8
Hôm sau là ngày phát lương hàng tháng.
Tôi không những không nhận được tiền, mà còn bị báo là nợ công ty 2800 tệ.
Dù tôi đã nghỉ việc, nhưng công ty vẫn chưa thanh toán lương tháng trước cho tôi.
Tôi đợi cả ngày, nhưng vẫn không thấy tiền về tài khoản.
Không thể nhịn thêm nữa, tôi nhắn tin cho ông chủ.
[Lương tháng trước của tôi khi nào mới trả?]
Số tiền đó dù không đủ mua một đôi giày của tôi, nhưng cũng là công sức tôi bỏ ra suốt một tháng.
Đó là quyền lợi mà tôi đáng được nhận.
Ông chủ gửi cho tôi một bảng thống kê chi chít chữ, chi tiết cách họ đã khấu trừ toàn bộ lương của tôi.
[Cô đi làm muộn 1 lần, trừ 500 tệ.]
[Cô dùng điện thoại trong giờ làm 10 lần, mỗi lần trừ 50 tệ.]
[Mỗi ngày công ty yêu cầu đăng 30 bài quảng cáo trên mạng xã hội, tổng 900 bài/tháng, cô chỉ đăng 80 bài, mỗi bài thiếu bị trừ 1 tệ.]
[Công ty mỗi tuần cung cấp miễn phí 1 chai nước khoáng, nhưng tháng trước cô đã uống 50 chai, mỗi chai trừ 10 tệ…]
[Tổng thu nhập tháng trước của cô: -2800 tệ.]
[Nói cách khác, cô phải trả lại công ty 2800 tệ. Khi nào có thời gian, nhớ đến nộp tiền nhé?]
Tôi ngớ người.
Tháng trước, tôi vừa ký một hợp đồng trị giá hàng chục triệu cho công ty.
Trong ngành này, nhân viên kinh doanh thường được hưởng hoa hồng 0.5%, tức là phải được vài trăm nghìn.
Vậy mà giờ đây không những không có hoa hồng, tôi còn nợ công ty tiền?
Lúc trước tôi làm ở công ty này, một phần vì muốn ăn cơm Vương mẹ nấu.
Mặt khác, tôi cũng muốn giúp đỡ con trai bà ấy một chút.
Nhưng bây giờ, anh ta không xứng đáng nhận sự giúp đỡ của tôi nữa.
Tôi chất vấn anh ta.
[Còn hợp đồng tôi ký tháng trước thì sao? Khi nào tôi mới nhận được hoa hồng?]
[Trong hợp đồng công ty ghi rõ ràng, nhân viên kinh doanh được hưởng 0.5% doanh số.]
Ông chủ nhắn lại ngay lập tức.
[Xem ra cô chưa đọc kỹ hợp đồng nhỉ? Phía sau còn ghi: “Ông chủ có quyền giải thích cuối cùng.”]
[Cô nghĩ hợp đồng đó là nhờ cô mà có chắc? Đó là tài nguyên của công ty!]
[Khách hàng ký hợp đồng vì họ tin tưởng công ty. Nếu để A Hoa đi gặp khách, chắc còn ký nhanh hơn cô ấy chứ.]
A Hoa là… con chó của ông chủ.
Ý anh ta là tôi còn không bằng một con chó à?
Tôi tức đến mức tay run bần bật, lập tức gọi cho mẹ.
Trước đây khi tôi vào làm, mẹ tôi nói sẽ ủng hộ công việc của tôi.
Vậy nên, bà rủ hội bạn thân ký hợp đồng với công ty để giúp tôi.
Với họ, vài triệu không phải là vấn đề.
Giúp đỡ con gái của bạn thân một chút, cũng chẳng mất gì.
Mẹ tôi an ủi tôi.
“Đã bảo con cứ làm đại tiểu thư đi, chạy đi làm thuê làm gì cho cực?”
“Sao nào? Mẹ mua lại cái công ty đó cho con hả?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần đâu, tên keo kiệt đó vẫn còn nợ con tiền.”
“Con sẽ kiện, đòi lại những gì thuộc về mình.”
Ngay lập tức, mẹ tôi gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân.
Các dì lập tức phẫn nộ, tuyên bố từ nay không hợp tác với công ty đó nữa.
Không chỉ vậy, họ còn chê chất lượng sản phẩm, yêu cầu chấm dứt hợp đồng.
Chẳng bao lâu, tôi thông qua tòa án lao động, lấy lại được 3.200 tệ tiền lương và 60.000 tệ hoa hồng.
Nửa năm sau, mất đi toàn bộ nguồn khách từ tôi, công ty không có đơn hàng nào nữa.
Tổng giám đốc Vương gọi điện cầu xin tôi quay lại làm việc.
Anh ta hứa trả lương cứng 20.000 tệ, mọi điều kiện đều có thể thương lượng.
Nhưng chỉ một tháng sau, công ty chính thức phá sản.
Còn tôi, lên đường ra nước ngoài học tiến sĩ, bắt đầu một cuộc sống mới.
End