Giả vờ không quen tôi?

 

Chậc, đúng là dám nói dối trắng trợn mà không biết ngượng.

 

Nhưng bà ta có nói gì cũng vô ích, bởi vì…

 

Tôi đã đưa toàn bộ ảnh của bà ta và bố tôi cho mọi người xem từ trước rồi.

 

Trong ảnh, bà ta ôm ấp bố tôi, vẻ mặt đầy ngọt ngào.

 

Những bà dì, bà thím hóng chuyện sao có thể tin lời bà ta?

 

“Ơ, không quen á? Thế ai trong ảnh này vậy? Không lẽ cô có chị em sinh đôi à?”

 

“Giả vờ giả vịt cái gì chứ! Ảnh chụp rành rành, còn muốn chối?”

 

“Cô tưởng chúng tôi mù chắc?”

 

“Còn không biết xấu hổ mà đứng đây ngụy biện à? Quả nhiên là mặt dày như tường thành!”

 

Bị chửi đến mức không còn đường lui, sắc mặt Vạn Linh từ trắng bệch chuyển sang xanh lét, ánh mắt loé lên sự hoảng hốt.

 

Cuối cùng, bà ta giận dữ hét lên:

 

“Cút ngay! Lập tức cút khỏi nhà tôi!”

 

“Lũ các người rảnh rỗi không có việc gì làm à? Đi hóng chuyện của tôi làm gì? CÚT!”

 

“Và cả con nhãi kia nữa, biến ngay!”

 

Tôi nhìn bà ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Bà ta gấp rồi.

 

Nhưng tôi đâu dễ dàng rời đi thế này?

 

Tôi chấm chấm nước mắt, giọng nghẹn ngào, yếu đuối đến đáng thương, nhìn Vạn Linh cầu xin:

 

“Dì Vạn Linh, con xin dì, đừng bắt bố mẹ con ly hôn có được không?”

 

“Chỉ cần dì chịu rời xa bố, con có thể đưa tiền cho dì! Dì thích tiền của bố đúng không? Con cũng có rất nhiều tiền lì xì!”

 

Nói xong, tôi giơ chiếc hộp tiết kiệm đang ôm trong tay lên cao rồi đập mạnh xuống đất.

 

“Rắc!”

 

Chiếc hộp vỡ toang.

 

Từng đồng xu một tệ, năm hào lăn lông lốc khắp nền đất, phát ra những tiếng lanh canh giòn tan.

 

Tôi quỳ xuống, từng đồng từng đồng nhặt lên, nắm một vốc đầy, rồi chân thành đặt vào tay bà ta.

 

“Dì cầm lấy đi! Con cho dì hết! Chỉ cần dì đi khỏi bố con, đừng phá hoại gia đình con nữa!”

 

Xung quanh, tiếng bàn tán càng lớn, giọng nói tràn đầy khinh bỉ.

 

“Trời ơi, đứa nhỏ tội nghiệp quá, đến cả tiền lì xì cũng mang ra để đuổi loại đàn bà trơ trẽn này đi.”

 

“Đúng là không còn liêm sỉ! Một đứa trẻ cũng biết cô ta yêu tiền, vậy mà vẫn còn mặt mũi ở đây?”

 

“Người ta có con gái đáng thương thế này mà còn nỡ nhẫn tâm giật chồng người ta, loại phụ nữ này sao không bị sét đánh đi?”

 

“Bảo sao đàn ông bỏ tiền ra cũng chỉ để chơi, đâu có ai dám cưới làm vợ chính thức!”

 

Mặt Vạn Linh trắng bệch, bàn tay run lên khi chạm vào mấy đồng xu.

 

Cảm giác bị người ta chế giễu, khinh thường ngay trước mặt như thế này, bà ta có thích không?

 

Chưa hết đâu. Đây chỉ mới là màn dạo đầu thôi!

 

Tên nhóc đó—Viên Tiêu, con trai của Vạn Linh—xông lên định đánh tôi.

 

Nhưng trước khi nó kịp ra tay, tôi đã nhanh hơn.

 

Tôi túm chặt lấy tai nó, vặn mạnh!

 

“Aaaaaa! Đau quá! Buông ra!”

 

Nó gào lên như con heo bị chọc tiết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

 

Vạn Linh tá hỏa lao tới định giúp con trai mình, nhưng hai nữ vệ sĩ của tôi lập tức cản bà ta lại.

 

“Bà đứng yên, không được nhúc nhích.”

 

Tôi vẫn nắm chặt lấy tai Viên Tiêu, không buông.

 

Vừa khóc, tôi vừa gào lên, tay chân không ngừng đánh, cấu, cào, đá, véo nó không chút nương tay!

 

“Không có mày, bố tao sẽ không bỏ rơi tao!”

 

“Mày đã cướp mất bố tao! Đều là tại mày! Tại mày!”

 

“Tại sao mày lại sinh ra! Nếu không có mày, gia đình tao đã không bị phá hoại!”

 

Tôi càng đánh càng hăng, như thể dồn nén tất cả căm hận từ kiếp trước xuống.

 

Dù tôi chỉ là một đứa trẻ, nhưng con gái phát triển nhanh hơn con trai cùng tuổi.

 

Viên Tiêu lùn hơn tôi nửa cái đầu, gầy gò hơn tôi, sao có thể là đối thủ?

 

Nó bị tôi đánh đến mức ngồi bệt xuống đất, vừa giãy giụa vừa gào khóc.

 

“Mẹ ơi cứu con! Nó điên rồi! Nó đánh con!”

 

Nhưng Vạn Linh bị vệ sĩ kìm chặt, không thể lao đến giúp con mình được!

 

Cả khu biệt thự, toàn bộ hàng xóm hóng chuyện đều đứng xem.

 

Ai cũng thấy cảnh đứa con riêng của bố tôi bị con gái ruột chính thức đánh đến mức khóc lóc thảm thiết.

 

Tôi không chỉ muốn đánh nó.

 

Tôi muốn toàn bộ thế giới này thấy rõ, nó chỉ là một kẻ cướp đoạt, kẻ đáng bị khinh bỉ!

 

Nó không phải em trai tôi.

 

Nó là ác quỷ.

 

Từ khi sinh ra, nó đã mang theo tội lỗi.

 

Nó và người mẹ trơ trẽn của nó đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi và mẹ.

 

Không chỉ vậy, chúng còn nhẫn tâm quay lại hãm hại chúng tôi, như thể những gì chúng cướp đoạt chưa đủ để thỏa mãn lòng tham.

 

Để giúp mẹ nó tẩy trắng, để khiến dư luận quay lưng với mẹ con tôi, nó—Viên Tiêu—ngay từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã ra tay với tôi.

 

Nó thuê người trong trường tung tin đồn nhảm.

 

Bịa đặt rằng mẹ tôi là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc gia đình bọn họ, rằng chính mẹ con tôi đã hại chết bố.

 

Nó kích động lũ con gái hư hỏng trong trường, xúi chúng nhốt tôi trong nhà vệ sinh, xé nát sách vở và bài tập của tôi.

 

Nó dựng chuyện vu khống tôi gian lận thi cử, khiến tôi bị giáo viên và bạn bè xa lánh.

 

Nó còn sai người chặn đường tôi trên đường về nhà, đổ nước bẩn lên người tôi, cười nhạo tôi như một con chó hoang dơ dáy.

 

Nó không chỉ là một đứa trẻ.

 

Nó là một con rắn độc sinh ra trong bùn nhơ, bản chất thối nát từ tận gốc rễ.

 

Kiếp trước, tôi đã mềm lòng.

 

Kiếp này, tôi sẽ không nhân nhượng.

 

Tôi không quan tâm nó là trẻ con.

 

Chỉ cần nó đã ra tay, tôi sẽ khiến nó phải trả giá gấp trăm lần!

 

8

 

Khi bố tôi đến nơi, Viên Tiêu đã bị tôi đánh đến mức mặt mày bầm dập, quần áo xộc xệch, hoàn toàn mất sạch vẻ kiêu ngạo thường ngày.

 

Vạn Linh ôm chặt con trai, khóc lóc thê thảm, nước mắt rơi như mưa, bộ dáng đầy uất ức như thể tôi mới là kẻ bắt nạt.

 

“Anh xem đi! Đây là con gái ruột của anh đấy! Nó đánh con trai chúng ta thành ra thế này! Anh còn không ra tay dạy dỗ nó sao?!”

 

Bố tôi nghe vậy, giận đến mức sắc mặt tái xanh.

 

Ông ta giơ tay lên, chuẩn bị tát thẳng vào mặt tôi.

 

Nhưng hai nữ vệ sĩ của tôi lập tức chắn ngay trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bố tôi, hai tay nửa nắm chặt, cơ bắp căng lên, sẵn sàng ra tay khống chế nếu ông ta dám động thủ.

 

Tôi thò đầu ra giữa hai người họ, ngẩng cao cổ, cười lạnh nhìn bố.

 

“Nếu bố còn muốn vào đồn cảnh sát nữa, thì cứ đánh đi. Đánh mạnh vào, đánh chết con luôn đi!”

 

“Lần trước bố đánh gãy hai cái răng của con, lần này lại muốn đánh nữa đúng không?”

 

Tôi hất cằm khiêu khích, ánh mắt không chút sợ hãi.

 

Xung quanh bắt đầu xôn xao.

 

“Lại đánh con gái? Lần trước mới bị giam năm ngày, giờ lại muốn vào đó tiếp à?”

 

“Đúng là thói vũ phu không bỏ được, đáng mặt đàn ông không vậy?”

 

“Con gái ruột mà còn nỡ đánh, thử hỏi hắn có chút lương tâm nào không?”

 

Bố tôi sững người.

 

Ông ta không ngờ tôi lại thách thức trắng trợn như vậy.

 

Không ngờ, một đứa con gái mà ông ta từng xem là vô dụng, yếu đuối, nay lại dám đối đầu với ông ta trước mặt bao nhiêu người.

 

Bố, ông có dám đánh không?

 

Tôi chờ xem.

 

“Con chỉ muốn bảo vệ gia đình của chúng ta, con đã làm sai điều gì?”

 

“Là bố không biết liêm sỉ, lén lút ngoại tình với người khác! Gặp phải một người cha như bố, con đúng là xui xẻo tám đời!”

 

Giọng nói non nớt của tôi vang vọng giữa đám đông, nhưng từng chữ đều sắc bén như dao, cứa thẳng vào mặt bố tôi.

 

Xung quanh, những người hóng chuyện ngày càng đông, tạo thành một vòng tròn chặt kín quanh chúng tôi.

 

Từng người hăng hái bàn tán, lớn tiếng chỉ trích bố tôi và Vạn Linh.

 

“Tên đàn ông này đúng là cặn bã! Cả vợ lẫn con gái đều không cần, chỉ để mắt đến hồ ly tinh bên ngoài!”

 

“Vậy mà trước đây còn giả vờ là doanh nhân thành đạt, ai ngờ lại là loại người không ra gì!”

 

“Cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì! Cướp chồng người ta xong còn muốn cướp luôn tài sản, đúng là vô liêm sỉ!”

 

Lời bàn tán ngày càng khó nghe, chỉ trích ngày càng nặng nề.

 

Bố tôi đứng giữa tâm bão dư luận, sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy.

 

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, ném thêm một nhát dao chí mạng:

 

“Bố, nếu bố có gan phản bội mẹ, có gan nuôi con riêng, vậy thì cũng có gan đối diện với sự khinh bỉ của mọi người chứ?”