03
Tôi kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, bên ngoài trời tối mịt, không có lấy một ngôi sao.
Tống Thừa Châu lặng lẽ ngồi trên giường, không nói lời nào.
Một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mất kiên nhẫn, giọng nói có chút bực bội.
” Rốt cuộc em bị làm sao vậy? ”
Vì chút áy náy mỏng manh, anh đã nhẫn nhịn đến giờ.
Như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Từ khi kết hôn, công ty của anh ngày càng lớn mạnh, tính tình cũng ngày càng nóng nảy.
Lâu lắm rồi anh không dỗ dành tôi như thế này.
Nếu là trước đây, tôi sẽ vì nghĩ đến sự vất vả trong công việc của anh mà nhường nhịn, đến mức này là đã nguôi ngoai.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn chịu đựng bất kỳ ai.
Tôi quay người, tựa lưng vào cửa sổ.
” Tối qua, anh ở cùng ai? ”
” Anh đã nói là công ty có việc, có thể ở cùng ai chứ? ”
” Khi nào thì anh cũng học được thói đa nghi như vậy? ”
Tôi bình tĩnh nhìn anh, không nói gì.
Tôi luôn nghĩ rằng Tống Thừa Châu một lòng một dạ với tôi, là người đàn ông có nguyên tắc.
Tôi chưa bao giờ hỏi về lịch trình của anh, luôn để cho anh đủ không gian riêng.
Nhưng lần nào anh cũng chủ động kể.
Sau đó, anh quấn lấy tôi, bảo tôi chuẩn bị hành lý cho anh.
Nhưng kết quả là, anh mang theo hành lý tôi chuẩn bị kỹ lưỡng để bay đến gặp Dạ Lê.
Trong mắt anh lóe lên chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã che giấu, khí thế càng thêm mạnh mẽ.
” Em muốn kiểm tra à? Có cần anh gọi hết nhân viên công ty đến để em tra cho rõ không? ”
” Không cần đâu, anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi. ”
Anh sẽ không thừa nhận đâu, giấu giếm tôi bao năm, làm sao có thể dễ dàng để lộ ra được.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí mà đôi co với anh.
Việc anh ngoại tình và phản bội tất nhiên là một cái gai trong lòng tôi.
Dù sao bao nhiêu năm tình cảm, tôi không thể không đau lòng.
Nhưng lý trí nói với tôi rằng, thà biết sự thật bây giờ còn hơn sống trong sự lừa dối.
Dứt khoát cắt đứt, mới là thượng sách.
Tống Thừa Châu không chịu nổi sự lạnh nhạt của tôi, mặt đen lại, đập cửa bỏ đi.
Bị quấy rầy như vậy, tôi cũng không còn buồn ngủ.
Tôi mở máy tính, xử lý những công việc còn tồn đọng của công ty.
Năm tốt nghiệp đại học, bố tôi gọi điện, cầu xin tôi về nhà.
Ông mắc ung thư não, nằm viện, không còn sống được bao lâu.
Khi tôi đến bệnh viện, ông đang cố gắng ngồi dậy rót nước.
Cả người gầy gò, tiều tụy không nhận ra nổi.
Chú quản gia nói công ty gặp vấn đề, ông ngày đêm vùi đầu vào công việc, lao lực quá độ, ngất xỉu trong văn phòng.
Đến khi đưa vào bệnh viện kiểm tra thì đã là giai đoạn cuối.
Mọi oán hận dường như tan biến trước ranh giới sinh tử.
Tôi bắt đầu nhớ lại những ký ức vui vẻ thời thơ ấu.
Ông thường bế tôi lên, đặt tôi trên vai và chơi trò cưỡi ngựa.
Sau khi tan làm về nhà, ông rút từ túi áo vest ra những món quà vặt nhỏ lạ mắt.
Lớn hơn một chút, những lúc ông không bận rộn, ông vào bếp nấu cho tôi một nồi canh cá thật ngon.
…
Ông có lỗi với mẹ tôi, nhưng ông thực sự đã từng yêu thương tôi rất nhiều.
Tôi tiếp quản công ty đang trên bờ vực sụp đổ.
Ngày ngày xoay vòng giữa công ty và bệnh viện.
Còn Dạ Lê, từ khi ra nước ngoài, không còn chút tin tức nào.
05
Sáng sớm hôm sau, tôi thay đồ bước ra khỏi phòng, không muốn chạm mặt Tống Thừa Châu.
Nhưng đời không như ý.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Tống Thừa Châu đang bưng cháo lên bàn ăn.
Anh như quên hết mâu thuẫn và khó chịu của ngày hôm qua.
Cười gọi tôi ra ăn sáng.
Vừa nói, anh vừa bước tới, rút từ túi ra một chiếc đồng hồ.
Là chiếc đồng hồ anh nhờ bậc thầy chế tác đặc biệt làm riêng.
Ba năm nay, mỗi năm anh đều tặng tôi một chiếc.
Chỉ để che đi vết sẹo dài chạy ngang cổ tay trái của tôi.
Trước khi kết hôn, tôi và anh cùng đi khảo sát một dự án.
Điểm đến là một ngôi làng hẻo lánh.
Trên đường về, xe mất phanh, đúng lúc đang xuống dốc, xe lao thẳng xuống.
May mắn có một cây to chặn lại, nếu không xe có thể lật và rơi xuống vực.
Ghế lái đập vào thân cây, Tống Thừa Châu ngất xỉu ngay lập tức.
Cửa bên tôi bị kẹt, tôi chỉ có thể cầm iPad đập vỡ kính, bò ra ngoài qua cửa sổ.
Tống Thừa Châu gục lên vô lăng, mặt đầy máu.
Tình huống nguy cấp, tôi tìm điện thoại của cả hai, định gọi xe cứu thương.
Nhưng cả hai đều hỏng, không gọi được.
Khi kéo Tống Thừa Châu ra khỏi xe, tay trái tôi đập vào cửa xe.
Thanh kim loại sắc nhọn đâm vào da thịt, để lại vết sẹo này.
Vì thể chất của tôi, vết sẹo này không thể xóa mờ, mãi mãi ở đó.
Buổi trưa trên con đường nhỏ không một bóng người.
Tôi chỉ có thể cõng anh, kéo lê anh, không biết ngã bao nhiêu lần mới ra được đường lớn.
Người qua đường giúp gọi xe cứu thương.
Còn tôi cũng kiệt sức ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại, Tống Thừa Châu đang gục bên giường bệnh, mắt đỏ hoe.
Sau khi xuất viện, anh cầu hôn tôi.
Trước đây, tôi rất tự tin về tình cảm của hai chúng tôi.
Chưa từng nghĩ rằng, lời cầu hôn của anh không phải vì yêu, mà là vì áy náy.
Tôi tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, anh theo phản xạ giúp tôi đeo chiếc mới vào.
Tôi tránh tay anh, nhẹ nhàng chạm vào phần da thịt gồ ghề đó.
” Không cần đâu, sau này không cần đeo nữa. ”
Tống Thừa Châu khựng lại, cầm chiếc đồng hồ trên tay.
” Tại sao? ”
” Không thích. ”
Anh sững sờ.
Tôi vốn không thích đeo đồng hồ, nó giống như một cái còng tay, luôn trói buộc tôi.
Nếu không phải vì Tống Thừa Châu tốn công sức đặc biệt làm ra, tôi đã không đeo.
Bây giờ thì càng không cần phải đeo nữa.
Tôi nhét chiếc đồng hồ cũ vào tay anh, bước thẳng đến cửa mặc áo khoác.
” Dạ Đường. ”
Tôi quay đầu lại.
Ánh mắt Tống Thừa Châu có chút phức tạp, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
” Hôm nay… hay là tan làm anh đến đón em nhé. ”
Tôi trợn mắt, mở cửa rồi rời đi.
05
Công ty.
Hôm nay trợ lý Lý có chút khác lạ, đứng cạnh tôi bồn chồn mãi.
Cho đến khi thang máy đến tầng văn phòng.
Cô ấy mới ngập ngừng mở miệng.
” Tổng giám đốc Dạ, tổng giám đốc Trần đang đợi chị trong văn phòng. ”
Tổng giám đốc Trần là cổ đông lớn của công ty, cũng là người bố tôi rất tin tưởng.
Trợ lý Lý không nên có thái độ như vậy.
Chắc chắn còn chuyện gì khác.
Tôi gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Mở cửa văn phòng.
Tổng giám đốc Trần đứng trước bàn làm việc, còn vị trí của tôi – trên ghế giám đốc – lại là Dạ Lê đang ngồi.
Khóe miệng Dạ Lê nhếch lên, nở một nụ cười đầy chế giễu.
” Chị, em về rồi, chào đón em đi. ”
” Bố sắp mất mà em còn không về nhìn ông một lần, giờ quay lại làm gì? ”
Dạ Lê cầm khung ảnh trên bàn làm việc của tôi, nhìn kỹ hai lần, rồi thả tay.
Khung ảnh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cô ta bước đến bên tôi, vẻ mặt kỳ quái, mang theo ý đồ xấu xa.
” Em cũng muốn về lắm, nhưng bố dặn em, chỉ khi chú Trần gọi thì em mới được quay về. ”
Chú Trần cười rất hiền lành, chỉ vào ghế sô pha, bảo tôi ngồi xuống.
Cứ như thể, tôi mới là người ngoài.
” Tiểu Đường à, trước lúc mất bố con để lại cho chú một bản di chúc, dặn chú đợi công ty ổn định mới công bố. ”
” Bây giờ công ty đang phát triển mạnh mẽ, cũng đến lúc rồi. Bố con chỉ có hai đứa con gái là con và Dạ Lê, vì nghĩ đến việc Dạ Lê không được lớn lên bên cạnh, nên bố con quyết định để con bé thừa kế công ty. Biệt thự cũ và 5% cổ phần công ty để lại cho con. ”
Văn phòng mở máy sưởi, nhưng tôi cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng.
Cơ thể cảm nhận được nỗi đau và ấm ức trước cả tôi.
Tôi nhìn miệng chú Trần mở ra khép lại, nhưng chẳng nghe thấy gì.
Tôi máy móc cầm lấy bản di chúc, nét chữ trên đó là của bố.
Dạ Lê không biết từ đâu lấy ra một chiếc máy ghi âm, ánh mắt ẩn chứa sự độc ác, nhấn nút phát.
” Tình hình công ty không tốt, con cứ yên tâm học ở nước ngoài, đừng quay về. Chú Trần sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho con, đợi chị con vực dậy công ty, đến thời điểm thích hợp, chú ấy sẽ báo con về tiếp quản; nếu công ty cuối cùng vẫn phá sản, con càng không cần về. Chỉ cần con không quay lại, nợ nần sẽ không tìm đến con. Số tiền bố để lại đủ cho con sống cả đời. ”
” Bố sắp đi rồi, con phải học cách tự chăm sóc mình, tìm một người thật lòng yêu thương con. ”
Trước lúc lâm chung, bố nắm tay tôi, nói rằng công ty là tâm huyết của ông và mẹ.
Bố dặn tôi nhất định phải cứu công ty khỏi bờ vực phá sản.
Tôi đã đồng ý với ông.
Vì lời hứa đó.
Tôi chạy khắp nơi tìm kiếm khách hàng, đầu tư, một mình làm việc chẳng khác gì hai người.
Cúi đầu khúm núm trong các buổi tiệc rượu, giả vờ thân thiện với những kẻ thâm hiểm.
Uống rượu đến mức vào phòng cấp cứu, truyền nước biển nhưng vẫn phải xử lý công việc.
…
Không biết đã làm việc ngày đêm bao lâu, tôi mới kéo công ty ra khỏi ranh giới sinh tử.
Nhưng bây giờ có người đến bảo tôi, tất cả những gì tôi kiên trì đều chỉ là một trò cười.
Hóa ra câu “Người sắp chết lời nói cũng hiền” cũng không phải lúc nào cũng đúng.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, bình tĩnh thật lâu mới ngăn được đôi tay run rẩy không ngừng.
Khi quay lại văn phòng, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh.
” Quy đổi 5% cổ phần thành tiền theo giá trị thị trường hiện tại, cộng thêm lương, thưởng và cổ tức tôi đáng được nhận trong những năm qua, chuyển vào tài khoản của tôi ngay. ”
Dạ Lê thấy tôi không sụp đổ như cô ta mong đợi, có chút khó tin.
Chú Trần ngây người vài giây.
” Hôm nay không được, chuyện này cần phải có quy trình. ”
” Xong trong vòng một tiếng, các người cũng không muốn có chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng công ty xuất hiện trên mạng đâu, phải không? ”
Công ty là do tôi một tay vực dậy.
Tôi nắm rõ mọi điểm yếu của nó.
Nếu tôi muốn, công ty này sẽ nhanh chóng quay về tình trạng như vài năm trước.
Công ty này là nguồn sống của những nhân viên đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian dài.
Tôi sẽ không động đến nó.
Nhưng bọn họ không dám đánh cược.
Quả nhiên, vài phút sau khi tôi nói xong, chú Trần gọi một nhân viên vào.
Một giờ sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản từ ngân hàng.
Tôi cầm túi xách, đẩy cửa rời đi.
Phía sau vang lên giọng nói khó chịu.
” Dạ Đường, anh Thừa Châu rồi cũng sẽ là của em. ”
Tôi quay lại nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Không ngừng dùng cách này để chứng minh năng lực và sự hiện diện của mình.
Thực ra cô ta tự ti đến cực điểm.
Tôi cười, thản nhiên nhìn cô ta.
” Tùy! ”
Khuôn mặt hồng hào của cô ta dần tái xanh.