Lần này hắn không gọi tài xế, cũng không định ra cửa sau.
Hắn ra khỏi cửa chính, vừa mới bước ra, thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống.
Người đứng ở cửa hoảng loạn, tiếng hét bắt đầu vang lên.
Hắn cứng người quay lại, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Vẫn như những lần trước, hắn báo cảnh sát, lần này hắn không rời đi ngay lập tức, từ cảnh sát biết được người phụ nữ đã mất tên là Đường Lịch, còn rất trẻ.
Hà Xuyên Đình không còn thời gian quan tâm đến thông tin của cô ta, hắn chỉ biết rằng, trong những ngày tiếp theo, hắn rất có thể sẽ chéc vì tai nạn.
Quả đúng như vậy, hai ngày sau hắn bất ngờ ngã chéc trong bồn tắm ở nhà mình.
Mở mắt lần nữa, vẫn là căn phòng riêng đó, vẫn là thời gian quen thuộc.
Hắn gần như phát điên, làm sao có thể chấp nhận việc một người liên tục chéc ngay trước mắt mình, làm sao có thể chấp nhận việc mình liên tục chéc vì tai nạn.
Hà Xuyên Đình lao ra khỏi phòng riêng, giữa đường chặn người phụ nữ tuyệt vọng đang chạy trốn, nắm lấy cánh tay cô, tức giận quát: “Cô đừng có chạy nữa!”
Đường Lịch mắt ngấn nước, sợ hãi nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên Hà Xuyên Đình can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, hắn xử lý đám người đó rồi cứu lấy cô gái kia.
Hắn làm vậy cũng vì không còn lựa chọn, chỉ muốn biết việc mình liên tục trở lại có liên quan gì đến người phụ nữ trước mặt không.
Hắn đưa Đường Lịch về nhà mình, sắp xếp cho cô một căn phòng tầng một, nói với cô rằng giá phải trả để cứu cô là trong một tuần không được rời khỏi ngôi nhà này.
Ban đầu Đường Lịch nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ, sau vài ba ngày nhận thấy không có nguy hiểm, mới dần dần bình tĩnh lại.
Hà Xuyên Đình cho người điều tra hồ sơ của cô ta, chỉ sau vài giờ đã có một hồ sơ cá nhân đầy đủ trước mặt hắn.
Con gái nhà giàu thất thế?
Hắn nhếch mép, xác nhận người này không gây hại cho mình rồi ném hồ sơ vào một góc.
Tuần đó hắn sống một cách cẩn thận, còn không dám đi vào nhà tắm nhiều lần.
Hắn bình an sống sót đến ngày thứ bảy.
Tốt lắm, nhưng tâm trạng Hà Xuyên Đình lúc này vô cùng phức tạp, có vẻ như chỉ cần không để cô ta nhảy lầu chéc, hắn cũng sẽ không rơi vào vòng luẩn quẩn này nữa.
Nhưng hắn vẫn chủ quan, sau khi thả Đường Lịch đi nửa tháng, Hà Xuyên Đình lại chéc vì một tai nạn.
Sau đó lại sống sót trở lại.
Lần này, hắn chắc chắn rằng mình đang bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận, nguyên nhân chính là người phụ nữ tên Đường Lịch này.
Hắn thực sự không hiểu tại sao, đã cứu người rồi tại sao vẫn chéc? Tại sao vẫn tiếp tục bị mắc kẹt trong chu kỳ?
Trừ khi Đường Lịch chéc trước hắn?
Lần này Hà Xuyên Đình quyết định giải quyết triệt để hơn, tống hết tất cả những kẻ đang truy đuổi cô ta vào tù và yêu cầu giám sát chặt chẽ, đảm bảo rằng bọn họ không thể ra ngoài trong vài năm tiếp đó.
2. Tiết Sưởng.
“Có hối hận không?”
Có, nhưng cũng không hoàn toàn.
Khi mới tới nhà họ Đường, đứng dưới lầu nhìn cô gái nhỏ trốn sau rèm cửa nhìn lén mình, anh ta đã hiểu rằng đó là người thuộc về một thế giới hoàn toàn khác với mình.
Sự tự ti đã ăn sâu vào xương tủy, theo thời gian, cũng khiến bản tâm của anh ta trở nên vặn vẹo.
Lần đầu tiên nảy sinh ham muốn xấu xa là khi cô gái ấy vừa trưởng thành.
Bông hoa xinh đẹp nở rộ, tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Ai có thể từ chối được cám dỗ của việc độc chiếm một đóa hoa như thế?
Tiết Sưởng thấy mình may mắn vì có một gương mặt cũng khá ưa nhìn.
Khi cô ấy bắt đầu có những cảm xúc đầu đời, gương mặt đó trở thành tài sản có lợi nhất của anh ta.
Anh ta cố tình câu kéo, dẫn dụ ánh mắt của cô gái, từng chút một hướng về phía anh ta.
Nhưng anh ta cũng biết, bản thân thực sự là một kẻ đê tiện u ám.
Cô ấy sẽ không thích anh ta như vậy.
Tiết Sưởng đã cố gắng học cách giả vờ, biến mình thành dáng vẻ mà cô thích.
Sự đầu tư đã có dần thu về được thành quả, ánh mắt của cô gái đối với hắn ngày càng trở nên ngượng ngùng và say đắm.
Lúc đó, Ôn Tĩnh lén lút tìm hắn, vì biến cố gia đình, hiện tại cô ta sống khó khăn, hy vọng người anh trai thuở nhỏ này có thể giúp đỡ.
Dù hiện tại anh ta có vẻ sống khá tốt.
Nhưng Tiết Sưởng lại không biết làm sao, vì anh ta cũng chỉ sống nhờ vào nhà họ Đường, không có khả năng tài chính để giúp đỡ cô ta.
Nhưng anh ta không thể chịu nổi việc Ôn Tĩnh khóc lóc cầu xin anh ta, dù sao anh ta cũng đã có nhiều năm tình cảm chân thành với cô ta.
Anh ta thực sự coi Ôn Tĩnh như em gái.
Vì vậy, Tiết Sưởng nghĩ ra cách, để Đường Lịch giúp đỡ cô ta.
Khi giới thiệu Ôn Tĩnh với cô, anh ta tỏ ra rất thản nhiên, nói rằng đó là một sinh viên nghèo mà anh ta quen khi làm tình nguyện, đang đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.
Đường Lịch rất tin tưởng hắn.
Học phí hai nghìn tệ mỗi năm, với cô chỉ là một khoản tiêu vặt.
Sự khác biệt giữa con người sống dưới ánh sáng của sự giàu có và một kẻ nghèo khổ trở nên cực kỳ tàn nhẫn.
Ôn Tĩnh chỉ nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, nhưng vóc dáng gầy gò, cô ta đeo cặp sách, đầu cúi xuống, nước mắt lấp lánh trong mắt, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Tiết Sưởng nhìn cô, như nhìn thấy bản thân mình lúc mới vào nhà họ Đường.
Anh ta hiểu rằng Ôn Tĩnh khóc không phải vì cảm động.
Mà là vì ở độ tuổi đó, cô lại bị buộc phải tiếp nhận sự thương hại của người khác.
Tự trọng còn lại bị dẫm nát dưới chân.
Có lẽ, đó là lý do tại sao anh ta và Ôn Tĩnh có nhiều điểm chung.
Anh ta không yêu Ôn Tĩnh, anh ta biết rõ, người anh ta thực sự yêu thương từ đầu đến cuối chỉ có Đường Lệ.
Nhưng thực tế cuộc sống liên tục dạy hắn về sự khác biệt giữa hai người bọn họ.
Ba Đường, người đã khen ngợi anh ta rất nhiều trước mặt con gái, sau lưng lại lạnh lùng đánh giá anh ta.
Những lời nói đó của ông ta đã hoàn toàn đập nát giấc mơ của Tiết Sưởng.
Hắn không thể quên được, hình ảnh ba Đường ngồi trên ghế da rộng lớn, kẹp điếu thuốc giữa kẽ ngón tay, với vẻ mặt châm biếm, khinh miệt hỏi hắn: “Cậu có tư cách gì để ở bên con gái tôi?”
“Cậu tự hỏi bản thân có gì xứng đáng để có được con bé?”
“Những người xung quanh con bé đều là thiên tài, có tiền có thế, cậu đứng giữa bọn họ, thì tính là cái gì?”
“Con bé còn nhỏ, gặp gỡ ít người, nên mới thích cậu.”
“Bao giờ nó lớn hơn chút nữa, đi ra thế giới bên ngoài, nó sẽ biết, trên đời này không chỉ có mỗi cậu, Tiết Sưởng.”
Anh ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ và tức giận như vậy.
Thực ra, trước khi ba Đường nói những lời đó, anh ta thật sự nghĩ rằng đối phương coi anh ta là con rể tương lai.
Nhưng hóa ra anh ta chỉ là một trò giải trí cho con gái của họ.
Điều thực sự kích thích ham muốn và tham vọng của anh ta là chuyện xảy ra với Ôn Tĩnh khi cô ta học năm nhất.
Trong lúc làm thêm vất vả trong khách sạn, cô ta bị khách hàng cưỡng ép đưa đi.
Người khách đó là bạn của ba Đường, Cao Kỳ.
Tiết Sưởng quỳ xuống đất cầu xin, nhưng ba Đường không chịu giúp đỡ.
Ông chỉ nhìn Tiết Sưởng bằng ánh mắt phức tạp: “Có suy nghĩ không đúng mực, để thành ra kết quả như vậy, là điều cô ta đáng phải chịu.”
Tiếc thay lúc đó anh ta không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ba Đường.
Anh ta chỉ nghĩ những người giàu như bọn họ xem những người nghèo như anh ta chỉ như là những con kiến, có thể tùy ý hành hạ.
Ôn Tĩnh thì có tội gì cơ chứ?
Cô sống một đời khó khăn nhưng vẫn kiên cường, vẫn luôn không chịu khuất phục trước sự tàn khốc của số phận, cô hoàn toàn xứng đáng với một tương lai tốt đẹp hơn.
HOÀN—–