Triệu Ngọc Hoa luôn coi trọng hiếu đạo, thấy mẫu thân tức giận, lập tức quay sang nói với ta:
“Vô Cữu, mau nhận sai với mẫu thân, rồi xin lỗi đệ muội đi!”
Ta nghe vậy liền bật cười lạnh lùng, đẩy hắn ra rồi bước lên trước, thản nhiên nói:
“Hôm nay ta làm vậy, cũng là chuyện bất đắc dĩ!”
Bá phu nhân nhíu mày:
“Ý ngươi là gì?”
Nhị phu nhân lập tức kêu lên:
“Tẩu tẩu đúng là cứng miệng!
Tẩu bắt nạt trẻ con còn dám biện bạch sao?
Ta cũng không cầu tẩu phải cúi đầu xin lỗi, chỉ mong tẩu từ nay đừng dọa sợ Thông ca nữa.
Cả nhị phòng chỉ có một đứa con trai này thôi đấy!”
Lúc này, ngay cả Triệu Ngọc Hoa cũng lộ ra vẻ không hài lòng, trầm giọng nói:
“Sao nàng cứ phải ngang bướng như vậy…”
Một đám người vây quanh ta, ai nấy đều muốn ép ta cúi đầu nhận sai.
Chỉ tiếc, ta không phải hạng dễ bắt nạt!
Lúc đối mặt với địch nhân nơi Gia Lăng Quan ta còn không chớp mắt, huống hồ là cái đám đàn bà trẻ con này?
Ta chậm rãi, từng chữ từng câu mà nói:
“Hôm nay ta mới biết, Thông ca bắt nạt Hựu ca đã hơn một năm nay!
Nhị đệ muội ngươi rõ ràng biết chuyện, vậy mà chưa từng dạy bảo hắn một câu!
Nếu trưởng tỷ dưới suối vàng có hay, không biết nàng sẽ đau lòng đến mức nào!”
Nói xong, ta lấy từ trong tay áo ra một danh sách.
Bên trên liệt kê rõ ràng những món đồ Thông ca đã cướp của Hựu ca trong suốt một năm qua:
Cửu liên hoàn, trúc tinh linh, bạt lãng cổ, đèn lưu ly…
Liệt kê đầy đủ từng thứ, chi chít một trang giấy!
Ta giơ cao tờ danh sách, lớn tiếng nói:
“Các người nhìn đi!
Chiếc đèn lưu ly này là sính lễ của trưởng tỷ khi xuất giá, vậy mà cũng bị đoạt mất!
Rốt cuộc đây là trẻ con đùa nghịch, hay nhị phòng muốn cướp bóc hả?
Muốn đồ thì cứ nói thẳng!
Việt gia ta có thừa, cho các ngươi coi như bố thí cũng được!
Nhưng đừng làm ra bộ dạng này, thật khiến người ta khinh thường!”
Nhị phu nhân giật lấy danh sách, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Đâu ra lắm đồ như vậy!
Tẩu tẩu cũng thật biết bịa chuyện!”
Ta cười lạnh:
“Ta có bịa hay không, đến viện của ngươi lục soát là biết ngay!
Đồ cưới của trưởng tỷ đều có ký hiệu của Việt phủ, nếu không tìm ra, ta sẽ đích thân pha trà, quỳ gối nhận sai!
Nhưng nếu tìm thấy, vậy cũng không phiền các ngươi trả lại.
Cứ đem hết ra mà ăn sạch đi, xem như Việt gia bố thí bữa cơm cho các ngươi!”
Ta nói vô cùng đanh thép, không để lại đường lui.
Mà sắc mặt của nhị phu nhân lại càng tái mét, môi run rẩy.
Những món đồ này vốn là đồ chơi linh tinh, nàng ta tất nhiên từng nhìn thấy qua.
Nếu chỉ ba, năm món thì còn có thể chối cãi, nhưng số lượng quá lớn, e rằng không dễ giấu diếm!
Tình thế thoắt cái đảo ngược, cả sảnh đường nhất thời im phăng phắc!
Chương 11
Bá phu nhân nhíu mày nhìn về phía Lý thị, chậm rãi hỏi:
“Chuyện này có thật không?”
.th..h..u Đ..i.ế…u N.gg.ư…..
Lý thị thấp giọng biện bạch:
“Không có nhiều như vậy, chỉ là trẻ con đùa nghịch với nhau thôi.
Huynh đệ tỷ muội trong nhà, có chút đổi chác đồ chơi cũng là chuyện bình thường.”
Ta cười lạnh, lớn tiếng nói:
“Đổi chác? Vậy sao bên ta chẳng có lấy một món đồ từ nhị phòng các ngươi?
Ra là đệ muội gọi đây là trao đổi ư?
Thật là chuyện cười thiên hạ chưa từng nghe thấy!”
Lý thị lắp bắp vài câu, nhưng lý lẽ quá yếu ớt, cuối cùng đành phải nói:
“Hẳn là… hẳn là mấy tên nô tài bên cạnh Thông ca làm càn mà ta không hay biết.
Mẫu thân yên tâm, ta sẽ nghiêm khắc trách phạt chúng, tuyệt đối không để chuyện này tái diễn!”
Đến nước này, ai nấy đều hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Bá phu nhân trầm tư một lúc, sau cùng lên tiếng:
“Hựu ca mất mẫu thân, vốn đã đáng thương.
Ngươi phải dạy dỗ Thông ca cẩn thận, không thể để chuyện như vậy xảy ra thêm nữa.”
Lý thị vội vàng cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn đáp:
“Mẫu thân nói phải.
Thông ca còn nhỏ, đâu hiểu chuyện gì, chắc chắn là bị bọn hạ nhân xúi bẩy mà thôi.
Còn đại tẩu, nếu có gì không hài lòng, sao không nói riêng với ta?”
Bá phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Muốn chuyện lớn hóa nhỏ, thậm chí còn muốn quay ngược trách ta?
Ai cho phép?
Ta cất giọng đanh thép:
“Thưa mẫu thân, Thông ca hết lần này đến lần khác đoạt đồ của Hựu ca, bản chất là do dạy dỗ không nghiêm!
Nếu đây chỉ là chuyện trong nhà thì không sao.
Nhưng nếu để người ngoài biết, e rằng sẽ thành trò cười lớn!
Hơn nữa, không phải vật gì cũng có thể cướp lấy!
Trong số đó có một món ngọc như ý, vốn là vật thánh thượng ban thưởng cho ngoại tổ phụ ta, sau đó được người tặng lại cho trưởng tỷ.
Vật do thiên tử ban thưởng cũng dám cướp đoạt, nếu tin này truyền ra ngoài, chỉ e không còn là chuyện nhỏ nữa đâu!”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người trong đại sảnh đều lập tức thay đổi!
Chương 12
“Ngự tứ chi vật?”
Toàn bộ phủ bá tước chấn động!
Lý thị thất sắc, vội vàng cao giọng:
“Cái gì mà ngự tứ chứ? Chuyện này không thể nói bừa!”
Ta nhếch môi cười, chậm rãi nói:
“Biết ngay là đệ muội không dám thừa nhận.
May thay, hôm nay ta cũng không nhàn rỗi.
Hồng Yến, ngươi nói xem, hiện giờ ngọc như ý đang ở đâu?”
Hồng Yến từ bên cạnh ta bước ra, giọng trong trẻo rõ ràng:
“Nô tỳ đã điều tra kỹ.
Tất cả đồ vật mà Thông ca cướp đi đều được cất trong rương dưới giường của hắn, ít nhất cũng phải ba, năm mươi món.
Ngọc như ý cũng nằm trong đó.”
Hồng Yến vốn là người ta mang từ Gia Lăng Quan về, trước đây từng làm do thám trong quân đội, dùng vào những tranh đấu trong nội trạch này thực sự là đại tài tiểu dụng.
Ta xoay người, hướng về phía bá phu nhân:
“Mẫu thân, chuyện này thật hay giả, chỉ cần cử người kiểm tra là rõ ngay!”
Bá phu nhân bị ta đẩy vào thế đã rồi, không còn cách nào khác, đành sai một bà tử tâm phúc đi kiểm tra.
Ta không muốn để bọn họ có cơ hội che giấu, liền dặn dò:
“Hồng Yến, ngươi cũng theo cùng!”
Hồng Yến dõng dạc đáp:
“Vâng!”
Không bao lâu sau, một chiếc rương đầy ắp đồ đạc được mang đến, mở ra, bên trong đều là đồ chơi mà Thông ca cướp đoạt!
Lý thị không còn đường chối cãi, sắc mặt trắng bệch, lúng túng đến mức chỉ muốn tìm chỗ trốn.
Nàng ta thừa biết Thông ca hay bắt nạt Hựu ca, nhưng không ngờ lại quá mức như thế này!
“Đây… đây là hiểu lầm…
Tẩu tẩu, mẫu thân, tất cả là do lũ nô tài làm bậy…”
Ta thở dài, cầm lấy một chiếc ngọc như ý nhỏ từ trong rương ra.
Đây từng là vật ta yêu thích khi còn nhỏ, lúc ở Gia Lăng Quan, ta thường xuyên cầm nó chơi đùa.
Sau này, khi trưởng tỷ gửi tặng ta bộ xiêm y nàng tự tay may, ta liền đem món đồ này tặng lại cho nàng.
Nay, người đã khuất, mà ngọc như ý vẫn còn.
Ta nâng món đồ lên, trình trước mặt bá phu nhân, để bà thấy rõ dấu ấn của nội vụ phủ được khắc bên dưới.
Lý thị cuối cùng cũng hoảng sợ thực sự.
Nàng ta run rẩy nhìn về phía bá phu nhân, khẩn cầu:
“Mẫu thân, mẫu thân, đây thực sự là hiểu lầm!
Trẻ con đùa nghịch thì không thể tính là lấy trộm được!
Ta nhất định sẽ dạy bảo lại Thông ca, để hắn đích thân xin lỗi Hựu ca.
Tẩu tẩu, người rộng lượng, coi như một nhà, bỏ qua chuyện này đi!”
Nói rồi, nàng ta liền quỳ xuống trước mặt ta.
Ta nhẹ nhàng nghiêng người, tránh khỏi cái quỳ ấy, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía bá phu nhân và Triệu Ngọc Hoa.
Chuyện đã đến nước này, ngay cả bá phu nhân cũng khó giữ mặt mũi, chỉ thở dài:
“Nói cho cùng, là ta quản gia không nghiêm, đã để Hựu ca chịu ấm ức…”
Triệu Ngọc Hoa thấy mẫu thân đã lên tiếng, liền xoay sang ta, thấp giọng nói:
“Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, thôi thì cứ cho qua, dù sao cũng là người một nhà…”
Người một nhà?
Ta cười lạnh trong lòng.
Ta gả vào đây, chính là để đề phòng Vân muội và Hựu ca gặp phải loại “người một nhà” như bọn họ!
“Chuyện này liên quan trọng đại, thiếp thân không dám tự quyết.
Chỉ có thể thỉnh người trong nhà mẹ đẻ đến thương nghị, đồng thời gửi thư bẩm báo với ngoại tổ phụ, để người định đoạt!”
Hôm nay đã để ta nắm được nhược điểm, nếu không vắt kiệt nước từ bọn họ, ta không còn là Việt Vô Cữu!
Chương 13
Thấy ta kiên quyết làm lớn chuyện, sắc mặt đám người Triệu gia đều khó coi vô cùng.
Ta dịu dàng phân phó Hồng Yến:
“Cưỡi khoái mã về nhà mẹ đẻ, mời phụ thân mẫu thân tới đây, nói rằng có việc trọng đại cần thương nghị!”
Hồng Yến lập tức đáp:
“Dạ!”
Bá phu nhân và Lý thị hoảng hốt, gấp đến mức không biết làm sao, vội vàng nói:
“Hà tất phải làm lớn chuyện như vậy… Không cần phiền đến Việt gia!”
Lý thị toát cả mồ hôi lạnh, giọng nghẹn ngào:
“Tẩu tẩu, ta nhận lỗi với người! Người chớ trách, chớ trách ta mà!”
Triệu Ngọc Hoa lạnh lùng nhìn ta, giọng nói ẩn chứa uy hiếp:
“Việt Vô Cữu, nàng nên biết dừng đúng lúc!”
Dừng đúng lúc?
Lúc Thông ca bắt nạt Hựu ca, sao không thấy ai khuyên hắn dừng lại?
Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọng dứt khoát:
“Ý của phu quân, thiếp thân không hiểu.
Nhưng vật thánh thượng ban thưởng là đại sự, tuyệt đối không thể xem nhẹ!
Phu quân làm quan trong triều, hẳn là hiểu rõ hơn thiếp thân—một nữ nhân hậu trạch!”
Hắn không thích nói đạo lý sao?
Trên đời này, còn đạo lý nào lớn hơn quân vương, cha mẹ, trời đất?
“Nàng…!”
Triệu Ngọc Hoa tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Chuyện hôm nay nếu mà truyền ra ngoài, mặt mũi Triệu gia sẽ mất sạch!
Ngay lúc hắn và ta giằng co, một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghi từ trong sảnh truyền ra:
“Đủ rồi!”
Lão bá gia chậm rãi bước ra ngoài.
Mọi người vừa thấy ông xuất hiện, lập tức cúi đầu hành lễ.
Bá phu nhân vẻ mặt áy náy, thở dài:
“Tất cả đều là lỗi của ta…”
Lý thị vội quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin:
“Nhạc phụ, xin người làm chủ cho thiếp thân!
Thông ca còn nhỏ, hắn thực sự không cố ý!
Sau này thiếp thân nhất định nghiêm khắc dạy dỗ, không để hắn tái phạm!”
Lão bá gia chậm rãi đảo mắt nhìn khắp mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt ta.
Ông trầm giọng hỏi:
“Đại tức phụ, ngươi muốn thế nào? Cứ nói thẳng đi.”
Không hổ là lão bá gia, biết rõ hôm nay ta không thể nào bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Ta cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói:
“Sau khi trưởng tỷ mất, mẫu thân ta ngày đêm lo lắng, sợ hai hài tử bị ủy khuất, mới ép ta gả vào đây.
Nhưng Hựu ca và Vân muội không chỉ là huyết mạch của Triệu gia, mà còn là con cháu của Việt gia!
Nhị đệ muội dung túng cho Thông ca ức hiếp Hựu ca như vậy, chẳng lẽ không sợ làm lạnh lòng Việt gia?”
Lý thị không dám tranh cãi nữa, chỉ cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Lão bá gia gật đầu:
“Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?”
Đây là dấu hiệu có thể đàm phán điều kiện.
Ta lạnh lùng nói:
“Thông ca là đích tử quý giá, dĩ nhiên giao lại cho nhị đệ muội tự mình dạy dỗ.
Nhưng đám hạ nhân xúi giục bọn trẻ ức hiếp Hựu ca, tội này không thể tha thứ!
Xin nhị đệ muội giao lại khế ước bán thân của bọn họ, để thiếp thân giúp nàng chỉnh đốn gia pháp!”
Lý thị lập tức ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng căm hận.
Nếu người của nàng ta rơi vào tay ta, vậy thì quyền hành của nàng trong phủ này chẳng khác nào bị cắt đứt gân cốt!
Lão bá gia nhìn ta chằm chằm một lát, cuối cùng trầm giọng nói:
“Đại tức phụ, làm vậy có phần nghiêm khắc quá, sợ rằng bất lợi cho danh tiếng của ngươi.”
Ta thản nhiên đáp:
“Danh tiếng?
Chúng ta đóng cửa dạy dỗ nô tài, ai mà biết?
Chỉ có truyền ra ngoài mới có người bàn tán.
Nhưng thiếp thân đã gả vào đây, là dâu của phủ bá tước, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Hẳn không có ai trong phủ lại muốn đem chuyện này ra ngoài bêu rếu chứ?”
Lão bá gia thấy ta cắn chặt không buông, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Nhị tức phụ, đem khế ước bán thân của bọn họ giao cho đại tức phụ đi.”
Lý thị sợ hãi hét lên:
“Phụ thân! Sao có thể như vậy!?”
“Rầm!”
Lão bá gia đập mạnh tay xuống bàn, sắc mặt âm trầm:
“Ta bảo giao thì cứ giao!
Nếu không muốn, vậy thì ngươi cũng không cần ở lại Triệu gia nữa, cứ để lão nhị hưu ngươi, đưa ngươi về nhà mẹ đẻ!”
Lý thị toàn thân run rẩy, sợ đến mức câm nín không dám hé răng.
Bá phu nhân cũng biến sắc, cúi đầu không dám nói gì.
Lão bá gia chậm rãi nhìn mọi người, giọng nói uy nghiêm:
“Chuyện này dừng tại đây, không ai được nhắc lại nữa!
Nhà có chuyện xấu không nên để lộ ra ngoài, các ngươi đều hiểu rõ điều đó.”
Lúc ông nói câu này, ánh mắt cố ý dừng lại trên ta.
Ta giả vờ không hiểu ý, chỉ cùng mọi người đồng thanh đáp:
“Dạ!”
Chương 14
Chuyện đến nước này, Lý thị mất cả thể diện lẫn uy quyền.
Nàng ta mặt trắng bệch, cắn răng nộp lại khế ước bán thân của bọn hạ nhân, không dám hé răng phản bác nửa câu, chỉ dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn ta.
Ta thản nhiên nhận lấy chiếc hòm đựng khế ước, thong thả tiến sát đến nàng ta, ghé sát tai, nhẹ giọng nói:
“Ta không phải tỷ tỷ ta.
Trong mắt ta không thể dung nạp dù chỉ một hạt cát.