trước.

Chính ở tiệm này, anh đã tỏ tình với tôi.

Trước khi tỏ tình, anh học làm bánh thanh quýt hoa nhài với chủ tiệm suốt một tháng.

Cuối cùng, với vành tai đỏ bừng, anh bưng chiếc bánh đến trước mặt tôi.

“Thẩm Mặc. Anh hy vọng giữa chúng ta chỉ có ngọt ngào, không có đắng cay.”

Tôi cười, lấy kem phết lên mặt anh.

“Lời tỏ tình của anh quê chết đi được!”

Nhìn chiếc bánh, tôi chợt thất thần.

Tôi và Lục Dự, rốt cuộc đã đi đến bước đường người còn, tình mất này như thế nào?

Trên bánh có một tấm thiệp.

“Đừng giận nữa. Nhài à.”

Thực ra, trước đây Lục Dự thường gọi tôi bằng tên thân mật, Nhài.

Nhưng lần đó, sau khi hoàn thành buổi diễn thuyết cuối cùng ở trường, anh trở về.

Anh say khướt, nằm vật ra ghế sofa.

Tôi bước đến đỡ anh dậy.

Lúc đó, anh mới mở mắt, ánh mắt sáng rực chưa từng thấy.

Tôi ngửi thấy mùi hương hoa nhài ngọt ngào tỏa ra từ người anh.

“Nhài.”

Anh gọi tôi.

“Em là bông hoa nhài duy nhất trong đời anh.”

Tôi thấy tai mình hơi nóng lên.

Dù gì thì chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã hơn 20 năm, yêu nhau 5 năm, nhưng hiếm khi nghe anh nói những lời sến sẩm như vậy.

Thế mà anh cứ ôm tôi, nói mãi.

Nhớ lại chuyện xưa, lẩm bẩm kể về việc anh yêu tôi thế nào.

Tôi cười, đẩy anh ra.

Cuối cùng cũng đưa anh vào giường, cúi xuống đắp chăn cho anh.

Lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng gọi khiến cả người tôi lạnh toát.

“Liên Liên.”

Tôi kinh tởm đến mức không thể ăn uống gì, cãi nhau với anh một trận lớn.

Anh thề thốt rằng anh đã gọi “Nhài”, chỉ vì anh uống say nên nói không rõ, còn tôi thì vì quá nhạy cảm với chuyện của Lâm Liên Liên nên mới nghe nhầm.

Anh chỉ trời thề thốt, nghiêm giọng:

“Nếu anh nói dối, trời đánh anh chết, không được yên thân.”

Chuyện đó mới tạm thời được bỏ qua.

Từ đó về sau.

Tôi không muốn nghe anh gọi tôi là “Nhài” nữa.

Tôi tiện tay ném chiếc bánh vào thùng rác.

Tin nhắn của Lục Dự hiện lên trên điện thoại.

“Thẩm Mặc, đừng làm loạn nữa.”

“Anh và Liên Liên thực sự không như em nghĩ đâu. Em chỉ đang lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”

“Tối nay anh sẽ đến đón em tan làm. Chúng ta đến nhà hàng mà lần trước em nói muốn thử, bù cho kỷ niệm 5 năm.”

Tôi chẳng buồn quan tâm đến lời anh nói.

Thực tế chứng minh.

Tôi đã làm đúng.

Tôi bận rộn cho đến khi trời tối mịt, đã quá giờ tan làm từ lâu.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng Lục Dự đâu.

Tôi ngẩng lên nhìn đồng hồ, nhíu mày, tắt máy tính, vội vàng chạy xuống lầu, hướng đến trung tâm thương mại.

Tối qua tôi đã đặt vé máy bay, còn sáu ngày nữa là tôi sẽ đi Pháp.

Tôi phải nhanh chóng mua đủ những thứ cần thiết.

Nhưng khi tôi xách theo những túi lớn túi nhỏ từ siêu thị ở tầng hầm ra ngoài, hầu hết các cửa hàng ở tầng một đã đóng cửa.

Ánh đèn trung tâm thương mại mờ dần.

Tôi quay đầu lại, và nhìn thấy Lục Dự.

Cùng với Lâm Liên Liên.