9
Buổi đấu giá chật kín người qua lại.
Tôi khoác tay Lý Vi, một hơi ăn liền bốn miếng bánh ngọt.
Cô ấy nhìn tôi đầy ghét bỏ:
“Không phải bình thường cậu cứ kêu giảm cân sao? Hôm nay sao lại ăn khỏe thế?”
Chẳng mấy chốc, cô ấy lại lắc lắc cánh tay tôi, nũng nịu nói:
“Nhưng mà tớ thích cậu mũm mĩm một chút. Gầy thế này, gió thổi một cái là bay mất tiêu rồi.”
Tôi gượng cười.
Tôi không phải thèm ăn.
Mà là tôi thực sự sợ nghèo.
Sợ ăn xong bữa này, sẽ không biết bữa sau ở đâu.
Sợ đến mức đã hình thành thói quen, chỉ cần gặp đồ ăn là lập tức nhét đầy miệng.
Lý Vi vô tình ngoảnh đầu lại, như phát hiện ra châu lục mới, chỉ vào phía sau tôi, hét lên đầy kinh ngạc:
“Không phải nam thần trường cậu thích sao? Sao lại đi cùng người phụ nữ khác?”
Tôi xoay đầu lại.
Chỉ thấy Thẩm Ngạn An xuất hiện trong buổi đấu giá, bên cạnh là Kiều Tĩnh.
Tôi hỏi hệ thống:
“Đây không phải nơi cần xác minh tài sản mới được vào sao? Hắn ta vào bằng cách nào? Cướp ngân hàng một đêm phát tài à?”
“Ký chủ, trước đây cô đã từng đưa anh ta thiệp mời. Hiện tại, anh ta vào với tư cách là bạn đồng hành của cô.”
Quần áo trên người Thẩm Ngạn An vẫn là bộ hôm qua lúc bị đuổi đi.
Dù đã được giặt sạch, nhưng không được là lượt cẩn thận, trên vải còn những nếp nhăn rõ ràng.
Sự túng quẫn của một người, thể hiện không sót một chút nào.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu.
Sự oán hận và bực bội trên mặt dần dần tụ lại nơi khóe môi, cuối cùng nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Cứ như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Anh ta có lẽ nghĩ rằng, tôi xuất hiện ở đây là vì anh ta.
Dù sao thì mảnh đất này, tôi cũng từng nhiều lần nhắc đến với anh ta trong riêng tư.
Còn nhiều lần cam đoan rằng sẽ tặng nó làm quà sinh nhật năm 24 tuổi của anh ta, giúp anh ta khởi nghiệp, sự nghiệp thăng hoa.
Đến lúc bắt đầu đấu giá, sự tự tin kiêu ngạo trên mặt Thẩm Ngạn An càng hiện rõ.
Anh ta hoàn toàn ung dung, tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.
Sau nhiều vòng đấu giá, tôi giành được quyền sở hữu mảnh đất này với 3 tỷ.
Người dẫn chương trình hồ hởi cầm hợp đồng lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy kính trọng:
“Tiểu thư Hứa, chúc mừng cô đã thành công giành được quyền phát triển mảnh đất này. Sau khi ký hợp đồng, nó sẽ chính thức trở thành tài sản cá nhân của cô.”
Tôi vừa định bước lên, thì Thẩm Ngạn An lại bình tĩnh đứng dậy.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, lòng tự trọng đã mất của anh ta được khôi phục hoàn toàn trong khoảnh khắc này.
Khuôn mặt mang theo chút kiêu hãnh, anh ta nhìn tôi, mở miệng:
“Hàm Nguyệt, nể tình em đã mua mảnh đất này vì anh, anh có thể tha thứ cho sự bốc đồng tối qua của em.”
“Chỉ cần em xin lỗi Tĩnh Tĩnh, tối nay anh có thể dọn về biệt thự ở tiếp.”
10
3 tỷ
Anh ta nhận nó một cách hiển nhiên, mà trên mặt không hề có chút biết ơn nào.
Chỉ có kích động và đương nhiên.
Thẩm Ngạn An có lẽ không biết, bên trong cơ thể này, linh hồn đã đổi thành một người khác.
Và anh ta cũng sắp nhận ra rằng, muốn moi tiền từ miệng tôi, còn khó hơn moi răng.
Tôi ngồi tại chỗ, từ trên xuống dưới đánh giá anh ta một lượt, cười mà như không cười:
“Ai nói tôi mua mảnh đất này vì anh?”
Thẩm Ngạn An khựng lại trong giây lát.
Tôi cười nhạt:
“Chỉ bằng anh? Mà cũng xứng với mảnh đất trị giá 3 tỷ?”
“Chẳng lẽ dưới đó có viền vàng chắc?”
Tiếng cười khẽ khàng vang lên trong khán phòng.
Lý Vi kích động túm lấy tay áo tôi, nước mắt lưng tròng:
“Nguyệt à, mắt cậu đã mù suốt 5 năm, cuối cùng hôm nay cũng khỏi rồi!”
“Sau này đừng tái phát nữa nhé!”
Dưới ánh đèn, Thẩm Ngạn An trông chẳng khác gì một gã hề bị người ta chế giễu.
Sự nhục nhã và xấu hổ như từng cú tát liên tục giáng xuống lòng tự trọng của anh ta.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, cứ như thể lần đầu tiên nhận ra con người thật của tôi vậy.
Thật trùng hợp.
Tôi với anh ta, thực sự mới quen chưa đến một ngày.
Hệ thống bắt tôi đến để “cứu rỗi”?
Đúng là tìm nhầm người rồi.
Một kẻ tăm tối như tôi, ngay cả bản thân còn không cứu nổi, thì làm gì có hơi sức mà cứu vớt một nam phụ si tình với cái tôi cao ngất trời?
Những lời bàn tán trong buổi đấu giá lọt vào tai Thẩm Ngạn An một cách rõ ràng.
Toàn là những câu như “ăn bám”, “được bao nuôi”.
Kiều Tĩnh không nhịn được, đứng bật dậy, chất vấn tôi:
“Hứa Hàm Nguyệt, cô dựa vào đâu mà không tặng miếng đất này cho Ngạn An?”
Tôi nheo mắt nhìn cô ta.
“Không thì cô bỏ ra 3 tỷ giúp anh ta đi?”
Kiều Tĩnh cứng họng.
Dường như trên thế gian này, chỉ cần nam phụ có chút u ám, cố chấp, thì ai ai cũng phải vô điều kiện bảo vệ anh ta.
Tôi cũng là một kẻ tăm tối, độc miệng, bò lê dưới đáy xã hội.
Vậy tại sao chưa từng có ai đến giúp tôi vô điều kiện?
Thẩm Ngạn An mặt mày âm trầm, nắm lấy tay Kiều Tĩnh, trước khi rời khỏi hội trường đấu giá, vẫn hung hăng ném lại một câu:
“Hứa Hàm Nguyệt, cả đời này, dù cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại biệt thự của cô!”
11
Nam phụ si tình, cuối cùng cũng dắt theo nữ chính, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Không còn tôi xen vào giữa bọn họ.
Tôi nghĩ, Thẩm Ngạn An bây giờ chắc hẳn đã toại nguyện, sống cuộc đời vẻ vang như mong muốn.
Ba ngày sau khi đấu giá xong mảnh đất, tôi bước vào một cửa hàng quần áo cao cấp trong trung tâm thương mại.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những mẫu mới nhất.
Chất vải mềm mại thật sự có thể xoa dịu lo lắng trong lòng tôi
Đột nhiên, hệ thống khẽ thở dài trong đầu tôi.
Tôi nhạy bén đáp lại ngay:
“Sao? Tôi mấy ngày nay không phát điên, nên cậu rảnh rỗi thở dài rồi à?”
“Nam phụ si tình dạo này thảm lắm.”
Hệ thống tốt bụng cung cấp cho tôi tình hình gần đây của Thẩm Ngạn An.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Thẩm Ngạn An đếm số tiền còn lại trong người rồi đi thuê một căn hộ một phòng ngủ ở khu ổ chuột.
Giữa mùa hè oi bức, trong phòng càng nóng hầm hập như lò hấp.
Nhưng anh ta vẫn ôm chặt Kiều Tĩnh trong lòng, ánh mắt sâu sắc, chân thành nói:
“Tĩnh Tĩnh, hãy cho anh chút thời gian. Anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp.”
“Bây giờ anh chỉ thiếu một khoản tiền đầu tư. Chỉ cần gom đủ, anh chắc chắn sẽ khởi nghiệp thành công.”
Ở nơi anh ta không nhìn thấy, Kiều Tĩnh lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ đối với căn phòng chật chội này.
Cô ta tuy xuất thân bình thường, nhưng đã từng cùng nam chính trải qua một tình yêu nồng nhiệt.
Cô ta đã từng sống trong biệt thự xa hoa, ăn uống tại những nhà hàng đắt đỏ nhất, ngủ trong những khách sạn sang trọng có giá hơn 10.000 một đêm.
Sao có thể cam tâm quay lại khu ổ chuột này?
Người phụ nữ từng được sư tử yêu thương.
Làm sao có thể chấp nhận một con linh cẩu chỉ để tạm bợ?
Hệ thống cẩn thận dò hỏi:
“Hay là… chúng ta giúp đỡ anh ta một chút? Dù gì tôi cũng có KPI đánh giá hiệu suất. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, tỷ lệ hoàn thành cá nhân của tôi sẽ bị giảm sút.”
12
Lúc này tôi đang đứng trong phòng thử đồ.
Trên tay cầm một chiếc khăn lụa mảnh.
Nghe vậy, tôi lập tức quấn khăn quanh cổ, siết chặt, trợn trắng mắt, giọng khàn khàn:
“Nào, có bản lĩnh thì nói lại câu đó xem.”
“Tin không? Tôi có thể biểu diễn một màn tự siết cổ ngay tại chỗ cho cậu xem đấy.”
Hệ thống sợ hãi khóc lóc van xin:
“Ký chủ, chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không?”
Tôi buông khăn lụa xuống, đổi giọng:
“Nhưng cậu nói cũng đúng. Nam phụ đúng là có hơi thảm thật.”
“Dù sao, ở Hồng Thành, đất chật người đông, ngay cả một cái lồng bồ câu trong khu ổ chuột cũng chẳng hề rẻ.”
Hệ thống lập tức hớn hở nhảy cẫng lên:
“Cô muốn bắt đầu cứu rỗi nam phụ rồi sao?”
Tôi rút điện thoại ra, mở WeChat tìm đến tài khoản của Thẩm Ngạn An.
Anh ta rời khỏi biệt thự đã mấy ngày, nhưng vẫn chưa xóa số tôi.
Ảnh đại diện của anh ta vẫn nằm trong danh bạ.
Bảng tin cá nhân mỗi ngày đều được cập nhật ba lần.
Mỗi bài đăng đều là khoe khoang về tình yêu của mình.
Tin nhắn cuối cùng của anh ta trên WeChat vẫn dừng lại ở mấy câu hùng hồn đầy khí phách.
Tôi gửi một tin nhắn:
【Thẩm Ngạn An.】
13
Bên kia gần như ngay lập tức hiện lên dòng chữ:
“Đang nhập…”
Sau một lúc chỉnh sửa, cắt cắt xóa xóa, rất lâu sau anh ta mới gửi đến một câu:
【Hứa Hàm Nguyệt, bây giờ cô mới liên lạc với tôi, không thấy quá muộn rồi sao?】
Muộn chỗ nào?
Đòi nợ thì không bao giờ là muộn cả.
Tôi khẽ nhíu mày, nhắn lại:
【Không muộn đâu.】
【Số tiền tôi đã chuyển cho anh trong một năm qua, cùng với tiền thuê nhà khi anh sống ở biệt thự của tôi, luật sư đã tổng hợp lại và gửi vào email của anh. Nhớ trả đúng hạn.】
Bên kia lập tức rơi vào im lặng.
Thậm chí ngay cả trạng thái “Đang nhập…” cũng biến mất.
Tôi đợi rất lâu, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Trước đây, Thẩm Ngạn An cảm thấy tôi đưa tiền cho anh ta là một sự sỉ nhục.
Bây giờ, tôi muốn lấy lại sự sỉ nhục đó, vậy mà anh ta lại bám chặt lấy nó, không chịu nhả ra dù chỉ một xu.
Thấy anh ta mãi không trả lời, tôi cố tình gửi cho anh ta WeChat của bà Lưu.
【Bà Lưu thích anh lắm, đối xử với anh chẳng khác gì con trai ruột.】
【Giờ bà ấy đã bị tôi sa thải rồi. Nếu anh cần thuê giúp việc, cứ liên hệ với bà ấy.】
【Lương tháng 8.000, bao ăn ở, lễ Tết nhân ba lương, đừng quên nhé.】
Vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Tôi giơ điện thoại lên cho hệ thống xem.
“Nhìn đi, không phải tôi không muốn cứu rỗi anh ta, mà là chính anh ta không chịu phản hồi.”
Lần này, hệ thống hoàn toàn im re.
14
Mảnh đất đấu giá nhanh chóng được phê duyệt.
Dự án mới bắt đầu gấp rút triển khai.
Để gọi thêm vốn đầu tư, tôi đặc biệt tìm đến trùm phản diện lớn nhất trong sách.
Hệ thống ban đầu còn cố ngăn cản:
【Ký chủ, đó là phản diện đấy! Là người chỉ cần giậm chân một cái cũng khiến giới thương trường Hồng Thành chấn động!】
Tôi phản bác một cách hợp lý:
【Không tìm người giậm chân là khiến cả thành phố rung chuyển, chẳng lẽ tôi lại đi tìm một gã nghèo kiết xác, giậm chân là làm sập trần nhà khu ổ chuột để đầu tư tiền sao?】
Buổi gặp gỡ diễn ra rất thuận lợi.
Dưới lớp da tiểu thư Hứa Hàm Nguyệt, tôi vẫn là một Hứa Chiêu Đệ không hiểu gì về kinh doanh.
Toàn bộ kiến thức về làm ăn duy nhất tôi có, đều nhờ vào những lần vô tình nghe được từ cô tiểu thư chung ký túc xá trước kia:
“Làm kinh doanh, quan trọng nhất là biết chia sẻ lợi ích. Chỉ khi người khác có lợi, họ mới sẵn lòng hợp tác lâu dài với mình.”
Cô ấy không chỉ giúp tôi hoàn thành đại học, mà còn dạy tôi không ít thứ thực tế.
Thậm chí, bằng lái xe của tôi cũng là do cô ấy kéo đi học chung, vì không muốn học một mình, còn tiện thể trả luôn tiền đăng ký hộ tôi.
Tôi nghiền ngẫm hai chữ “chia lợi”, sau đó quả quyết điều chỉnh tỷ lệ chia lợi nhuận từ 60 – 40 thành 70 – 30.
Sau khi ký hợp đồng, tôi hứng chí gọi vài chai rượu vang đắt tiền.
Chỉ không ngờ rằng—
Khi cửa phòng bao bị đẩy ra, người bưng rượu vào lại chính là Thẩm Ngạn An.