Ta và Nghi Thu đứng bên cạnh xe ngựa, tỷ tỷ đưa cho ta một bọc hành lý, bên trong chứa đầy quần áo do tỷ tự tay may vá.
Triệu Ly đứng bên cạnh tỷ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nghi Thu. Tỷ không để ý, nhưng ta thì thấy rõ ràng. Ta cảm thấy giữa họ chắc chắn có chuyện mờ ám.
Sau khi hoàng đế qua đời, cả hoàng cung hoàn toàn hỗn loạn.
Tất nhiên, vương phủ cũng chẳng khá hơn, bởi Khánh Lạc vương và Nghi Thu – hai kẻ giả chết – chẳng ai muốn nhận lấy ngai vàng như một củ khoai nóng bỏng tay.
“Ta là trưởng bối, ngươi phải tôn trọng người già, hiểu chưa? Ngai vàng này, ngươi giữ đi.” Khánh Lạc vương đẩy ngọc tỷ về phía Nghi Thu, “Cho vương thúc chút thể diện, được không?”
“Cháu còn trẻ, khó gánh vác trọng trách. Quốc gia nguy nan chỉ có vương thúc mới đủ sức vực dậy.” Nghi Thu bình thản đẩy ngọc tỷ lại.
Ngọc tỷ – bảo vật vô giá trong mắt Nghi Hạ – bị Khánh Lạc vương và Nghi Thu đẩy qua đẩy lại hàng chục lần.
Ta và Khánh Lạc vương phi ngồi một bên, vừa ăn hạt dưa vừa ngắm tình chú cháu sâu sắc của họ.
“Cháu đã là một ‘người chết’ rồi, làm sao có thể sống lại làm hoàng đế được? Vương thúc không phải đã tuyên bố mất tích sao, bây giờ đúng lúc xuất hiện để gánh vác mọi việc.”
Nghi Thu nói xong, liền kéo ta rời khỏi phủ Khánh Lạc vương. Trước khi đi, hắn còn không quên lấy một nắm hạt dưa nhét vào tay ta, bảo ta lên xe ăn từ từ.
Dù sao thì trong mắt thế gian, Hoài Triệt vương Nghi Thu giờ đây đã là người chết, còn ta – một vương phi góa bụa – cũng sẽ không gây quá nhiều sự chú ý.
Nghi Thu nói rằng ta chưa từng rời khỏi kinh thành. Trời đất rộng lớn, phong cảnh tươi đẹp mà ta chưa từng được nhìn qua, thật đáng tiếc. Vì vậy, hắn quyết định đưa ta đi ngao du tứ phương.
Ngày rời kinh được định vào hôm nay, tỷ tỷ đặc biệt dẫn theo Triệu Ly đến tiễn ta.
Tạm biệt tỷ tỷ xong, vừa ngồi vào xe ngựa, ta đã nói:
“Nghi Thu, ta cảm thấy chuyện này không ổn. Ngươi và phụ thân ta có tai mắt trong cung, Triệu gia chắc chắn cũng có.
Chuyện hoàng đế muốn tỷ ta nhập cung, Triệu gia không thể không biết.”
“Ngươi không phải đã bán đứng tỷ ta đấy chứ?”
Ta túm lấy cổ áo hắn, nói:
“Triệu Ly vốn thích tỷ ta từ lâu đúng không?
Ngươi cố ý để tỷ ta vào quân đội, để Triệu Ly có cơ hội gần gũi!”
“Không phải, thật sự không phải.”
Hắn giơ tay đầu hàng,
“Chuyến đi Nam Hải đã được định từ trước, đâu phải chuyện Triệu Ly một mình quyết định được.
Hôm đó thực sự là tình cờ.
Ta với Triệu Ly quen nhau từ nhỏ, nên mới… mới đề xuất để tỷ ngươi gia nhập quân đội…huynh đệ mà… đôi khi phải giúp đỡ nhau…”
Ta nghĩ thầm, ánh mắt Triệu Ly nhìn Nghi Thu quả thật không đúng lắm.
Trước đây ta tưởng Triệu Ly bị tỷ ta làm cho động lòng, không ngờ tỷ ta lại bị Triệu Ly trói buộc.
Tỷ ta lần này thật sự thiệt thòi.
Ta hắng giọng, nghiêm túc hỏi:
“Cha ta chưa nói, nhưng ngươi làm thế nào để lừa Triệu gia và Khánh Lạc vương cùng ngươi hợp tác?”
“Chuyện của vương gia, có thể gọi là lừa sao?”
Nghi Thu làm ra vẻ vô tội,
“Họ vốn đã không chịu nổi việc hoàng đế qua cầu rút ván. Ta với họ không phải thông đồng, mà gọi là ăn ý.”
Ta lúng túng chỉnh lại tư thế, giả vờ nghiêm túc.
Ta quay đầu, làm bộ giận dỗi, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi trong lòng bắt đầu đếm: Mười, chín…
Quả nhiên, còn chưa đếm đến không, Nghi Thu đã chủ động tiến tới nắm lấy tay ta.
Thấy ta không nói gì, hắn càng rướn người lại gần, vòng tay ôm lấy eo ta từ phía sau, tay kia gãi nhẹ trong lòng bàn tay ta.
“Niên Hữu Dư, vũng bùn này của ngươi, ta có thể ở lại đến khi nào?”
“Ở… ở cả đời cũng được…”
Có vẻ không ngờ ta đáp lại thẳng thắn như vậy, hắn bị bất ngờ đến đỏ mặt.
Phu xe không biết chuyện gì xảy ra trong xe ngựa, liền vô tư hỏi:
“Vương gia, vương phi, tối nay ăn gì đây!”
“Tối nay à…” Ta cố tình kéo dài giọng, rồi quay lại nhéo má Nghi Thu.
“Tối nay ăn lươn!”