6

Sáng hôm sau, tôi thấy sư phụ dẫn theo một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh bước đến.

Ngay lập tức, tôi nhận ra, đây chính là nữ chính nhỏ bé, dịu dàng.

“Vị An, đây là đồ đệ mới của ta, tên Tiêu Tiêu.

Con đến trước, nên đương nhiên là sư tỷ của nó.”

Tôi nhớ lại nguyên tác, ở giai đoạn này, mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Tiêu vẫn rất tốt.

Nhưng sau đó, khi cô ấy phát hiện tôi gây khó dễ cho nam chính, cô ấy bắt đầu xa lánh tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài.

Quả nhiên, nữ phụ độc ác như tôi thì không xứng có bạn bè.

7

【”Đây là nữ chính sao? Quả nhiên trông rất thanh thuần, đúng kiểu tiểu bạch hoa.”】

【”Nếu không đọc trước cái kết, ai mà ngờ được cô ấy lại là boss cuối chứ.”】

【”Mọi người không thấy cặp này cũng rất thú vị à? Đại tiểu thư cao quý, lạnh lùng kết hợp với một tiểu sư muội ngoài mềm trong cứng. Chắc đến khi bị ép xuống giường, đại tiểu thư vẫn nghĩ tiểu sư muội của mình yếu đuối lắm đấy!”】

【”A a a, làm ơn đừng spoil nữa!”】

8

Tầm mắt tôi bỗng tối sầm, động tác định bước lên phía trước dừng lại giữa chừng.

Sư phụ liếc nhìn tôi, khóe môi khẽ cong một nụ cười nhàn nhạt.

“Tiêu Tiêu, còn không mau chào hỏi sư tỷ của con.”

Tiêu Tiêu cúi đầu hành lễ, dáng vẻ yếu ớt như một bông dây tơ hồng lay lắt trước gió.

“Tiểu sư muội chào sư tỷ.”

Tôi cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, gượng gạo đáp lại:

“Tiêu sư muội.”

Sư phụ nhìn chúng tôi một lượt rồi gật đầu:

“Ta để sư tỷ dẫn các con làm quen nơi này trước. Sau này đều phải ở đây lâu dài, làm quen sớm vẫn hơn.”

Sau khi sư phụ rời đi không lâu, một nữ tử có dung mạo thanh tú cưỡi kiếm đáp xuống trước mặt tôi.

“Đây là Vị An sư muội và Tiêu Tiêu sư muội phải không?

Ta là sư tỷ của các muội, Lý Tư.”

Khi Lý sư tỷ xuất hiện, tôi liếc nhìn bình luận.

May mắn thay, lần này không còn những lời lẽ hổ báo nữa.

Có vẻ như sư tỷ này không có nhiều tương tác với tôi trong tương lai.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi dẫn chúng tôi tham quan một vòng quanh ngọn núi, Lý sư tỷ còn giúp chúng tôi nhận lệnh bài thân phận, sau đó mới rời đi.

“Vị An sư tỷ.”

Từ phía sau vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ.

Tôi quay đầu lại, thấy Tiêu Tiêu đang nhìn tôi với ánh mắt rụt rè, trong đôi mắt to tròn của nàng chứa đầy vẻ uỷ khuất:

“Sư tỷ, có phải muội đã làm gì sai khiến tỷ không vui không?”

Xuất thân từ gia tộc trọng võ, tôi hiếm khi tiếp xúc với những cô gái kiểu này, không khỏi cảm thấy lúng túng.

“Không có đâu, chắc là muội nghĩ nhầm thôi.”

Tiêu Tiêu lập tức nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui:

“Sư tỷ không ghét muội, thật tốt quá. Lúc nhìn thấy tỷ lần đầu, muội đã thấy rất vui, như thể đã từng gặp tỷ ở kiếp trước vậy.”

Tôi có thể nhẫn tâm với nam chính, nhưng đối diện với nữ chính đang nũng nịu như vậy, trái tim tôi không tự chủ được mà mềm nhũn.

【”Sư muội biết làm nũng, hồn sư tỷ sẽ bay mất~”】

【”Chẳng trách nguyên tác cuối cùng nữ chính tiểu bạch hoa lại thắng. Đại tiểu thư chắc chắn sẽ sa vào bẫy của nàng ấy, sau đó bị ăn sạch không chừa một mảnh.”】

【”Hê hê, ăn sạch sẽ…”】

Khi đang nói chuyện với Tiêu Tiêu, vài dòng bình luận lướt qua trước mắt tôi, nhưng tôi chưa kịp đọc rõ đã biến mất.

Chợt nhớ ra nhiệm vụ “mỗi ngày bắt nạt nam chính một lần”, tôi viện cớ rời đi.

Xuống đến chân núi, từ xa đã thấy Chúc Thanh Sơn đang quét dọn sân.

Khác với dáng vẻ cam chịu khi ở bên tôi, lúc này cậu mặc bộ trường bào màu xám của đệ tử tạp dịch, trông lại toát lên vẻ phong nhã của một cây ngọc trước gió.

Nhớ lại nhiệm vụ hệ thống giao, tôi bắt đầu quan sát cậu, cân nhắc nên ra tay từ đâu.

“Đại tiểu thư.”

Thấy tôi, cậu lập tức dừng tay, bình thản chờ lệnh như đã quá quen.

Tôi tỏ vẻ không kiên nhẫn:

“Đồ ăn của Vấn Tiên Tông khó nuốt quá. Ngươi đi làm cho ta ít bánh ngọt đi.”

Theo lý mà nói, Chúc Thanh Sơn giờ đã là ngoại môn đệ tử, không còn chịu sự sai khiến của tôi nữa.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng quay người đi về phía nhà bếp.

Chưa đầy một canh giờ, cậu đã mang ra một đĩa bánh hoa đào.

Tôi thầm tiếc, không thể bắt bẻ cậu ở khoản thời gian.

Nhón lấy một miếng bánh, tôi đưa lên miệng nếm thử…

…Không ngờ lại ngon đến bất ngờ.

9

Tôi nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cố nén ý muốn ăn thêm một cái, rồi gắng gượng trách mắng:

“Ngươi làm cái gì vậy? Khó ăn thế này!”

Chưa kịp tiếp tục nổi giận, Chúc Thanh Sơn đã nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt tôi:

“Xin đại tiểu thư trách phạt.”

Cậu ta giành lời thoại của tôi, khiến tôi ngẩn người đứng đó, đành lúng túng nói:

“Đúng là nên phạt ngươi…”

Chúc Thanh Sơn ngẩng đầu lên, chủ động đưa má về phía tôi.

Tôi giơ tay, nhưng lưỡng lự mãi, không biết nên đánh thế nào.

【”Chỉ số M (người thích bị ngược đãi) bùng nổ!”】

【”Thật ghen tị với nam chính, được đại tiểu thư đánh!”】

【”A a a, đừng thưởng cho cậu ta, thưởng cho tôi đi!”】

【”Chúc Thanh Sơn đúng là cao tay, cố ý phạm lỗi để được đại tiểu thư đánh à? Chưa thấy ai làm M mà giảo hoạt như vậy!”】

Tôi nhắm mắt, cắn răng, giơ tay tát mạnh.

“Chát!”

Cái tát khiến đầu Chúc Thanh Sơn nghiêng hẳn sang một bên, hồi lâu không thấy cậu ta nói gì.

Chẳng lẽ tôi đánh mạnh quá?

Khi tôi nhíu mày định hỏi, thì cậu ta đột nhiên phát ra một tiếng thở dốc đầy ẩn ý.

Tôi: “…”

Chúc Thanh Sơn quay lại nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:

“——Xin đại tiểu thư tiếp tục trách phạt.”

Rốt cuộc là tôi đang phạt cậu ta hay tự hành hạ chính mình đây?!

Tay tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn vào đôi mắt như tràn ngập xuân thủy của cậu ta, tôi thật sự không thể đánh thêm.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ ngoài sân vọng vào.

“Vị An sư tỷ, hai người đang làm gì vậy?”

Là Tiêu Tiêu!

Tiêu Tiêu mặc một bộ y phục trắng tinh của đệ tử, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, cả người trông trong sáng tựa nụ hoa còn đọng sương sớm.

Nàng nhẹ nhàng bước vào, dáng vẻ uyển chuyển như gió xuân.

Tôi khẽ nhíu mày.

Nhanh như vậy mà nàng đã sắp phát hiện bộ mặt thật của tôi sao?

Tiêu Tiêu tiến lại gần, thoáng liếc Chúc Thanh Sơn một cái đầy khó chịu, nhưng sau đó lại đổi sang biểu cảm yếu đuối thường thấy.

“Sư tỷ, người này đã làm trái ý tỷ, đáng bị trách phạt. Chỉ là…”

“Chỉ là” phía sau chắc hẳn là lời cầu xin tha cho cậu ta, tôi nghĩ vậy.

Nhưng không ngờ, Tiêu Tiêu dịu dàng nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
“Chỉ là, người này da dày thịt thô, muội sợ sẽ làm đau tay sư tỷ. Hay là để Tiêu Tiêu thay tỷ xử phạt đi.”

Nếu tôi không nhầm, đầu ngón tay nàng còn khẽ gãi lòng bàn tay tôi, khiến tôi giật mình vì cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Tâm trạng vốn căng thẳng của tôi rốt cuộc cũng sụp đổ hoàn toàn.

Chúc Thanh Sơn thẳng lưng quỳ dưới đất, dáng vẻ như một cây tùng xanh kiên cường:

“Tôi là hạ nhân của đại tiểu thư, đương nhiên chỉ có đại tiểu thư mới được trách phạt tôi.

Không phải ai cũng có quyền vượt mặt đại tiểu thư để dạy dỗ tôi.”

Nghe vậy, mắt Tiêu Tiêu ửng đỏ, nàng dựa hẳn vào vai tôi, vẻ yếu ớt như không chịu nổi áp lực.

“Sư tỷ, muội chỉ muốn giúp tỷ giải tỏa bớt thôi, vị sư huynh này sao lại nói những lời như vậy…

Có phải Tiêu Tiêu đã làm sai không?”

Tôi cũng thấy lời của Chúc Thanh Sơn hơi quá, nhưng lúc này không phải lúc để mâu thuẫn với Tiêu Tiêu.

“Không ai nói muội sai cả.”

Trong ánh mắt ẩn chứa ý khiêu khích của Tiêu Tiêu, tôi quay sang nhìn Chúc Thanh Sơn trước mặt.

“Hôm nay sẽ không phạt ngươi, còn không mau cảm ơn Tiêu sư muội.”

10

Chúc Thanh Sơn khẽ giật khóe miệng, miễn cưỡng nói:

“Đa tạ Tiêu sư muội.”

Dù sao nhiệm vụ bắt nạt nam chính hôm nay đã hoàn thành, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn tiện tay lấy nốt mấy miếng bánh đào hoa còn lại trên bàn.

Vừa đi, tôi vừa buông một câu đầy trái lương tâm:

“Thứ này tuy khó ăn, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không tệ.”

Trong ánh mắt Chúc Thanh Sơn lóe lên một tia sáng.

Cậu định mở lời, nhưng Tiêu Tiêu đã nhanh chóng cắt ngang.

“Muội cũng biết làm một số món bánh đơn giản.”

Nàng thoáng liếc nhìn Chúc Thanh Sơn, rồi mỉm cười ôm lấy cánh tay tôi:

“Nếu sư tỷ muốn ăn, để muội làm cho tỷ nhé, được không?”

“Được.”