Tôi duyên dáng bước lên, nhận lấy micro.

Hạ Tiểu Lâm quay phắt sang trừng mắt lườm tôi, nhưng bộ não ngu ngốc của cô ta vẫn chưa kịp nhận ra cơn ác mộng thực sự sắp xảy ra. Mãi đến khi tôi mở PPT của Tập đoàn Ký Thị, tự tin thuyết trình, sắc mặt của Lý Gia Minh và mẹ hắn mới ngày càng đen lại.

Bà Lý quay sang nhìn Hạ Tiểu Lâm, ánh mắt sắc bén như dao, giọng nói cũng run lên vì tức giận:

“Nói! Vì sao kế hoạch của cô lại y hệt với Tập đoàn Ký Thị?!”

Ban đầu, Hạ Tiểu Lâm hoảng loạn. Nhưng rồi cô ta nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mạnh miệng đáp:

“Chúng tôi cùng phòng ký túc, chắc chắn là cô ta đã ăn cắp ý tưởng của tôi! Dù sao thì, nội dung có giống nhau đi nữa, nhưng tôi có tài ăn nói hơn, chắc chắn Tập đoàn Lý Thị sẽ giành chiến thắng!”

Câu nói này lập tức chọc giận bà Lý.

Bà ta không nhịn nổi nữa, giữa hội trường đông người, mắng thẳng vào mặt cô ta:

“Đồ ngu hết thuốc chữa! Không cần biết bản thiết kế này là của ai, nhưng bây giờ Tập đoàn Ký Thị đã trình bày trước! Nếu cô đem cùng một bản lên thuyết trình, chẳng phải đang chứng minh chúng ta đạo nhái sao?!”

Bốp!

Lý Gia Minh giận tím mặt, giáng cho Hạ Tiểu Lâm một cái tát trời giáng.

“Đồ đàn bà ngu xuẩn! Cô có biết vì dự án này mà mẹ tôi đã thế chấp cả nhà máy không?!”

Dưới ánh mắt hừng hực lửa giận của hắn, cuối cùng, Hạ Tiểu Lâm cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Còn tôi, cố nhịn cười, thong thả trình bày xong bài thuyết trình của mình.

Sau đó, đến lượt Hạ Tiểu Lâm lên sân khấu.

Người dẫn chương trình gọi đến lần thứ N, cô ta vẫn cắm đầu cào móng tay, cào đến chảy máu cũng giả vờ không nghe thấy.

Tập đoàn Lý Thị đã truyền qua ba thế hệ, danh tiếng quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Trước hai lựa chọn: thừa nhận đạo nhái hoặc gánh khoản nợ khổng lồ, bà Lý quyết định chọn phương án thứ hai.

Bà ta hít sâu một hơi, đột ngột đứng dậy tuyên bố:

“Thôi vậy! Tập đoàn Lý Thị chủ động từ bỏ đấu thầu!”

Cả hội trường rơi vào im lặng.

Sau đó, bà Lý quay ngoắt sang nhìn Hạ Tiểu Lâm, ánh mắt tràn đầy ghê tởm như đang nhìn một con chó rác rưởi:

“Cô! Lập tức! Biến khỏi nhà tôi ngay! Còn tiền học phí của cái ‘trường đại học danh giá nước ngoài’ mà cô khoe khoang— tự mà lo! Nhà họ Lý không nuôi kẻ vô dụng!”

14

Hạ Tiểu Lâm hoảng loạn đến cực điểm, lập tức quỳ rạp xuống, đưa tay túm váy bà Lý, nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

Không còn cách nào khác, cô ta quay sang cầu xin Lý Gia Minh:

“Gia Minh! Nhà anh là tập đoàn lớn như vậy, sao có thể nuốt lời được chứ? Chẳng phải trước đó đã hứa sẽ tài trợ cho em đi du học sao…”

“Tài trợ cái đầu cô!”

Lý Gia Minh gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy lửa giận:

“Cũng tại con đĩ nhà cô mà tôi lỡ mất kỳ thi đại học! Giờ lại còn hại nhà tôi mất dự án lớn! Không đánh chết cô đã là may lắm rồi!”

Nói xong, hắn đá bay Hạ Tiểu Lâm ra xa, nhưng vẫn chưa hả giận, hắn tiếp tục đạp mạnh vài phát vào bụng cô ta.

Cô ta nằm rũ trên mặt đất, tay ôm chặt lấy ngực, mặt tái mét như gan lợn.

Lúc này, có người kinh hãi kêu lên:

“Trời ơi! Cô ta bị lên cơn hen suyễn rồi phải không?!”

Lý Gia Minh hơi khựng lại, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nhìn cô ta chết ngay tại đây. Hắn vội vàng lục túi xách của cô ta, lấy lọ xịt hen suyễn ra, định giúp cô ta xịt.

Nhưng…

Cạch!

Hắn cầm ngược đầu xịt, thế là toàn bộ khí phun thẳng vào mặt mình. Hắn đưa tay quệt một cái, nhíu mày:

“Sao lại dính dính nhờn nhờn thế này?”

Rồi hắn tò mò thò lưỡi nếm thử một chút…

“ĐM! Cái quái gì đây?! Mày nhét đường vào trong lọ xịt à?!”

Cả hội trường câm nín.

Tôi hoàn toàn bó tay, cô ta thậm chí còn có thể giả bệnh hen suyễn sao?! Đúng là trình độ diễn xuất đỉnh cao!

Nhận ra bị lộ, Hạ Tiểu Lâm lập tức nhào vào lòng Lý Gia Minh, khóc lóc thảm thiết:

“Gia Minh! Em sai rồi! Em chỉ quá sợ mất anh… nên mới làm vậy…”

Nhưng cô ta chưa kịp hoàn thành vở kịch tình yêu sâu đậm của mình— Thì bỗng nhiên, từ góc hội trường, một gã đàn ông xăm trổ đầy cánh tay lao ra, sắc mặt đầy tức giận!

Gã quát lên:

“Con đàn bà lăng loàn này! Mày dám đội nón xanh cho ông à?!”

15

Người vừa xông vào chính là gã tình nhân của Hạ Tiểu Lâm—ông chủ hộp đêm.

Không nói một lời, gã tóm chặt tóc cô ta, thụi cho một trận tơi bời.

Môi cô ta sưng phồng lên như lạp xưởng, làn da trắng xanh mỏng dính lộ cả đường máu li ti, trông thảm không nỡ nhìn.

Lý Gia Minh còn chưa kịp phản ứng, ông chủ hộp đêm đã ném thẳng một tập giấy vào mặt hắn:

“Người anh em! Còn đơ ra đó làm gì? Mau đi kiểm tra sức khỏe đi! Con đàn bà này dơ dáy không chịu nổi! Đm, tôi tốt bụng cho nó mượn tiền chữa bệnh cho mẹ, ai ngờ nó còn tiện tay truyền luôn bệnh sang tôi!”

Dứt lời, gã lại vung thêm một cú đấm vào mặt Hạ Tiểu Lâm:

“Con tiện nhân! Dám đưa tôi xem báo cáo sức khỏe giả! Nếu tôi không đổi bệnh viện kiểm tra lại, suýt nữa thì lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất rồi!”

Bà Lý nghe đến đây, đứng phắt dậy. Bà nắm lấy tai Lý Gia Minh, kéo hắn lôi ra khỏi hội trường:

“Tao sinh ra mày để làm cái gì vậy?! Cô gái đoan chính không chọn, lại đi dây dưa với loại chuột cống như thế này… Đúng là mù mắt mà!”

Hạ Tiểu Lâm vội vã đẩy ông chủ hộp đêm ra, đuổi theo bám chặt lấy bà Lý:

“Bác gái! Đừng đi mà! Còn tiền học phí du học của cháu…”

Bà Lý phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt cô ta.

Hai bảo vệ đứng cạnh không nói không rằng, thẳng tay đẩy cô ta ngã sõng soài xuống đất.

Cô ta vẫn chưa cam tâm!

Lập tức quay sang bám lấy gấu quần của ông chủ hộp đêm, vừa khóc vừa cầu xin:

“Chú! Con biết lỗi rồi! Chỉ cần chú chịu tài trợ cho con đi du học, con làm trâu làm ngựa, hay ngồi bàn tiếp khách cũng được mà!”

Tôi lúc này mới bước ra, giả vờ dịu dàng đỡ cô ta dậy. Trong mắt cô ta, hy vọng lóe lên. Nhưng tôi chỉ khẽ cười lạnh, nhẹ nhàng nói một câu:

“Ngồi tiếp khách gì chứ? Ngồi tù đi là vừa!”

16

Vừa dứt lời, màn hình chiếu bỗng nhiên phát một đoạn video.

——

“Tô Hiểu Tô! Mở to mắt chó của mày mà nhìn đây!”

“Roẹt!”

Giấy báo thi bị cô ta xé thành hai mảnh ngay trước mặt tôi.

“Hahaha… Sao nào? Còn muốn tranh với tao à? Đây chính là kết cục của mày!”

——

Cả hội trường hít vào một hơi lạnh.

Không ai ngờ rằng, cô gái khoác trên mình hàng hiệu cao cấp, trông yếu đuối ngoan hiền, lại có thể độc ác đến mức này.

Hạ Tiểu Lâm như phát điên, lao lên sân khấu giật phăng dây nguồn, khiến màn hình tối sầm.

“Không phải! Không phải như vậy! Tất cả đều là giả! Giả hết!”

Nhưng ánh mắt kinh tởm của mọi người khiến cô ta rốt cuộc cũng sụp đổ. Cô ta run rẩy chỉ tay vào tôi, gào lên đầy căm hận:

“Tô Hiểu Tô! Mày cố ý gài bẫy tao! Ngay từ đầu mày đã tính toán mọi thứ, chỉ chờ tao tự nhảy vào hố!”

Cuối cùng cũng nhận ra sao?

Tiếc là đã quá muộn!

Ngay lúc này, hai cảnh sát từ cửa bước vào, nghiêm túc tuyên bố:

“Cô Hạ Tiểu Lâm, công dân hủy hoại giấy báo thi là hành vi phạm pháp! Chúng tôi chính thức thông báo, cô bị tạm giam!”

“Bịch!”

Hạ Tiểu Lâm ngã ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Cô ta theo bản năng định diễn lại màn lên cơn hen suyễn, nhưng nhớ ra chuyện bị bóc mẽ ngay lúc nãy, đành phải từ bỏ.

Thấy cảnh sát sắp bước đến còng tay, cô ta nhanh tay chụp lấy sợi cáp mạng rơi trên sàn, vung lên siết chặt cổ tôi!

“Đừng có lại đây! Đứa nào nhích thêm một bước, tao sẽ siết chết con tiện nhân này!”

Tôi bị nghẹt thở, ho sặc sụa, hai tay quờ quạng trong không khí. Hai viên cảnh sát vội vàng trấn an, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay khi tôi mặt đỏ bừng, hơi thở đứt đoạn—

“RẮC!”

Sợi dây bất ngờ lỏng ra, Hạ Tiểu Lâm ngã rầm xuống đất!

Quay đầu nhìn lại, người dẫn chương trình đang giơ cao một cái ghế, chân ghế bị đập gãy một bên!

Cảnh sát lập tức khống chế Hạ Tiểu Lâm. Cô ta đầu đầy máu, vẫn giãy giụa điên cuồng:

“Bỏ ra! Tao là con dâu nhà họ Lý! Tao là du học sinh tương lai…!”

Một viên cảnh sát còng tay cô ta lại, lạnh lùng nói:

“Ban đầu chỉ là tạm giam, nhưng bây giờ thì khác rồi! Mưu sát bất thành—tối thiểu ba năm tù giam!”

BÙM!

Cả thế giới trước mắt Hạ Tiểu Lâm sụp đổ.

Không quan tâm cô ta gào khóc như lợn bị chọc tiết, cảnh sát lôi thẳng ra khỏi hội trường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang cảm ơn người dẫn chương trình. Cô ấy nháy mắt cười:

“Không cần khách sáo! Ai bảo em trai tôi thích cô chứ?”

Tôi chớp mắt, đầy vẻ khó hiểu. Cô ấy che miệng cười khúc khích:

“Cao ráo, có tám múi bụng, răng khểnh nhỏ!”

Chết tiệt! Là hắn sao?!

Bảo sao lần trước hắn lại hăng hái giúp tôi vạch mặt đôi cẩu nam nữ!

Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên rung lên.

Mở ra xem—

Chính là tin nhắn từ cái tên ngốc kia:

[Mai mấy giờ cậu đến vậy? Hành lý có nhiều không? Tớ đợi cậu trước cổng B Đại nhé!]

17

Chớp mắt một cái, bốn năm đại học đã trôi qua.

Tôi vừa học cao học, vừa giúp mẹ quản lý công việc kinh doanh.

Hôm nay, ngồi ăn sáng cùng một đối tác, cô ấy nhấp một ngụm trà rồi chậc chậc cảm thán:

“Cái thằng con trai nhà họ Lý đúng là ngu hết thuốc chữa! Nếu năm đó cưới cô, chắc gia tộc cũng không đến mức phá sản như bây giờ. Thảm nhất là, nhà cửa tiêu tan, bản thân chỉ có cái bằng cấp ba, cuối cùng phải vào xưởng làm công nhân vặn ốc vít… haizz!”

Tôi chỉ khẽ cười, không đáp, ánh mắt lơ đãng lướt qua dãy cây phượng tím ngoài cửa sổ.

Dưới những chùm hoa xanh tím nở rộ, chính là trường trung học Cẩm Thành, địa điểm thi đại học năm ấy.

Tôi bất giác cảm thán:

“Nhanh thật! Lại đến mùa thi đại học rồi!”

Khi tiếng chuông vang lên, thí sinh cuối cùng cũng đã bước vào phòng thi, cổng trường từ từ khép lại.

Bất chợt—

Một người đàn bà tóc bạc trắng lao ra, bấu chặt lấy tay áo bác bảo vệ, khóc lóc van xin:

“Cầu xin anh! Cho tôi vào đi! Chỉ còn một phút nữa thôi mà!”

Bác bảo vệ thở dài, chẳng buồn để ý. Bà ta lập tức ngã lăn ra đất, co giật liên hồi, hai tay tự bóp lấy cổ mình, giống như sắp nghẹt thở.

Bác bảo vệ phiền chán đẩy bà ta sang một bên:

“Phiền quá đi! Lại giả vờ lên cơn hen suyễn nữa hả?! Còn dám làm loạn là tôi gọi cảnh sát đấy!”

Nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, bà ta lập tức bật dậy, chạy trối chết như chuột cống bị đuổi.

Tôi khựng người lại.

Xuyên qua lớp lớp năm tháng, khuôn mặt ấy đã biến dạng đến mức khó nhận ra.

Nhưng chỉ cần một giây—

Tôi biết chắc đó là ai.

Cô bạn cùng phòng giỏi đóng kịch năm nào…

Hạ Tiểu Lâm!