Tôi xem kỹ video chụp được cửa sổ và căn phòng, không hề có rắn nào xuất hiện.
Bà mẹ bỉm sữa khóc nấc gửi tin nhắn xin lỗi:
“Mẹ chồng tôi nói đứa bé cứ khóc, tôi nghĩ rắn trong nhà sẽ không an toàn hơn, nên bảo bà ấy ôm con đi lên tìm em. Kết quả bà ấy vừa ra ngoài đã bị rắn cắn.”
Nếu không phải đứa trẻ vô tội, tôi đã định chặn cô ấy rồi.
Đây chẳng phải tự tìm đường chết sao?
“Mẹ chồng tôi vẫn còn thở, bà ấy cố gắng ôm con leo lên tầng, tôi cầu xin em đi cứu bà ấy! Em biết về rắn, chắc chắn biết cách giải độc đúng không?”
Tôi đâu phải bác sĩ chuyên nghiệp, làm sao tôi biết được?
Có lẽ cô ấy chỉ có thể trông cậy vào xe cứu thương.
Bà mẹ bỉm sữa khóc to hơn:
“Hôm nay cả thành phố đều có cuộc thi marathon, đường phố đều bị phong tỏa, đừng nói cứu hỏa, ngay cả một con ruồi cũng không thể vào được khu này.”
Tôi nói sao xe cứu hỏa mãi chưa đến, hóa ra là vì lý do này!
Nhưng tại sao lại là hôm nay?
Bà mẹ bỉm sữa tiếp tục gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình cuộc gọi video.
Một bóng rắn lớn hiện lên, tôi thật sự không đoán sai.
Trong bức ảnh, có một con rắn lướt qua cùng với một đôi giày thể thao.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ—con rắn này chắc chắn có người nuôi.
Rất có thể nó đang bị ai đó điều khiển để tấn công cư dân.
Bà cụ phòng 606 sống chết chưa rõ, còn mẹ bỉm sữa thì đang phát điên trong nhóm chat.
Cuối cùng, ban quản lý cũng có phản hồi: M,ộ/t” C[hé/n: T]iê/u S.ầ/u
“Cư dân phòng 606 đừng lo lắng, chúng tôi sẽ lập tức cử người đến kiểm tra tình hình.”
Nhưng kỳ lạ thay—
Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên trước nhà tôi.
Tôi tiến lại gần, nhìn qua mắt mèo, nhưng không thấy ai.
Thế nhưng, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Rồi đột nhiên, nó ngừng hẳn.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng “xè xè”—
Là âm thanh trườn bò của rắn!
Vừa rồi là con rắn gõ cửa sao?
Nhưng làm thế nào mà nó có thể gõ cửa một cách có quy luật như vậy?
Đúng lúc tôi còn đang bàng hoàng, ban quản lý lại gửi tin nhắn:
“Sau khi xác nhận, trong tòa nhà có hai con trăn khổng lồ. Hiện tại, chúng tôi đã bắt được một con.
Cư dân phòng 606 đã được đưa đến bệnh viện an toàn.”
“Chúng tôi đã mời đội chuyên gia bắt rắn, sẽ tiến hành kiểm tra từng căn hộ. Mong mọi người phối hợp mở cửa.”
Họ còn đính kèm một bức ảnh chụp con rắn bị bắt.
Ban quản lý trước đó cứ giả chết, giờ lại đột nhiên tỏ ra vô cùng tích cực.
Nhóm cư dân lập tức dậy sóng, ai cũng khen ngợi ban quản lý, thả liên tục biểu tượng ngón tay cái.
Nhưng điều kỳ lạ là—
Một số cư dân vừa nãy còn rất tích cực nhắn tin, lúc này lại im bặt.
Bỗng nhiên, điện thoại tôi đổ chuông—
Lý Nhược Y gọi đến.
Tôi vừa bắt máy, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này còn dồn dập hơn.
Nhưng tôi chắc chắn—
Đó là tiếng gõ của con người!
Tôi lập tức thả lỏng cảnh giác.
Giọng một người đàn ông vang lên từ bên ngoài:
“Mở cửa đi, tôi là người của ban quản lý, đến bắt rắn!”
Tôi vừa đặt tay lên nắm cửa, thì trong điện thoại, Lý Nhược Y hét lên:
“ĐỪNG MỞ CỬA!”
Tôi vội nhìn qua mắt mèo để kiểm tra xem người bên ngoài là ai.
Nhưng… mắt mèo đã bị thứ gì đó che kín, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cất giọng bình thản:
“Tôi đang tắm, chờ một lát!”
Vừa nói, tôi vừa nhanh chóng chạy vào phòng.
Lý Nhược Y gửi một cuộc gọi video.
Trong màn hình, cô ấy đang đứng trước cửa văn phòng ban quản lý.
Tôi ngạc nhiên.
“Cậu vẫn chưa về nhà sao?”
Cô ấy thở hổn hển, gấp gáp nói:
“Đoan Ngọ! Tớ vừa đạp xe đến cổng chung cư, định nhờ bảo vệ mở cửa cho tớ vào. Nhưng khi đến nơi, bảo vệ chẳng thấy đâu cả!”
“Tớ đi tìm ban quản lý thì phát hiện cửa văn phòng cũng bị khóa!”
Tôi sững người.
“Không thể nào! Ban quản lý vẫn đang nhắn tin trả lời cư dân trong nhóm chat mà?”
Cô ấy cắn môi, nhìn về phía xa:
“Bây giờ xe cộ xếp hàng dài ở cổng, không ai ra vào được!”
Tôi chết lặng.
Điều đó có nghĩa là— Mộ/:t C.hé]n T”iê,u Sầ[u”
Xe cấp cứu và lính cứu hỏa cũng không thể vào!
Ban quản lý đang nói dối!
Lẽ nào… con rắn này là do ban quản lý thả ra?
Họ đang diễn một vở kịch “vừa ăn cướp vừa la làng”?
Dạo gần đây, cư dân và ban quản lý xảy ra nhiều mâu thuẫn.
Rất nhiều người bất mãn với dịch vụ kém cỏi của họ, nên đã trì hoãn đóng phí quản lý.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà họ lại thả rắn ra để hại người?
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng dữ dội.
Tôi rùng mình, toàn thân run rẩy.
Bên ngoài, người đàn ông lớn tiếng gào lên:
“Nếu cô không hợp tác, chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!”
“Chúng tôi”?
Không chỉ có một người!
Giọng Lý Nhược Y run rẩy trong điện thoại:
“Đoan Ngọ, cậu đừng tin bất kỳ ai! Đừng mở cửa!”
Cô ấy nói đúng.
Hiện tại, ở trong nhà là an toàn nhất.
Chỉ cần chờ qua đêm nay…
Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một âm thanh khác.
“Xin mời nhập vân tay.”
“Mật khẩu sai!”
Giọng thông báo lặp đi lặp lại.
Tôi nín thở, siết chặt môi, không dám phát ra tiếng động nào.
Người bên ngoài thấy tôi không phản ứng, bắt đầu nóng ruột, muốn phá cửa xông vào.
Tôi bịt chặt miệng, nhẹ nhàng bước vào bếp, rút một con dao.
Đúng lúc này, mẹ bỉm sữa phòng 606 gửi tin nhắn cho tôi.
“Sao cô chưa mở cửa? Tôi đang đứng ngoài với bên quản lý đây.”
Tôi cảm giác tim mình đập mạnh đến mức muốn nổ tung.
Lạnh sống lưng.
Rất rõ ràng—
Người nhắn tin cho tôi, không phải là cô ta!
Với tính cách của mẹ bỉm sữa 606, nếu tôi không mở cửa, cô ta đã đứng ngoài mắng tôi té tát rồi.
Có thể khẳng định, mẹ bỉm sữa cũng đã gặp chuyện không may.
Tôi cầm chặt dao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất—
Bọn chúng là một nhóm!
Nếu chỉ có một người, chắc chắn không thể sắp đặt mọi chuyện nhanh chóng đến vậy.
Không chần chừ nữa, tôi lập tức nhắn vào nhóm chat:
【Đừng tin ban quản lý! Đừng mở cửa!】
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị gửi tin nhắn thứ hai…
Tôi nhận ra—
Tôi không thể gửi tin nhắn.
Mạng đã bị ngắt.
“Con đàn bà chết tiệt, mở cửa ra!”
Giọng người đàn ông ngoài cửa trở nên dữ tợn, hắn đã mất hết kiên nhẫn.
Tôi cố lấy can đảm hỏi:
“Mày không phải người của ban quản lý! Rốt cuộc mày là ai?”
Bên ngoài vang lên một tràng cười lạnh:
“Kẻ đến giết mày.” M”ộ[t/ C:hé.n Ti/ê]u S”ầu,
Rồi đột nhiên, tất cả im lặng.
Cùng lúc đó, mạng được khôi phục.
Tôi kinh hãi đến mức ngã ngồi xuống ghế sofa.
Người này có khả năng khống chế cả hệ thống mạng, thậm chí thao túng cả điện thoại của tôi!
Tin nhắn tôi gửi trước khi mất mạng đã khiến nhóm chat bùng nổ lần nữa.
Không khí hoảng loạn bao trùm cả nhóm, ai nấy đều rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ.
Cư dân 1008—một kẻ hay thích đứng ra tổ chức các cuộc biểu quyết, hôm qua còn kêu gọi ký đơn kiện ban quản lý—bỗng nhiên nhảy vào chỉ trích tôi:
“908, bớt gieo rắc hoảng sợ đi! Nếu không tin ban quản lý, vậy chúng ta biết tin ai đây?”
Hắn luôn là kẻ dẫn đầu trong các cuộc tranh luận, thích thao túng dư luận.
Hôm nay đòi kiện ban quản lý, ngày mai lại tổ chức phản đối.
Hắn tiếp tục lớn giọng trong nhóm:
“Tôi đề nghị! Mọi người đừng nghe 908 nói nữa. Nhóm trưởng, hãy đá cô ta ra khỏi nhóm!”
Ngay lập tức, có hàng loạt người hùa theo.
Đúng là một đám ngu ngốc!
Tôi đang cố cứu bọn họ mà bọn họ lại đi tin vào lời dối trá!
Tệ hơn, tên 1008 còn kêu gọi mọi người mở cửa:
【Mọi người cứ mở cửa cho ban quản lý vào kiểm tra, như vậy chúng ta có thể tự do ra vào rồi!】
Hắn đang đẩy mọi người vào chỗ chết!
Lúc này, cư dân phòng 707 bất ngờ đăng lên vài bức ảnh—
Một người phụ nữ nằm gục trong hành lang, máu me khắp người.
Ai đó nhận ra ngay—
“Là mẹ bỉm sữa 606!”
Cô ta quả nhiên đã gặp chuyện!
Cư dân phòng 707 nhanh chóng nhắn: