“Thanh Thanh… lời nàng nói là ý gì?”

Hạc Tiên nghe thấy động tĩnh, vừa ngáp vừa khoác áo đi vào.

Nàng dụi mắt, giọng ngái ngủ:

“Thiên Thanh, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra toàn bộ ký ức khi lịch kiếp rồi sao?”

Đôi mắt Tạ Tân Đình chậm rãi chuyển động, hắn thất thần, lắp bắp hỏi:

“Gì cơ… cuối cùng nhớ ra?”

Hạc Tiên bật cười.

Nàng từ tốn nhảy lên giường bên cạnh, nhìn xuống Tạ Tân Đình từ trên cao.

Lúc này, đôi mắt nàng trầm ổn, sâu thẳm, rốt cuộc lộ ra dáng vẻ của một lão tiên nghìn năm.

Nàng nhếch môi cười khẩy:

“Ngươi nghĩ Thiên Thanh không để ý tới ngươi chỉ là muốn kéo dài cuộc chơi sao?

“Nếu Thiên Thanh nhớ lại mọi chuyện ngay từ đầu, nàng hẳn đã muốn một kiếm giết chết ngươi.”

18

Ta bế quan ba năm, nhưng tu vi vẫn không chút tiến triển.

Sư phụ nhìn ra điều đó, thở dài than thở:

“Thế này không phải cách, vượt qua tình kiếp chính là phải nhìn thấu mọi chuyện, mới coi như đã vượt qua thiên kiếp.

“Thiên Thanh chịu không nổi, phải ăn Vong Trần Đan, quên hết mọi chuyện cũ.

“Như vậy chẳng phải là vượt kiếp.”

Vì thế, vào một ngày hoàng đạo, sư phụ tính ra ta và Tạ Tân Đình vẫn còn một lần duyên cuối cùng.

Người lập tức gọi Hạc Tiên tới, dặn dò nàng phải tận mắt chứng kiến ta vượt qua kiếp nạn.

Ít nhất, đừng ngay từ đầu đã khiến người ta mất mạng.

Vậy nên.

Ký ức của ta mới dần dần khôi phục sau khi gặp Tạ Tân Đình.

Hạc Tiên đung đưa đôi chân nhỏ, trên gương mặt non nớt lại mang vẻ già dặn.

Nàng thở dài: “Hừm, chọn ngày giải phong ấn ký ức cho Thiên Thanh, thật là làm khó lão thân quá mà.”

Ta đã thu lại cây trâm, buông Tạ Tân Đình ra.

Hắn lặng lẽ đứng một bên, đôi tay buông thõng hai bên bị siết đến trắng bệch.

Hắn như thể có phần mơ hồ, đứng bất động nhìn ta, giọng nói khàn đặc:

“Lần duyên cuối cùng… là ý gì?

“Ta với Thanh Thanh, vốn dĩ còn cả một đời… sao lại chỉ còn lại lần cuối cùng này?”

Vừa nói, Tạ Tân Đình đã ho sặc sụa.

Hắn đau đớn gập người, tay che miệng, sắc mặt tái nhợt.

Ta thấy trong kẽ tay hắn rỉ ra từng giọt máu đỏ, mới sực nhớ lại, khi hắn đến tìm ta, cánh tay đã bị thương.

Hiện tại, vết thương vẫn chưa được băng bó.

Chỉ là.

Điều đó thì có liên quan gì đến ta?

Ta nhìn Tạ Tân Đình bằng ánh mắt lạnh lùng, cất giọng bình thản:

“Ngươi đi đi, ta không giết ngươi.”

Nghe thấy lời ta, cơ thể Tạ Tân Đình cứng đờ, ngơ ngác nhìn ta, giọng nhẹ đến gần như van nài:

“Thanh Thanh, ta biết ta đã sai… Khi đó, ta thật sự nghĩ ngươi là người do Lưu Thừa tướng phái tới để tiếp cận ta.

“Khi ấy, ta bận rộn xây dựng liên minh với nhà họ Thẩm, bận rộn đứng vững nơi triều đình.

“Dù sau đó biết thân phận của ngươi… ta cũng không nỡ động đến ngươi, chỉ nghĩ rằng đợi ta lật đổ Lục hoàng tử, ta sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Ta muốn… muốn cưới ngươi trong một hôn lễ rực rỡ.”

Nói đến đây, hàng mi Tạ Tân Đình khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta đầy vẻ cầu xin:

“Thanh Thanh, khi đó ta đã chọn sai, đã đoán sai.

“Nhưng sau này, ta đã giết Thẩm Niệm.

“Nàng ta bị ta từng chút, từng chút bẻ gãy xương, chịu roi hình suốt bảy bảy bốn chín ngày.

“Ta đã thay ngươi báo thù.

“Thanh Thanh… ngươi không thể tha thứ cho ta một lần sao?”

Ta nhìn Tạ Tân Đình, bình tĩnh gật đầu.

“Vậy nên, từ đầu ngươi đã biết Thẩm Niệm lòng dạ bất chính?

“Ngươi để nàng ta trước mặt ta nhảy nhót suốt ba năm trời.

“Hửm? Tạ Tân Đình, rốt cuộc ngươi tính toán điều gì?”

Lời vừa dứt.

Thân hình Tạ Tân Đình lảo đảo, ánh mắt đau đớn nhìn ta, nước mắt tuôn trào:

“Ta đã sai, Thanh Thanh… xin hãy tha thứ cho ta…”

19

Lễ mừng thọ sáu mươi của phụ quân được tổ chức vô cùng suôn sẻ.

Ngày hôm sau sau yến tiệc, ta cùng Hạc Tiên thu dọn hành lý, chuẩn bị cáo biệt để trở về Côn Lôn.

Tạ Nguyệt Thanh lưu luyến không rời, ôm chặt lấy chân ta, giọng nghẹn ngào:

“Nương thân đừng đi, nếu người đi, hãy mang theo cả Thanh Thanh. Con nguyện theo người đến bất cứ nơi đâu.”

Ta đẩy Tạ Nguyệt Thanh ra, ngồi xuống nhìn hắn.

Ta chỉnh lại vạt áo cho hắn.

Giờ phút này nhìn hắn, trong lòng ta chẳng còn chút đau buồn nào.

Chỉ còn lại sự bình thản.

Ta nghĩ, có lẽ năm đó ta còn quá trẻ, làm việc cũng chưa đủ cẩn trọng.

Hắn từ nhỏ được nuôi dưỡng nơi khác, chỉ tiếp xúc với những kẻ có tâm tư hiểm ác.

Nghe lời đàm tiếu của kẻ khác, hắn hận ta khi đó, cũng không có gì lạ.

Ta sinh ra Tạ Nguyệt Thanh, nhưng không dạy dỗ hắn nên người, để hắn trở thành bộ dạng hiện tại, ta cũng có phần lỗi.

Ta khẽ nói:

“Thanh Thanh, hy vọng sau này ngươi trở thành một quân vương sáng suốt, để bách tính của ngươi được sống sung túc, an khang.”

Nhưng.

Duyên phận của ta và hắn, đã dứt từ đây.

Duyên giữa ta và ngươi, đến đây là hết.

Tạ Nguyệt Thanh thực ra là một đứa trẻ nhạy cảm về cảm xúc, hắn cảm nhận được sự thờ ơ của ta đối với hắn.

Những đứa trẻ được yêu thương thì vô tư, chẳng cần kiêng dè.

Những đứa trẻ không được yêu, thì phải cẩn trọng từng bước, toan tính từng chút.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, nhưng cũng không dám khóc lớn, nén lại nỗi đau, nghẹn ngào van xin:

“Nương thân, đừng đi, người có thể đừng đi, Thanh Thanh cần người…”

Ta mỉm cười, cúi đầu:

“Xin lỗi.”

Ta đẩy Tạ Nguyệt Thanh ra, xoay người bước đi, định tìm Hạc Tiên.

Nhưng khi đi ngang khúc quanh, ta nhìn thấy Tạ Tân Đình đang chỉnh đốn hành lý, cũng chuẩn bị cáo biệt.

Hắn không biết đã nhìn ta bao lâu, ánh mắt u tối mà sâu lắng:

“Thanh Thanh, ta muốn nói với nàng hai câu cuối cùng, được không?”

Ta không phòng bị, khẽ gật đầu, bước về phía Tạ Tân Đình.

Muốn nghe xem hắn định nói gì.

Nhưng không ngờ, vừa lại gần, ta đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm.

Ngay sau đó, ta mới nhận ra, ẩn dưới mùi máu là hương thơm của Ô Vũ Ngọc.

Còn chưa kịp phản ứng.

Đầu ta đã choáng váng, cơ thể ngã ngửa ra sau.

Tạ Tân Đình vững vàng ôm lấy ta, từng chữ hắn thốt ra đều mang theo sự mê luyến không thể che giấu:

“Lời của lão đạo sĩ râu bạc trên Côn Lôn, ta không tin một chữ nào!

“Thanh Thanh, ta và nàng sẽ có một đời trọn vẹn.”

Trước khi hôn mê, trong đầu ta thoáng nghĩ.

Lão đạo sĩ râu bạc mà ngươi nói, chẳng lẽ là sư phụ ta?

Sư phụ ta là Thiên Vấn duy nhất trên đời, không có chuyện người tính sai điều gì.

Người đã nói duyên cạn,

Thì thực sự là duyên tận.

20

Khi ta tỉnh lại, đã là một ngày trọn vẹn trôi qua.

Ta đang ở trên xe ngựa mà Tạ Tân Đình dùng để hồi cung nước Diệp.

Miệng ta tràn ngập vị máu tanh, như thể có ai đó nhân lúc ta ngủ say mà đổ thứ gì vào miệng ta.

Mở mắt ra, ta liền thấy Tạ Tân Đình ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn ta.

Thần sắc hắn bất an, đôi mắt chần chừ, khẽ hỏi:

“Thanh Thanh, giờ nàng cảm thấy thế nào?”

Ta vịn lấy trán, chậm rãi ngồi thẳng dậy trong xe ngựa.

Tạ Nguyệt Thanh và cha hắn như cùng một giuộc, lúc này cũng đang ngồi bên, e dè nhìn ta.

Ta mỉm cười, giọng nói dịu dàng:

“Hai cha con các ngươi, thật là nghịch ngợm.”

Tạ Tân Đình thoáng ngẩn người, dường như không ngờ ta lại phản ứng như vậy.

Nhưng môi hắn nhanh chóng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ta:

“Thanh Thanh, ta rất nhớ nàng.”

Tạ Nguyệt Thanh cũng bắt chước, nhào tới ôm chân ta, thân thiết gọi:

“Nương thân, Thanh Thanh cũng rất nhớ người~”

Ta ôm lấy Tạ Nguyệt Thanh, rồi đẩy hắn sang một bên.

Mỉm cười nhẹ giọng:

“Ta và phụ quân ngươi có chuyện muốn nói, ngươi có thể sang xe bên cạnh ngồi một lát được không?”

Tạ Nguyệt Thanh dường như không quen với sự dịu dàng của ta, ngập ngừng nắm lấy vạt áo, nói lắp bắp:

“Vậy… vậy nương thân mau gọi ta về nhé.”

Nói rồi, Tạ Nguyệt Thanh ngoan ngoãn leo xuống xe, mỗi bước đi đều ngoái đầu nhìn lại, kéo rèm đi xa dần.

Tạ Tân Đình nhìn ta lúc này, ánh mắt dịu dàng đến mức tưởng như muốn nhỏ ra nước.

Hắn nâng niu bàn tay ta, như thể đang giữ một báu vật vừa tìm lại được.

Môi hắn nở nụ cười:

“Thanh Thanh muốn nói gì với ta?”

Ta cũng mỉm cười, giọng điệu hòa nhã:

“Tạ Tân Đình, ngươi không nghĩ rằng, với cái bộ dạng nửa người nửa quỷ này, ngươi có thể dùng tà chú thành công với ta sao?”

21

Khi đó, ta đã từng hỏi, Tạ Tân Đình rốt cuộc là thứ gì.

Không phải người, không phải quỷ, không phải yêu, không phải ma.

Một thân sát khí, hung dữ ngút trời.

Ta nhanh chóng tung một cước đá mở tủ bí mật, rút ra một thanh kiếm, lập tức dí thẳng vào cổ họng Tạ Tân Đình.

Giọng ta lạnh lẽo:

“Ta đã nói rồi.

“Ta là đệ tử Côn Lôn, Tiễn Thiên Thanh. Ngươi nghĩ mình là thứ gì, mà có thể tùy tiện sửa đổi ký ức của ta?”

Ta mạnh tay ấn xuống, lưỡi kiếm sắc bén nhanh chóng nhuốm máu.

Gương mặt Tạ Tân Đình xám ngoét, ánh mắt hắn như vừa muốn khóc vừa không dám khóc, nước mắt dần lăn xuống.

“Sao lại thế này… sao lại thất bại?!

“Ta cứ nghĩ… ta cứ nghĩ có thể cùng nàng trải qua một đời trọn vẹn.

“Ta đã lên kế hoạch rồi, chờ Nguyệt Thanh trưởng thành, ta sẽ truyền lại vương vị cho hắn… Chúng ta sẽ quay về căn nhà tranh ngày xưa.

“Ta đã sửa sang lại, giống hệt như trước kia.”

Vừa nói, Tạ Tân Đình tay không xông tới, muốn bắt lấy lưỡi kiếm của ta.

Chẳng mấy chốc, máu từ tay hắn chảy xuống.

Hắn như một kẻ cùng đường, nắm lấy đầu mũi kiếm, dí thẳng vào ngực mình, đau đớn gào lên:

“Giết ta đi! Nếu không thể cùng nàng sống trọn đời, thì thà để ta chết dưới tay nàng!”

Ta nói:

“Tạ Tân Đình, ta sẽ không giết ngươi.”

Trên gương mặt Tạ Tân Đình dường như lóe lên chút hy vọng, đôi mắt hắn sáng bừng, nhìn ta như cầu khẩn.

“Thanh Thanh, nàng không nỡ giết ta, phải chăng trong lòng nàng vẫn còn có ta?”

Ta lắc đầu, gần như tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của hắn.

“Ta không quan tâm ngươi sống hay chết.

“Chỉ là, giết ngươi sẽ làm tổn hại đạo tâm của ta. Ngươi không thể chết dưới tay ta.”

Hy vọng cuối cùng của Tạ Tân Đình tan vỡ, hắn cúi đầu, bật cười tự giễu.

Ta rút thanh kiếm khỏi tay hắn, dứt khoát chém xuống cánh tay phải của hắn.

Bảo kiếm sắc bén như cắt bùn, không phát ra chút âm thanh nào.

Cánh tay phải của Tạ Tân Đình bị ta chém đứt hoàn toàn.

Trong nháy mắt, máu tuôn ra như suối.

Nhưng Tạ Tân Đình dường như không cảm thấy đau, chỉ đứng yên lặng, nhìn ta chằm chằm.

Ta nhìn xuống hắn từ trên cao, giọng lạnh như băng:

“Đây là hình phạt cho sự bất kính của ngươi đối với ta.”

Ngừng một lát, ta thu kiếm về vỏ.

“Tạ Tân Đình, từ nay chúng ta thanh toán xong nợ nần.

“Từ giờ trở đi, mọi chuyện trước đây, xóa bỏ sạch sẽ.”

Tạ Tân Đình nhìn ta trân trối, trong mắt nổi lên một tia đỏ rực.

Nghe lời ta nói, hắn như có phản ứng, bật cười điên cuồng.

Hắn vừa cười vừa rơi lệ:

“Tiễn Thiên Thanh, chắc chắn nàng vẫn còn yêu ta.”

Tạ Tân Đình ôm lấy vết thương gọn gàng trên cánh tay phải, khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười đê mê:

“Nếu có thể chết dưới tay nàng, ta sẽ càng mãn nguyện hơn.

“Nhưng đây là vết thương do chính nàng gây ra, ta cũng rất thích.”

Hắn cười đến cong cả người:

“Ta yêu nàng, Thanh Thanh, ta yêu nàng.”

Ta lạnh lùng nhìn Tạ Tân Đình phát điên, chỉ cảm thấy chán ghét.

Ta đưa tay lên môi, thổi một tiếng còi dài.

Ngay lập tức, một con hạc trắng xinh đẹp bay tới.

Ta gọn gàng trèo lên nóc xe ngựa, nhảy lên lưng hạc.

Bên dưới.

Tạ Nguyệt Thanh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng còn đắm chìm trong niềm vui khi mẫu thân trở về.

Hắn lảo đảo chạy ra khỏi xe ngựa, hoảng hốt ngước đầu nhìn ta, giọng khàn đặc đầy bi thương:

“Mẫu thân! Mẫu thân! Người đi đâu? Người không cần Thanh Thanh nữa sao?!”

Ta đứng trên lưng Hạc Tiên, nhìn xuống Tạ Nguyệt Thanh, ánh mắt bình thản:

“Tái kiến vô kỳ.”

Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại.

22

Vì đã thấu triệt tình kiếp, sau khi trở về Côn Lôn.

Ta bế quan suốt ba tháng.

Chẳng mấy chốc, ta đã trở thành đệ tử có thực lực mạnh nhất trên núi Côn Lôn.

Nghe đồn, Diệp vương không hiểu sao lại bị đứt mất một cánh tay, sau khi hồi quốc, thân thể dần suy kiệt không còn như trước.

Các danh y chẩn đoán, dường như ngày tháng của hắn chẳng còn nhiều.

Thái tử còn nhỏ, mỗi ngày đều đỏ hoe mắt nghe giảng.

Dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục học, vì không biết Diệp vương hiện tại sẽ rời khỏi thế gian vào lúc nào.

Nhưng, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến ta.

Ta mỉm cười, đưa tay ôm vai một tiểu đệ tử, thái độ thân mật, giọng nói cũng dịu dàng:

“Hửm? Nghe nói chính ngươi năm xưa vớt ta lên, rồi còn định thả ta trở lại biển?”

Ta cười:

“Quả là một đứa trẻ có lòng từ bi, thích làm việc thiện.”

Phía sau tiểu đệ tử toát ra mồ hôi lạnh.

Nàng run rẩy, hai chân lẩy bẩy, mặt mày đau khổ:

“Sư tỷ, ta sai rồi.”

Ta mỉm cười.

“Không, ngươi không sai.

“Đêm nay chép phạt hai mươi lần Xung Hư Chân Kinh, sáng mai đúng giờ giao đến phòng ta.”

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có ánh sáng rọi xuống.

Ta nheo mắt ngẩng đầu nhìn.

Mưa dầm kéo dài mấy tháng trên Côn Lôn cuối cùng cũng dừng, bầu trời trở nên trong sáng như vừa được gột rửa.

**Mưa tạnh trời quang, đệm lạnh ý thu sang.

Một lá ngô đồng rơi, ngân vang tiếng thu khẽ.**