Bạn cùng phòng rất thích dán nhãn người khác.

Ngay ngày đầu nhập học, cô ta nhìn tôi mặc toàn hàng hiệu, liền trợn mắt nói: “Đồ giả!”

Thậm chí, để chứng minh với mọi người rằng mình không nhìn nhầm,

Cô ta cầm lấy túi xách của tôi và dùng kéo cắt xuống.

Cô ta cười nhạo: “Da bò thật thì rất mềm và nhẹ, cái này cứng như tấm thép, nhìn là biết hàng giả. Dù tôi có cắt trăm cái cũng đủ tiền đền.”

Ngay lúc đó, bảo mẫu nhà tôi bước vào.

“Cô nói đúng, đây không phải da bò đâu, vì nó là da cá sấu.”

Bà ấy giơ màn hình Alipay màu đen ra và nói:

“Tôi là vú nuôi của Nhược Lam, cô cứ chuyển khoản cho tôi, tổng cộng là 1,68 triệu tệ.”

01

Tân sinh viên năm nhất phải tham gia huấn luyện quân sự trong một tháng.

Để tránh bị cháy nắng, mẹ bảo tôi chỉ cần đến trường vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự.

Hơn nữa, mẹ còn gửi cả bà Lưu – người đã chăm sóc tôi từ nhỏ – đến trường để lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho tôi.

Thế nên, trong ký túc xá, sau khi bà Lưu cẩn thận giúp tôi dọn dẹp giường chiếu xong, bà còn chu đáo phân loại từng món quà nhỏ rồi dặn dò:

“Tiểu thư đến muộn, có thể tặng mấy chai nước hoa, kem dưỡng da này cho các bạn cùng phòng, thúc đẩy tình cảm, cố gắng hòa nhập sớm với mọi người.”

Tôi nhíu mày: “Helena Rubinstein liệu có rẻ quá không?”

Bà Lưu vội vàng lắc đầu: “Tiểu thư muốn trải nghiệm cuộc sống của sinh viên bình thường thì không thể tặng đồ quá đắt tiền được.”

Tôi đành gật đầu đồng ý.

“Vậy bà đi nhanh đi, họ sắp quay lại rồi, đợi lúc trong phòng không có ai hãy đến.”

02

Sau khi bà Lưu rời đi, tôi vui vẻ quan sát khắp ký túc xá.

Từ nhỏ, tôi đã được bố mẹ nâng niu như báu vật.

Ra ngoài thì có tài xế đưa đón, về nhà thì có bảo mẫu bên cạnh.

Cuộc sống nhàm chán vô cùng.

Vậy nên, khi vào đại học, tôi nhất quyết đòi ở ký túc xá để trải nghiệm cuộc sống tập thể.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, tôi đã nhìn thấy trên bàn của một bạn cùng phòng bày mấy chiếc túi hàng nhái cao cấp.

Ngay sau đó.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Hai cô bạn cùng phòng da rám nắng bước vào.

Cả hai trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt họ lập tức sáng rỡ.

Ngạc nhiên reo lên: “Cậu chính là người bạn cùng phòng cuối cùng của bọn tớ, Kim Nhược Lam sao?”

Cô bạn gầy hơn nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Cảm thán:

“Trời ơi, cậu tinh tế như tiểu thư nhà giàu trong phim truyền hình vậy!”

Người kia cũng hào hứng hùa theo: “Đúng đó! Da cậu trắng phát sáng luôn!”

Vừa nói, cô ấy vừa nhẹ nhàng chọc vào cánh tay tôi.

Rồi hét lên: “Mềm mịn thật!”

Thấy hai người họ cởi mở như vậy, tôi cũng bật cười theo.

Sau đó, tôi đưa cho họ những món quà bà Lưu đã chuẩn bị.

“Rất vinh hạnh được làm bạn cùng phòng với các cậu, mong sau này giúp đỡ nhiều hơn nhé.”

Lời vừa dứt.

Cửa phòng lại bị đẩy mạnh một cái.

Một cô bạn cùng phòng khác bước vào, làn da không rám nắng như hai người kia, trông khá xinh đẹp.

Cô ta quét mắt nhìn tôi một lượt.

Sau đó chậm rãi buông một câu.

“Đồ giả.”

Nói xong, cô ta đi thẳng đến bàn học, ngồi xuống ngay vị trí bày những chiếc túi hàng nhái.

02

Sau khi bà Lưu rời đi, tôi vui vẻ quan sát khắp ký túc xá.

Từ nhỏ, tôi đã được bố mẹ nâng niu như báu vật.

Ra ngoài thì có tài xế đưa đón, về nhà thì có bảo mẫu bên cạnh.

Cuộc sống nhàm chán vô cùng.

Vậy nên, khi vào đại học, tôi nhất quyết đòi ở ký túc xá để trải nghiệm cuộc sống tập thể.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, tôi đã nhìn thấy trên bàn của một bạn cùng phòng bày mấy chiếc túi hàng nhái cao cấp.

Ngay sau đó.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Hai cô bạn cùng phòng da rám nắng bước vào.

Cả hai trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt họ lập tức sáng rỡ.

Ngạc nhiên reo lên: “Cậu chính là người bạn cùng phòng cuối cùng của bọn tớ, Kim Nhược Lam sao?”

Cô bạn gầy hơn nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Cảm thán:

“Trời ơi, cậu tinh tế như tiểu thư nhà giàu trong phim truyền hình vậy!”

Người kia cũng hào hứng hùa theo: “Đúng đó! Da cậu trắng phát sáng luôn!”

Vừa nói, cô ấy vừa nhẹ nhàng chọc vào cánh tay tôi.

Rồi hét lên: “Mềm mịn thật!”

Thấy hai người họ cởi mở như vậy, tôi cũng bật cười theo.

Sau đó, tôi đưa cho họ những món quà bà Lưu đã chuẩn bị.

“Rất vinh hạnh được làm bạn cùng phòng với các cậu, mong sau này giúp đỡ nhiều hơn nhé.”

Lời vừa dứt.

Cửa phòng lại bị đẩy mạnh một cái.

Một cô bạn cùng phòng khác bước vào, làn da không rám nắng như hai người kia, trông khá xinh đẹp.

Cô ta quét mắt nhìn tôi một lượt.

Sau đó chậm rãi buông một câu.

“Đồ giả.”

Nói xong, cô ta đi thẳng đến bàn học, ngồi xuống ngay vị trí bày những chiếc túi hàng nhái.

03

Bầu không khí vui vẻ, vì câu nói của cô ấy, trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Cô bạn cùng phòng gầy gò kéo lấy cánh tay tôi, tốt bụng nói:
“Vương Tư Văn nhà cũng siêu giàu, chỉ là tính tình không được tốt lắm, cậu đừng chấp với cô ấy.”

Nói rồi, cô ấy nhận lấy túi quà, lấy ra một hộp kem dưỡng da, kinh ngạc thốt lên:
“Trời ơi, Nhược Lam, cậu thực sự là thiên kim tiểu thư sao! Mới gặp lần đầu mà đã tặng mình Black Bandage à! Tôi xỉu!!”

Cô bạn cùng phòng khác cũng cảm động nói:
“Trời ạ, có phải trong tiểu thuyết nữ chính giàu có sẽ luôn có một trợ thủ không? Hôm nay vận may này rơi trúng mình à?”

Nói xong, cô ấy còn khoa trương quỳ một gối xuống đất.

“Tiểu thư, tôi là người hầu của cô! Sau này cô có gì cần sai bảo, cứ việc ra lệnh cho tiểu nhân này!”

Hành động của cô ấy vô cùng hài hước.

Cả phòng ký túc xá lập tức bật cười rôm rả.

Nhưng ở bên cạnh, Vương Tư Văn bỗng nhiên đập vỡ món quà tôi đặt trên bàn cô ấy xuống đất, quát lên:
“Hai người nghèo quá hóa hèn à? Người ta đưa cho chút hàng giả mà cũng quỳ xuống cảm tạ như chó vậy sao?”

Giọng cô ta sắc bén.

“Vậy sau này tôi gọi hai người là chó nghèo có được không? Chỉ cần có chủ nhân, ai cho gì cũng vẫy đuôi mừng rỡ, đến cả c*t cũng vui vẻ mà ăn à?”

Tôi tức giận vì cô ta ăn nói quá mức thô lỗ, liền chất vấn:
“Cô dựa vào đâu mà nói đây là hàng giả?”

Vương Tư Văn không chớp mắt đáp lại:
“Bởi vì mẹ tôi đã dùng hơn một trăm lọ, tôi chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay hàng giả!”

Nói rồi, như để chứng minh điều gì đó, cô ta cầm lấy túi xách trên bàn tôi, quay sang nói với hai bạn cùng phòng còn lại:
“Biểu tượng này có ý nghĩa gì, hai người biết không?”

Hai người họ lắc đầu.

Cô ta cười khẩy:
“Hermès, trước khi nhập học tôi còn đi dạo cửa hàng với mẹ, chẳng hề thấy mẫu này ở đâu cả.”

Cô ta đập mạnh chiếc túi xuống bàn.

“Đồ giả vờ sang chảnh!”

“Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, chẳng phải là cố tình xây dựng hình tượng thiên kim tiểu thư để kiếm đại gia hay sao?”

“Cô giàu thế sao còn ở ký túc xá? Sao bố mẹ cô không mua hẳn một căn hộ cao cấp gần trường cho cô ở?”

Thấy mặt tôi đỏ bừng vì tức giận, cô ta đắc ý nói:
“Sao? Tôi nói trúng tim đen rồi à? Nhột đúng không?”

Nói xong, để chứng minh lời mình là đúng, cô ta lật tìm kéo, túm lấy túi xách của tôi rồi cắt xuống một nhát.

Dùng sức cắt vài lần.

Chiếc túi bị cào rách đầy vết thương.

Vương Tư Văn thở hổn hển:
“Nhìn đi! Hermès chính hãng đều được làm từ da bò thượng hạng.”

“Cái này cứng như tấm thép, nhìn là biết hàng giả.”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi.

“Loại con gái thích giả vờ sang chảnh như cô, tôi gặp nhiều rồi.”

“Gặp tôi, coi như cô xui xẻo!”

Cô ta rút điện thoại ra, vẻ mặt vênh váo.

“Cho tôi tài khoản Alipay của cô.”

“Loại túi giả thế này, dù tôi có cắt một trăm cái cũng đủ tiền đền.”

Cùng lúc đó.

Bà Lưu xách theo một hộp giữ nhiệt tinh xảo, sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa ký túc xá.

Tôi cảm thấy không ổn chút nào.

Đây là quà sinh nhật bà ấy tặng tôi.

Bà ấy đã tiết kiệm suốt hơn nửa năm nay.

Chắc chắn là đau lòng đến chết mất.

Tưởng rằng bà sẽ nổi giận.

Nhưng bà ấy vẫn giữ phong thái điềm đạm, nhã nhặn.

“Bạn học, cô nói đúng, đây thực sự không phải da bò, vì nó là da cá sấu.”

“Và cô chưa từng thấy cũng là điều bình thường, vì đây là sản phẩm mới của mùa xuân năm sau.”

Bà lấy điện thoại ra, mở giao diện Alipay đen.

“Tôi là vú nuôi của Nhược Lam, cô cứ chuyển khoản cho tôi, tổng cộng là 1,68 triệu tệ.”

Thấy Vương Tư Văn sững sờ tại chỗ.

Bà Lưu lại bổ sung thêm một câu:

“Nhìn cô mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ ngay cả từng đó tiền cũng không lấy ra nổi?”

04

Bà Lưu khí thế hùng hổ.

Màn hình Alipay đen tuyền khiến Vương Tư Văn lập tức lép vế.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, hừ lạnh: “Ồ, lừa đảo thời nay còn dám vào tận trường học à?”

“Cầm một cái túi giả, thuê một bà già, rồi mở miệng đòi tôi 1,68 triệu?”

Cô ta khoanh tay, hất cằm nhìn tôi đầy thách thức.

“Con giáp thứ mười ba cặp kè đại gia, một tháng huấn luyện quân sự không thấy bóng dáng, chắc ở nhà phá thai rồi ở cữ…”

Câu nói còn chưa dứt.

Một tiếng “chát” vang lên giòn giã.

Bàn tay của bà Lưu giáng mạnh xuống mặt cô ta.

Bộ dáng tao nhã lịch sự lập tức biến mất.

Giọng bà sắc bén: “Mày là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tiểu thư nhà tao?”

“Mở miệng là cặp kè đại gia? Sao? Mẹ mày nhờ cặp đại gia mới đẻ ra mày chắc?”

Bà nghiêm nghị nói: “Nhìn lại bản thân đi, bộ dạng hạ cấp thế này, chắc mẹ mày cũng chẳng tìm được ông chủ nào ra hồn, nên mới sinh ra đứa con mất dạy thế này!”

Nói xong, bà rút một tờ khăn giấy ra.

Chậm rãi lau tay.

“Thử để tao nghe thấy mày ăn nói lung tung thêm một lần nữa, tao xé rách cái mồm mày.”