Ta bị nhốt trong nhà kho.

Lý Cẩn Thần nói, đợi đến khi nào ta nghĩ thông suốt, đồng ý làm thiếp thì hắn mới thả ta ra ngoài.

Ta nhìn khoảng trời nhỏ bé ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng.

Trước mắt lại hiện lên hình ảnh Hoàng đế đứng chắp tay.

Dường như ngài đã già đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn kiên định như xưa: “Thái tử cấu kết với Tây Man, có ý đồ cướp ngôi trẫm. Hắn làm vậy vì hai lý do. Thứ nhất, hắn nhận ra trẫm đã thất vọng về hắn, lo sợ trẫm sẽ phế truất ngôi Thái tử. Thứ hai…”

Ngài nhìn ta, đôi mắt u ám: “Hắn muốn lên ngôi Hoàng đế trước khi ngươi gả cho An Vương. Thẩm Ngọc Thư, hắn không thể nhìn ngươi gả cho người khác. Đợi hắn lên ngôi Hoàng đế, e rằng việc đầu tiên chính là đưa ngươi vào hậu cung. Trẫm già rồi, trẫm không hiểu chuyện tình cảm của người trẻ các ngươi, chỉ là quốc sự không phải trò đùa, Thái tử, trẫm không thể dung thứ! Thái tử ở bên ngoài có một cứ điểm quân sự riêng, theo trẫm được biết, hắn cùng Tây Man giao dịch đều ở chỗ này, trẫm phái người điều tra rất lâu cũng không có thu hoạch, nhưng trẫm điều tra được gần đây hắn lại muốn giao dịch với Tây Man, trẫm chuẩn bị đánh rắn động cỏ, nhắm vào Đông cung, đến lúc đó Thái tử nhất định sẽ đại loạn. Với sự để tâm của hắn với ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó nếu hắn phái người đến bắt ngươi, ngươi có nguyện ý thâm nhập vào hang ổ của địch, làm nội ứng cho trẫm không?”

Tuy rằng có chút nghi ngờ về cái gọi là “để tâm” mà Hoàng thượng nói về Thái tử, nhưng ta vẫn đồng ý.

Kiếp trước ta đã có lỗi với An Vương, kiếp này ta tuyệt đối không thể để hắn gặp chuyện không may.

Cho dù là vì cứu An Vương đang mất tích, ta cũng sẽ đồng ý.

Cho nên, đêm Đông cung đại loạn đó, Hoàng đế sớm biết Thái tử không ở Đông cung, đã cố tình sắp xếp tất cả, chỉ để dụ hắn đến cướp ta đi.

Cũng là để “bắt rùa trong hũ”, nhổ tận gốc chỗ dựa của Thái tử.

Ta nghĩ đến việc Lý Cẩn Thần sẽ hận ta, hành hạ ta, không ngờ hắn lại muốn cưới ta.

Người thiếp này, e rằng ta không thể không làm rồi.

Một con chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ, hình như đang tìm mồi.

Ta đưa bức thư đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng nó, cái mỏ nhỏ xíu của nó mở ra, ngậm trọn bức thư vào rồi vỗ cánh bay đi mất.

Ta đợi hai ngày, đang định ngày thứ ba sai người đi gọi Lý Cẩn Thần, thì có một vị khách không mời mà đến.

Thẩm Ngọc Khanh trang điểm lòe loẹt, thân hình dưới lớp y phục sang trọng gầy đến đáng sợ.

Nàng ta đứng trong căn nhà kho cũ nát, nhìn xuống ta với vẻ cao cao tại thượng, giọng nói kỳ quái khó tả: “Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, rồi lại nhắm mắt.

Nàng ta cũng không tức giận, tự mình cười: “Tỷ tỷ có biết, hôm nay ta đến làm gì không? Điện hạ bảo ta đến khuyên ngươi, khuyên ngươi đồng ý gả cho chàng…”

Giọng nàng ta kéo dài, ẩn ẩn có chút the thé.

Lại ngẩng đầu lên, hai mắt nàng ta đã đỏ hoe. “Sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy, rõ ràng kiếp trước, rõ ràng người chàng yêu nhất là ta!”

Nàng ta tiến lên một bước, đáy mắt không giấu nổi sự phẫn uất và đau khổ: “Thẩm Ngọc Thư, vì sao ngươi không gả cho chàng? Ngươi có biết những ngày này ta sống như thế nào không? Từ sau khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, Thái tử như phát điên, hết lần này đến lần khác làm nhục ta trên giường, thậm chí còn gọi tên ngươi. Vất vả lắm mới đợi được Thái tử phi vào cửa, Phùng Vãn Vãn lại càng thêm tàn nhẫn, không cho ta gặp Thái tử, còn sai Trịnh ma ma dạy dỗ ta, nhẹ thì phạt quỳ mắng chửi, nặng thì dùng roi đánh. Thái tử… chàng căn bản chẳng đoái hoài gì đến ta…”

Nàng ta căm hận trừng mắt nhìn ta, nước mắt lưng tròng: “Chàng cả ngày chẳng thấy bóng dáng, cho dù ta có khóc lóc cầu xin chàng cũng chỉ lạnh lùng bảo ta phải kính trọng Thái tử phi, mặc kệ ta bị bọn họ ức hiếp, kiếp trước chàng đâu có như vậy…”

Nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta, nói từng chữ một: “Tất cả những chuyện này, đều là vì ngươi không chịu gả cho chàng.”

Những chuyện này ta quả thực có nghe nói qua, nhưng không ngờ Lý Cẩn Thần lại tàn nhẫn đến vậy.

Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, nàng ta cười lạnh: “Ngươi không hiểu có phải không? Ta cũng không hiểu nổi…Không hiểu nổi vì sao chàng biết ngươi muốn gả cho An Vương mà lại nổi trận lôi đình, thậm chí cấu kết với Tây Man, bất chấp nguy hiểm như vậy. Không hiểu nổi vì sao kiếp trước chàng yêu ta tha thiết như vậy, bây giờ lại ép ta đến cầu xin ngươi gả cho chàng. Thậm chí, nếu không phải ta đem chuyện kiếp trước ra nói với chàng, thì chàng rất có thể sẽ bỏ rơi ta, để ta giống như Phùng Vãn Vãn bị giam cầm trong ngục, tính mạng khó mà bảo toàn.”

Ta chau mày, vẻ mặt khó đoán.

Thấy ta không nói gì, nàng ta đứng dậy, hít sâu một hơi, giọng nói vừa khóc xong vẫn còn khàn khàn: “Thẩm Ngọc Thư, vì sao ngươi cứ luôn đối đầu với ta? Kiếp trước ngươi dựa vào ngôi vị Hoàng hậu, dựa vào gia thế giam cầm ta ở hoàng lăng, không cho ta đổi tên họ vào cung làm phi. Kiếp này thì hay rồi, ngươi trực tiếp muốn gả cho người khác, khiến Thái tử cầu mà không được, ngày đêm nhớ mong, khiến ta sống không bằng chết.”

Nói xong, nàng ta nghiêng đầu, cười nhếch mép với ta: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem, có phải Điện hạ rất ti tiện không, sao cứ mãi nhớ thương nữ nhân không có được?”

Trước khi rời đi, nàng ta liếc nhìn ta một cái nhàn nhạt, dường như đã hoàn toàn thất vọng: “Tỷ tỷ hãy suy nghĩ cho kỹ đi, ta cũng không ngại cùng tỷ tỷ hầu hạ một người phu quân. Còn về An Vương điện hạ…”

Nàng ta cúi đầu, dường như có chút tự giễu: “Ta vốn tưởng chàng trời sinh lạnh lùng vô tình, thì ra người trong lòng chàng là ngươi …”

Nói xong, nàng ta lắc đầu, mở cửa rời đi.

Hay tin ta bằng lòng lấy hắn, Lý Cẩn Thần mừng rỡ khôn xiết.

Hắn cười đến nỗi khóe miệng muốn kéo đến tận mang tai, nhưng vừa chạm mắt ta liền vội vàng thu lại nét mặt, cất giọng: “Quả nhiên là không thể rời xa ta. Cũng được, vậy ta sẽ cho nàng một cơ hội, xem như nể tình nàng một lòng hướng về ta.”

Ta được thả ra khỏi nhà kho, chuyển đến căn phòng ngay bên cạnh hắn.

Thi thoảng lại có người ghé qua, lo liệu sính lễ cưới xin.

Nhưng nhờ trước đó đã có sự chuẩn bị, nên hiện giờ cũng chẳng còn mấy việc phải lo lắng.

Lý Cẩn Thần thường xuyên đến thăm ta.

Hắn dường như đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, không còn dễ dàng nổi nóng, lại còn ân cần chu đáo tặng ta những món đồ yêu thích.

Ta mỉm cười nhận lấy tất cả, thỉnh thoảng lại cố ý gần gũi, khiến hắn càng thêm vui vẻ.

Thậm chí khi ta hỏi đến chuyện Tây Man, hắn cũng không hề đề phòng.

Ta ghi nhớ tất cả mọi chuyện, nhét vào mỏ chim đưa tin, gửi đến nơi xa.

Ngày đại hôn càng đến gần, lòng ta càng thêm căng thẳng.

Hoàng thượng đã nói, ngày thành hôn chính là lúc giăng lưới bắt cá.

Đêm trước hôn lễ, Lý Cẩn Thần đưa đến một tấm khăn voan đỏ thẫm.

Ta nhìn chằm chằm hoa văn trên tấm khăn, cảm thấy có chút quen mắt, liền ngước lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Hắn lúng túng quay mặt đi, nói: “Khăn voan của nàng, ta đền cho nàng cái mới.”

Lúc này ta mới nhận ra, tấm khăn voan thô ráp này được thêu hoa văn giống hệt chiếc khăn voan mà ta từng làm diều.

Chỉ là đường kim mũi chỉ có phần vụng về.

Thấy ta mân mê đường chỉ trên khăn, hắn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta mới học thêu chưa lâu, nàng không được cười ta.”

Ta cúi đầu, nắm chặt tấm khăn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Có những người, khi ở bên không biết trân trọng, đến lúc mất đi rồi mới hối hận thì đã muộn.

Sao phải như vậy chứ, Lý Cẩn Thần?

Tuy nói là thiếp, nhưng hôn lễ lại được tổ chức theo nghi thức dành cho chính thất.

Ngày đại hôn, Lý Cẩn Thần nắm tay ta, từng bước tiến vào chính điện mà hắn đã dày công chuẩn bị.

Không có trưởng bối, không có bạn bè, chỉ có đồ vật lạnh lẽo, gia nhân bận rộn, và những người Tây Man đến từ nơi xa, thậm chí còn không hiểu tiếng Trung Nguyên.

“Nhất bái thiên địa…”

Lý Cẩn Thần khom người, trịnh trọng làm lễ cùng ta.

Đến nỗi khi mũi tên xé gió lao đến, hắn còn chưa kịp phản ứng.

Hắn ngơ ngác nhìn mũi tên găm trên ngực, thậm chí còn theo bản năng muốn kéo ta ra sau lưng che chở.

Mãi đến khi An Vương xông vào, lo lắng nhìn ta từ đầu đến chân, hắn mới không thể tin nổi mà nhìn ta, ánh mắt chất chứa nỗi đau thấu xương.

Giọng hắn run rẩy: “Thẩm Ngọc Thư, nàng lại lừa ta.”

Ta bước đến bên cạnh hắn, tháo khăn voan đỏ trên đầu xuống, trả lại cho hắn.

“Điện hạ, có những chuyện không thể nói một câu ‘bồi thường’ là có thể giải quyết được. Nhưng điện hạ, kiếp này, ta tha thứ cho ngươi.”

Vừa định đứng dậy, ta đã bị hắn nắm lấy tay, m.á.u của hắn dính đỏ cả cổ tay ta.

Hắn nhìn ta tha thiết, giọng nói run rẩy: “Ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, kiếp trước nàng gả cho ta, làm hoàng hậu, rồi làm thái hậu, vì sao kiếp này nàng lại không cần ta nữa? Chẳng lẽ chỉ vì…”

Hắn nghẹn lời, không nói nên câu.

Chắc hẳn Thẩm Ngọc Khanh đã kể cho hắn nghe mọi chuyện rồi, kể cả những ân oán tình thù, những lúc ta và hắn giả vờ ân ái.

Ta ngẩn người, đúng vậy, là vì sao chứ?

Có lẽ vì hắn không hề yêu ta, trong lòng hắn chỉ có oán hận và nghi kỵ.

Có lẽ vì trái tim hắn đã dành trọn cho Thẩm Ngọc Khanh, cả hậu cung đều là thế thân của nàng, kể cả ta.

Có lẽ vì hắn đã lén cho ta uống thuốc tuyệt tử, khiến ta không thể không nuôi con người khác.

Có lẽ vì sau khi Ngọc Khanh qua đời, hắn đau buồn sinh bệnh mà chết, để mặc ta góa bụa, nuôi con nhỏ, chật vật vượt qua thời loạn lạc.

Nhưng giờ phút này, nói những điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tình cảm sâu đậm của hắn, ở kiếp này dường như đã trở thành trò cười.

Có lẽ hắn vốn chẳng yêu ai, cái gọi là tình cảm kia, chẳng qua chỉ là sự không cam lòng và chấp niệm của hắn mà thôi.

Cuối cùng hắn cũng buông tay.

Cho đến chết cũng không đợi được câu trả lời từ ta.

Ta đứng dậy, lặng lẽ nhìn hắn lần cuối.

Vĩnh biệt, Thái tử ca ca.

Lúc rời đi, ta gặp Thẩm Ngọc Khanh đang bị trói.

Nàng ta nhìn An Vương, hai mắt sáng lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Cứu thiếp với điện hạ! Thiếp là vương phi của người mà, người quên rồi sao? Kiếp trước chính là nàng ta hại chết người, rõ ràng chúng ta mới là… Hu hu…”

Nàng ta bị người ta bịt miệng.

An Vương ở bên cạnh, mặt không cảm xúc thu tay về.

“Ồn ào chết đi được.”

Chúng ta sóng vai ngồi lên xe ngựa quay về.

Chưa đầy một ngày sau, thị vệ truyền đến tin tức, Thẩm Ngọc Khanh đã nhảy sông tự vẫn.

Ta nhìn An Vương.

Ta biết chuyện này chắc chắn là do hắn làm.

Cũng biết hắn chắc chắn đã nghe được câu chuyện về kiếp trước.

Nhưng hắn vẫn không hỏi ta điều gì.

Im lặng một lát, ta thở dài: “Điện hạ không có gì muốn hỏi ta sao?”

Hắn gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Những gì bọn họ nói, ta không tin.”

Ta yên lặng nhìn hắn: “Những gì bọn họ nói đều là sự thật.”

Hắn cụp mắt xuống, hai môi mím chặt thành một đường thẳng.

Một lúc lâu sau mới buồn bã lên tiếng: “Nói là không để tâm là không thể nào. Nhưng kiếp này nàng đã chọn ta. Nghĩ đến điều này, những chuyện hỗn loạn kia cũng không còn quan trọng nữa.”

Ta cười khổ một tiếng: “Cho dù kiếp trước ta không gả cho điện hạ, thậm chí còn hại chết người?”

Hắn cuối cùng cũng nhìn về phía ta, nhìn thẳng vào mắt ta, dõng dạc nói: “Thẩm Ngọc Thư, kiếp trước rốt cuộc như thế nào không quan trọng, quan trọng là kiếp này nàng đã chọn ta, ta rất vui và rất trân trọng điều đó. Ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng, cùng nàng sống tốt kiếp này, không để nàng gửi gắm nhầm người, không để nàng cô độc thêm nữa. Chuyện quá khứ, chúng ta cùng nhau quên đi, được không?”

Mặt ta nóng bừng, khẽ cắn môi, một lúc lâu sau mới gật đầu.

“Được.”

Khi trở về kinh thành, đã hai ngày trôi qua.

“Thôi vậy, ngày mai vào cung ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng, ban hôn cho nàng.”

Nhìn thấy chúng ta, hoàng thượng khẽ gật đầu: “Các ngươi làm rất tốt.”

Vụ án của Thái tử liên lụy rất rộng, không biết bao nhiêu người bị vạch tội.

Mãi hai tháng sau, mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.

Tây Man cũng bị An Vương dẹp yên, nhất thời không dám bén mảng đến xâm phạm.

Mọi thứ dường như đã trở lại yên bình như trước.

Tháng ba năm đó, An Vương được lập làm Thái tử.

Tháng sáu năm đó, Thái tử và đích nữ phủ Quốc công Thẩm Ngọc Thư thành hôn.

Trăm hoa đua nở, lễ nhạc tưng bừng.

Cẩm y hoa phục, tân nương trang điểm lộng lẫy, đầu đội phượng quan.

Hắn nắm tay ta, từng bước từng bước đi lên bậc thang dài.

Đây chính là người sẽ cùng ta nắm tay đi hết cuộc đời, Thái tử Lý Thừa Cảnh.

Nguyện kiếp này, không còn gì phải tiếc nuối.

(Hoàn toàn văn)