8.

Lão đại quỳ trước mặt tôi, mặt mũi sưng tím:

“Mẹ, con sai rồi! Xin mẹ cứu con!”

Tôi lạnh lùng nhìn nó:

“Tôi đâu phải mẹ cô! Mẹ cô là Triệu góa phụ! À không, bây giờ bà ta đã kết hôn với cha mấy đứa rồi, không còn là góa phụ nữa!”

Lão đại khóc lóc:

“Mẹ, là mẹ nuôi con lớn, chắc chắn mẹ không nỡ nhìn con bị con đàn bà độc ác đó hành hạ! Mẹ đi nói với cha, bảo ông ấy đừng gả con cho lão già góa vợ ở thôn Tiểu Hà đi! Con mới mười lăm tuổi, con không muốn lấy chồng!”

Tôi cúi xuống nhìn nó:

“Cô không muốn gả cho lão già góa vợ, thì đi gả cho cái thằng… gì nhỉ… cái thằng lưu manh kia đi!”

Trên mặt lão đại hiện lên vẻ xấu hổ và phẫn uất.

Tôi đã nghe nói rồi, nó định bám lấy nhà tên lưu manh kia, nhưng mẹ hắn đuổi ra ngoài, còn mắng nó là loại con gái vô liêm sỉ nhất mà bà ta từng thấy.

Từ đó, tên lưu manh kia cũng không thèm đoái hoài đến nó nữa.

Cái gọi là “tình yêu cả đời” của nó ở kiếp trước, hóa ra chỉ có vậy.

Chuyện này đã lan truyền khắp làng.

Lão đại nói:

“Con đã hạ mình cầu xin mẹ rồi, sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ mười mấy năm tình mẹ con chỉ là giả dối sao?”

Tôi đá nó một cái:

“Bây giờ mới nhớ đến tình mẹ con à? Lúc cha mấy đứa ly hôn, chẳng phải cô chửi tôi là mẹ kế độc ác sao?”

Lão đại siết chặt nắm đấm, đứng bật dậy:

“Con đã quỳ xuống cầu xin mẹ rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa? Đây là chuyện cả đời của con mà, sao mẹ không chịu nghĩ cho con một chút?”

Nghĩ cho nó sao?

Kiếp trước, khi tôi lê đôi chân biến dạng vì phong thấp đến tìm nó, nó đã nói gì?

Nó bảo rằng con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, kêu tôi đừng tìm nó nữa.

Hơn nữa, nó còn chẳng phải con ruột của tôi.

Lúc cưới, sính lễ của nhà trai đưa tới, nó cho rằng đã trả đủ công ơn nuôi dưỡng của tôi rồi.

Nó lúc nào cũng nhắc đến sính lễ, mà quên mất rằng tôi đã dùng toàn bộ sính lễ đó để sắm của hồi môn cho nó, còn cho nó gấp đôi.

Tôi đi ngang qua nó, thản nhiên nói:

“Chuyện cả đời của cô thì liên quan gì đến tôi!”

Lão đại phía sau gào lên thảm thiết:

“Mẹ!”

Nhưng tôi đã không cần tiếng “mẹ” này nữa.

Chẳng bao lâu sau, lão nhị cũng tìm đến tôi.

Trên gương mặt luôn lạnh lùng của nó thoáng có chút lúng túng, nhỏ giọng nói:

“Mẹ… mẹ có thể cho con mười đồng không? Con phải đóng học phí.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nó gọi tôi một tiếng “mẹ” một cách tự nguyện.

Tôi cười nhạt:

“Cô là người nhà họ Vương, tìm tôi làm gì? Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa! Cái đầu óc không được thông minh lắm của cô nghĩ sao mà lại tìm một người chẳng liên quan đến mình xin tiền vậy?”

“Đừng cầu xin bà ta!” Một giọng nói non nớt vang lên từ xa.

Thì ra là lão tam và lão tứ đến.

Chúng ngẩng cao đầu, nhìn tôi với ánh mắt dò xét:

“Tống Văn Huệ, bà cũng trọng sinh rồi, đúng không?”

Tôi mỉm cười:

“Đúng vậy, tôi cũng trọng sinh rồi! Vì thế, tôi không cần đám vong ân bội nghĩa như các người nữa!”

Trên mặt ba người lộ rõ vẻ xấu hổ và tức giận.

Lão tam nói thẳng:

“Nếu vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Bà cũng biết, sau này chúng tôi đều sẽ rất lợi hại, rất giàu có.”

Tôi gật đầu.

Lão tam tiếp tục:

“Vậy nên, bây giờ bà đầu tư vào chúng tôi là không lỗ. Chỉ cần bà cho chúng tôi tiền, chúng tôi sẽ viết giấy nợ, sau này sẽ trả gấp ngàn lần! Bà chắc chắn sẽ có lời, thế nào?”

Quả nhiên là người từng làm đại lão trong kiếp trước, vừa mở miệng đã đòi người khác đầu tư.

Nhưng dựa vào đâu chứ?

Đầu tư vào chúng nó, chẳng thà tôi đầu tư vào chính mình!

Tôi trầm ngâm một lúc, rồi mở miệng từ chối trước ánh mắt đầy mong đợi của chúng:

“Không có gì đáng bàn cả! Các người kiếp trước đã đối xử với tôi thế nào, không quên rồi chứ? Với những con sói mắt trắng như các người, tôi chỉ mong tránh xa càng xa càng tốt!”

“Đó là vì chúng tôi bị lừa!” Lão tứ tức giận nói.

“Chúng tôi cứ tưởng người đã lấy tiền nuôi dưỡng từ cha mẹ ruột của chúng tôi là bà!”

Lòng tôi lạnh toát:

“Tôi nuôi các người lớn đến từng này, dù có nhận chút tiền nuôi dưỡng thì cũng đáng lắm chứ? Nhưng các người đã đối xử với tôi thế nào?”

Lão nhị lạnh lùng nói:

“Đó mà là nuôi sao? Bà có từng ở bên chúng tôi đàng hoàng không? Bà bỏ mặc chúng tôi ở nhà, cả ngày chỉ biết đi làm!”

Lão tam tiếp lời:

“Đúng thế! Bà chỉ biết ép buộc chúng tôi! Chúng tôi không muốn đi học, bà bắt ép chúng tôi học. Chúng tôi không muốn làm việc, bà cũng ép chúng tôi làm. Bà chưa bao giờ coi chúng tôi như con ruột!”

“Bà chỉ là một phụ nữ nông thôn tầm nhìn hạn hẹp, bảo bà bỏ tiền ra cho chúng tôi làm ăn mà bà cũng chẳng có nổi một xu!”

Nghe được những lời thật lòng của chúng, tôi không khỏi cảm thấy đau xót cho bản thân mình.

Thời buổi này, chỉ để có cái ăn thôi tôi đã phải dốc hết sức lực mỗi ngày.

Công việc nặng nhọc đến thế, tôi làm gì còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chúng?

Tôi chỉ nghe người ta nói, có học mới có tương lai.

Cha mẹ ruột của chúng cũng là thanh niên trí thức, không muốn chúng trở thành nông dân cả đời, nên tôi mới ép chúng đi học.

Vậy mà trong mắt chúng, tất cả chỉ là tôi không quan tâm đến chúng.

Cảm giác chua xót trong lòng khiến tôi không kìm được nước mắt.

“Nếu đã vậy, thì cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Tôi lạnh lùng nói.

Ba người bọn chúng xấu hổ và tức giận bỏ đi.

9.

Tôi nghĩ mấy đứa sẽ không còn đến quấy rầy tôi nữa, không ngờ nửa đêm cửa nhà bị đập thình thình.

Mưa lớn trút xuống, tôi khoác áo tơi ra mở cửa.

Trước cửa là lão tứ, nó nắm lấy tay tôi kéo đi: “Lão ngũ sốt cao, trong nhà không có người lớn, mau đưa em đi bệnh viện!”

Tôi hất tay nó ra: “Tôi họ Tống, con nhà họ Vương không liên quan gì đến tôi!”

Lão tứ nghiến răng: “Sao bà có thể tuyệt tình như vậy! Dù gì bà cũng đã nuôi chúng tôi bao nhiêu năm!”

Tôi giáng cho nó một bạt tai: “Tuyệt tình? Nếu tôi thực sự tuyệt tình, thì đã vứt bỏ mấy đứa từ bé, để mặc sói ăn thịt rồi!”

Lão tứ nghẹn ngào cầu xin: “Mẹ… cầu xin mẹ, đi xem em một chút đi! Lão ngũ sốt đến mê man rồi! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”

Lòng tôi có chút dao động, nhưng nhớ đến sự tuyệt tình của lão ngũ ở kiếp trước, tôi quyết tâm từ chối: “Chị cả, lão nhị đâu? Ông ta không ở nhà, bọn họ chắc vẫn còn đó? Ông bà nội chúng nó đâu? Cả họ Vương đông người như thế, cần gì tìm đến một người ngoài như tôi?”

Kiếp trước, vào một đêm tuyết rơi, lão ngũ sốt cao, ông ta không có nhà, tôi một mình ôm nó chạy hơn mười cây số đến bệnh viện.

Vì đường trơn, tôi ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ lo cho nó, sợ tiền không đủ, không dám nhìn thương tích của mình.

Từ đó, chân tôi bị thương, đau nhức suốt đời.

Kiếp này, tôi sẽ không vì chúng mà làm bất cứ chuyện gì nữa.

Lão tứ lau mạnh nước mắt, xoay người bỏ đi: “Được! Bà thật nhẫn tâm! Kiếp trước chúng tôi không sai, bà đúng là người phụ nữ độc ác!”

Ba ngày sau, nghe tin lão ngũ đã hạ sốt.

Nhưng đôi tai nó đã không còn nghe được nữa!

Không biết kiếp này nó còn có thể làm ca sĩ không!

Khi ông ta trở về, ông ta xông thẳng vào ruộng, chỉ tay mắng tôi: “Tống Văn Huệ! Bà còn là người không? Sao không đưa lão ngũ đi bệnh viện? Nó bị điếc rồi! Bà ác độc đến vậy sao? Dù gì nó cũng gọi bà là mẹ bao nhiêu năm!”

Tôi chống cuốc, lạnh lùng đáp: “Nó đâu phải con họ Tống! Tôi quan tâm làm gì! Cả họ Vương to thế, ai cũng mặc kệ, sao một người mẹ nuôi độc ác như tôi lại phải lo?”

Ông ta mặt đỏ bừng, định lao lên đánh tôi, tôi giơ cuốc dọa, ông ta sợ hãi bỏ chạy.

Lúc đó, có người níu lấy chân tôi, tôi cúi đầu, là lão ngũ.

Mặt nó đầy nước mắt, liên tục đánh vào người tôi, tôi giơ chân đá nó ra xa.

“Tại sao mấy đứa nghĩ rằng, sau những gì đã làm với tôi, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với mấy đứa như trước?”

Hai mươi năm tận tụy không phải giả, nhưng chúng đối xử với tôi ra sao?

Chúng chỉ nhớ những gì tôi chưa làm được, chưa từng nhìn thấy những gì tôi đã hy sinh.

Tôi cũng là lần đầu làm mẹ, nuôi sống chúng đã là tận lực của tôi rồi.