Hiệu quả sau khi hoàn thành rất tốt.

Nhìn vào chính mình trong gương toàn thân, tôi thậm chí có chút không nhận ra bản thân nữa.

“Wow, từ cô nàng ngọt ngào của chúng ta biến thành chị đại cool ngầu rồi này, hoàn hảo!”

Quả thật trông rất ổn.

Tâm trạng tôi, vốn đang rơi xuống đáy vực, dần dần trở nên tươi sáng hơn.

Nhưng còn chưa kịp vui vẻ được hai phút, tôi lại bị đâm thêm một nhát.

Người khác gặp “sát thủ kem lạnh”, còn tôi gặp “sát thủ kéo cắt tóc”!

Tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ một, hai nghìn, cắn răng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng cô nhân viên lễ tân lại thông báo với tôi, hóa đơn hết 12 triệu.

Hả?!

Tôi có thể trả hàng được không?

Thấy Tiêu Đào chuẩn bị quẹt thẻ, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại, “Để tớ tự trả.”

“Không cần, để tớ.”

“Không được, cái này quá đắt rồi.”

Tôi vội lấy điện thoại ra định quét mã thanh toán.

Nhưng Tiêu Đào chỉ dùng một tay đã giữ chặt tôi lại.

Cô ấy nói: “Tớ có thẻ hội viên, được giảm giá. Hơn nữa, tiệm này sắp đóng cửa rồi, tớ phải nhanh chóng dùng hết tiền trong thẻ, nếu không sẽ lãng phí mất.”

Vì câu nói của Tiêu Đào, nụ cười trên mặt cô lễ tân suýt nữa thì không giữ nổi.

Cuối cùng, Tiêu Đào đã dùng vũ lực để giành chiến thắng tuyệt đối.

Cô ấy ôm lấy tôi, kéo tôi đi ra ngoài, “Được rồi, đừng buồn nữa, cậu mời tớ ăn cơm đi.”

4.

Tôi không chỉ mời Tiêu Đào ăn cơm.

Chúng tôi còn đến quán bar uống rượu.

Đã rất lâu rồi tôi không uống rượu.

Thực ra tửu lượng của tôi khá tốt, không đến mức ngàn chén không say, nhưng người bình thường cũng không uống lại tôi.

Nhưng mà Phương Chuẩn không cho tôi uống rượu.

Anh ta nói con gái uống rượu có hại cho sức khỏe, lại dễ gặp nguy hiểm, anh ta không yên tâm.

Anh ta bảo tôi hãy suy nghĩ cho anh ta, đừng để anh ta phải lo lắng.

Tôi đã đồng ý.

Tôi nghĩ đó là sự quan tâm của Phương Chuẩn, là tình yêu của anh ta dành cho tôi!

Nếu tôi không chấp nhận, vậy chẳng phải là tôi quá ngang bướng sao?

Vì vậy, từ đó trở đi, tôi không hề uống một giọt rượu nào.

Người khác hỏi, tôi tự hào nói:

“Bạn trai tôi lo lắng cho tôi, không cho tôi uống.”

Nhưng có nhiều chuyện, một khi nhìn thấu bản chất ẩn sau hiện tượng, mới thấy đáng sợ.

Bao năm qua, Phương Chuẩn nhân danh tình yêu, đặt ra vô số quy tắc và cấm đoán đối với tôi.

Chỉ cần tôi có chút bất mãn hay phản kháng, anh ta liền nói:

“Anh làm vậy là vì tốt cho em!”

“Anh làm vậy vì yêu em!”

“Anh chỉ lo cho em thôi!”

“Em không thể thay đổi một chút vì anh sao?”

Tôi từng bước thỏa hiệp, từng bước nhượng bộ.

Và kết quả của sự nhượng bộ đó là—anh ta đã cắt đi mái tóc của tôi.

Càng nghĩ tôi càng giận, tôi ngửa đầu, uống cạn ly rượu trước mặt.

“Này này này, uống chậm thôi!”

“Đào Đào.”

“Hả?”

“Cậu nói xem, bao năm qua tớ ở bên Phương Chuẩn, có phải là một sai lầm không?”

Tôi rất mơ hồ.

Tiêu Đào nhìn tôi, hỏi:

“Thế cậu nói đi, cậu muốn chia tay, chỉ đơn thuần vì hắn ta cắt tóc cậu sao?”

Tôi khẽ run lên, sau đó vùi đầu vào đầu gối.

Tiêu Đào xoa xoa tóc tôi: D..I.Ch b.ở.i t.h..u. đ.iế..u ng..ư

“Thôi, không muốn nói thì đừng nói.”

Tôi lắc đầu.

Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói thế nào.

Một lúc sau, tôi khàn giọng mở miệng:

“Phương Chuẩn… hắn đã đẩy tớ xuống vực thẳm.”

5.

Thực ra, câu này không nên nói như vậy.

Nhưng tôi thật sự cảm thấy như vậy.

Tôi có chút sợ độ cao.

Mức độ bình thường như bao người khác.

Tôi, giống phần lớn mọi người, sợ những cây cầu kính, sợ tàu lượn siêu tốc, sợ tháp rơi tự do.

Không ảnh hưởng gì nghiêm trọng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải vượt qua nỗi sợ này.

Nhưng Phương Chuẩn lại không nghĩ thế.

Anh ấy nói: “Nếu em muốn trở thành một người tốt hơn, nhất định phải vượt qua những nỗi sợ hãi trong lòng mình.”

Anh ấy nói: “Anh sẽ giúp em.”

Và cách mà anh ấy “giúp” tôi chính là đưa tôi đi nhảy bungee.

Tôi cực kỳ phản đối.

Đó là lần đầu tiên tôi từ chối anh ấy một cách dứt khoát đến vậy.

Anh ấy nói: “Vậy được, em không nhảy, em đi cùng anh, anh nhảy cho em xem.”

Khi đó, tôi thực sự cảm động.

Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn nhảy bungee vì yêu tôi.

Nhưng khi đến nơi, mọi chuyện lại khác đi.

Anh ấy kéo tôi, yêu cầu nhân viên mặc đồ bảo hộ bungee cho tôi.

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Đến khi nhận ra, tôi bắt đầu phản kháng dữ dội.

Ban đầu, có lẽ nhân viên còn nghĩ rằng chúng tôi đang đùa giỡn, cho đến khi tôi bật khóc và bắt đầu cầu xin.

Nhân viên nói: “Nếu chính bản thân không muốn, thì không thể nhảy.”

Phương Chuẩn gật đầu, “Không nhảy, chỉ là đưa cô ấy cảm nhận một chút thôi.”

Anh ấy còn hỏi: “Như này là đã trong trạng thái buộc dây rồi đúng không?”

Nhân viên gật đầu.

Tôi cứ nghĩ những gì anh ấy nói là thật.

Tôi cứ nghĩ rằng anh ta thực sự chỉ muốn đưa tôi đi trải nghiệm độ cao của nhảy bungee.

Nhưng khi tôi run rẩy bước lên bục nhảy, anh ta lại bất ngờ đẩy tôi xuống.

“Khi nào? Sao tớ không biết?” Tiêu Đào nghiến răng hỏi, giọng đầy tức giận.

Tôi nói: “Mười tháng trước, khi cậu đang ở nước ngoài.”

Khoảnh khắc bị đẩy xuống, tôi chỉ nghĩ rằng—mình sắp chết rồi.

Và tôi thực sự suýt chết.

Tim ngừng đập, rơi vào trạng thái sốc.

Suýt chút nữa không cứu được.

“Đồ điên!” Tiêu Đào trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói, “Vậy mà cậu vẫn tiếp tục ở bên hắn? Cậu không cần mạng nữa sao?”

Lần đó, tôi thực sự bị dọa đến sợ hãi.

Sau khi tỉnh lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là chia tay, thậm chí tôi còn sợ phải nhìn thấy anh ta.

Nhưng tất cả mọi người đều khuyên tôi:

“Phương Chuẩn yêu cậu, chỉ là cách thể hiện sai mà thôi.”

Còn Phương Chuẩn, anh ta ngày đêm túc trực bên tôi, thậm chí cuối cùng còn quỳ xuống trước mặt tôi.

Anh ta nói:

“Anh sai rồi, Tuế Tuế. Chỉ cần em đừng rời xa anh, anh sẽ đồng ý với em mọi chuyện.”

Tôi thừa nhận, tôi đã mềm lòng.

Hoặc có thể nói, suy nghĩ cố hữu trong tôi luôn tin rằng—chỉ cần không phải vì phản bội, thì mối quan hệ này vẫn có thể cứu vãn.

6.

Tiêu Đào nói tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm.

“Cậu lẽ ra nên cắt đứt sạch sẽ với hắn ta từ mười tháng trước. Lần trước cậu không kiên quyết, lần này nhất định không được mềm lòng.”

“Có lẽ Tiêu tiểu thư sẽ phải thất vọng rồi.”

Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.

Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm.

Đây chẳng phải là giọng của Phương Chuẩn sao?

Nhưng, làm sao anh ta có thể ở đây được?

“Phương Chuẩn? Anh đến đây làm gì?”

Tiêu Đào lập tức đứng chắn trước mặt tôi, che tôi lại phía sau cô ấy.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Phương Chuẩn.

Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, đứng đắn, mang theo cơn giận dữ đè nén, hoàn toàn không hợp với khung cảnh hiện tại.

“Tiêu tiểu thư, đây là chuyện giữa tôi và Tuế Tuế, hy vọng cô đừng can thiệp.”

“Ha, anh và Tuế Tuế? Hai người đã chia tay rồi, được chưa!”

“Tôi không đồng ý.”

“Ai cần anh đồng ý! Anh nghĩ đây là ly hôn à, cần phải được cả hai bên chấp thuận? Chỉ là chia tay thôi, Tuế Tuế muốn chia là chia!”

Tiêu Đào và Phương Chuẩn vốn chẳng ưa gì nhau.

Lúc này, hai người như đang giương cung bạt kiếm.

Nếu không vì khác biệt về giới tính, họ có lẽ đã lao vào đánh nhau rồi.

Nhưng đó không phải điều tôi quan tâm.

Tôi ngây người nhìn Phương Chuẩn, “Tại sao anh lại ở đây?”

Phương Chuẩn nhíu mày thật sâu, “Tần Tuế Hòa, anh bảo em rời đi là để em bình tĩnh lại, không phải để em đến đây uống rượu. Em quên mất đã hứa với anh những gì rồi sao?”

“Tôi hỏi anh, tại sao anh lại ở đây?” Tôi cao giọng, cứng đầu hỏi lại.

“Theo anh về, đây không phải nơi em nên đến.”

Câu nói của anh ta làm tôi hoàn toàn nổi giận.

Tôi trực tiếp ném chiếc túi trong tay về phía anh ta.

“Phương Chuẩn, tại sao anh lại ở đây? Có phải anh đã theo dõi tôi không?”

Phương Chuẩn bị cú ném của tôi làm loạng choạng lùi một bước.

Dưới sự truy hỏi không ngừng của tôi, cuối cùng anh ta cũng mở miệng.

Anh ta nói:

“Anh đã cài định vị vào điện thoại của em.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi lạnh người.

“Mẹ kiếp, đồ biến thái…”

Tiêu Đào lập tức văng tục, định lao lên.

Nhưng tôi kịp kéo cô ấy lại.

“Anh đi đi, đây là nơi công cộng, tôi không muốn làm ầm lên quá khó coi.”

Phương Chuẩn nói:

“Em đi với anh.”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta:

“Phương Chuẩn, đừng ép tôi.”

Không biết có phải vì giọng điệu của tôi quá lạnh lùng hay không, anh ta sững lại một chút, rồi không tiếp tục dây dưa nữa.

Anh ta chỉ nói:

“Tuế Tuế, đừng uống rượu, không tốt cho sức khỏe. Đừng để anh lo lắng.”

“Lo cái quái gì, cút đi, đừng có ra vẻ đạo mạo nữa!” Tiêu Đào không nhịn được, lớn tiếng mắng.

7.

Vì Phương Chuẩn, cuộc vui của chúng tôi bị phá hỏng.

Không nán lại lâu hơn, tôi và Tiêu Đào quay về chỗ cô ấy.

Đêm đó, tôi ngủ không yên giấc.

Giống hệt như mười tháng qua.

Mười tháng đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên méo mó.

Tôi tha thứ cho Phương Chuẩn, nhưng không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện.

Thậm chí, tôi bắt đầu nhìn lại mối quan hệ của chúng tôi một cách nghiêm túc hơn.

Những gì tôi từng cho là biểu hiện của tình yêu từ Phương Chuẩn, dần dần khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Anh ta không cho phép tôi kết bạn WeChat với người khác giới.

Anh ta không cho phép tôi mặc váy ngắn trên đầu gối.

Anh ta không cho phép tôi trang điểm đậm.

Anh ta không cho phép tôi về nhà sau tám giờ tối.