Ly hôn năm năm, chồng cũ đột nhiên cắt tiền trợ cấp nuôi con.

Anh ta than thở rằng dạo này rất khó khăn.

Tôi mềm lòng, nhất thời đồng ý chờ anh ta khôi phục lại rồi trả sau.

Nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta đã mua nhà, kết hôn, còn gọi điện cảnh cáo tôi đừng quấy rầy.

Một kẻ cặn bã ngay cả chó cũng chê lại có mặt mũi nói tôi quấy rầy sao?

Tôi tức giận đến bật cười.

Vừa định cúp máy thì trước mắt lại xuất hiện vài dòng bình luận lướt qua:

【Chạy mau! Quả nhiên nữ phụ ngốc thật.】

【Cô ấy định tự mình nuôi con để sau này làm áo cưới cho người khác, đứa con vô ơn thậm chí đến lúc kết hôn cũng không báo tin.】

【Nữ phụ quá mạnh mẽ, nói không cần tiền nuôi con là không cần thật, tự biến mình thành túi máu cho người ta.】

1

Cúp điện thoại xong, tôi ngồi đờ đẫn hồi lâu.

Không nhúc nhích, chỉ ngẩn người nhìn những dòng bình luận lướt qua một cách điên cuồng.

Đa số đều mắng tôi ngốc, đáng đời khi cả đời bị biến thành túi máu.

Tất nhiên cũng có những dòng bình luận tiết lộ về tương lai.

Họ nói rằng sắp tới tôi sẽ nai lưng nuôi con như trâu ngựa.

Sau khi con trưởng thành, tôi lại lo lắng chuyện công việc, hôn nhân, thậm chí còn cố gắng tích góp một khoản tài sản lớn để lại.

Nhưng khi có tiền trong tay, con trai tôi sẽ lộ bộ mặt thật.

Nó không chỉ không báo tin cho tôi khi kết hôn mà còn dùng tiền của tôi để phụng dưỡng bố nó và bà ba.

Thậm chí khi tôi bệnh nhập viện, dù vẫn còn hy vọng chữa trị, con tôi lại ký giấy từ bỏ điều trị.

Còn về chồng cũ…

Anh ta vốn dĩ luôn có tiền, than nghèo chỉ là một chiêu trò.

Mục đích là để tôi tình nguyện nuôi con, sau đó con trai sẽ đường đường chính chính lấy được tài sản của tôi.

Nhìn những dòng bình luận, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.

Với tính cách của mình, tôi thật sự có thể làm những điều mà họ nói.

Tôi vốn nghĩ rằng chồng cũ không trả tiền nuôi con thì thôi, dù sao tôi cũng có thể tự nuôi con, hà tất phải dây dưa quá nhiều với anh ta?

Nhưng đọc từng câu từng chữ, tôi lại cảm thấy tương lai như đã được định sẵn.

Tôi không muốn tương lai như vậy.

2

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, con trai vừa làm bài tập xong đẩy cửa bước vào.

Nó liếc tôi một cái rồi lầm bầm:

“Mẹ, mẹ vẫn chưa nấu cơm à? Con sắp chết đói rồi đây.”

“Dương Dương, mẹ không khỏe.”

Tôi thử nói một câu, con lập tức lộ vẻ lo lắng.

Nó vội vàng chạy đến hỏi han, còn rót cho tôi một ly nước ấm.

Nhìn dáng vẻ bé nhỏ bận rộn trước mặt, tôi lại sững sờ.

Thật khó tin rằng sau này nó sẽ trở thành đứa con vong ân như trong bình luận nói.

Rõ ràng là một đứa trẻ ấm áp như vậy, sao cuối cùng lại trở thành kẻ vô tình?

Lẽ nào là do cách giáo dục của tôi có vấn đề?

Lúc này, những dòng bình luận lại xuất hiện:

【Đừng nhìn tiểu bạch nhãn lang (đứa con vô ơn) bây giờ ngoan ngoãn, một khi bố nó liên lạc được thì nó sẽ thay đổi.】

【Huyết thống sao có thể nói cắt là cắt được? Nữ phụ chính là quá tin tưởng con trai mình nên mới chịu thiệt.】

【Đúng vậy, nữ phụ càng nghiêm khắc dạy dỗ, bên kia lại càng đối lập rõ rệt, cậu bé hoàn toàn bị bên đó dẫn dắt thay đổi tam quan.】

【Nữ phụ không biết đồng hồ có chức năng định vị sao? Dù cô có mang con chạy đến chân trời góc bể, bên kia vẫn có thể tìm thấy bất cứ lúc nào.】

【Bỏ đi, ngu ngốc thì có gì hay để xem?】

Tôi lập tức bắt được thông tin quan trọng trong bình luận.

Thứ nhất: Con trai tôi hiện tại vẫn chưa bị ảnh hưởng xấu.

Nó thay đổi hoàn toàn là do sự can thiệp của chồng cũ.

Thứ hai: Đồng hồ có định vị.

Thứ đồ đó khiến tôi từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác.

Hít sâu một hơi, tôi quyết định cho bản thân và con trai một cơ hội.

” Dương Dương, nếu mẹ và ba con hoàn toàn cắt đứt quan hệ, con sẽ thế nào?”

” Con đi theo mẹ.”

Con trai không hề do dự, ánh mắt trong veo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không thể chỉ vì những lời trong bình luận mà vô lý từ bỏ con được.

Tất nhiên, tôi cũng không hoàn toàn không tin vào bình luận.

Nhưng cuộc sống nằm trong tay mình, có cơ hội thì phải nắm lấy.

Tôi không nỡ từ bỏ đứa con mà mình đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng.

Cũng không muốn để con mình lớn lên trở thành con dao đâm ngược lại mình.

Cách duy nhất chính là cắt đứt hoàn toàn mọi thứ.

Tôi lập tức yêu cầu con đưa chiếc đồng hồ điện thoại.

Sau đó lấy thẻ sim ra, bẻ gãy ngay trước mặt con.

Rồi nói thật cho con biết, ba nó đã không còn muốn trả tiền nuôi dưỡng nữa.

Con trai khóc òa.

Rõ ràng nó không thể tin được ba mình lại bỏ rơi nó như vậy.

3

Suốt năm năm sau ly hôn, để con có tuổi thơ êm đẹp, tôi chưa từng nói xấu chồng cũ trước mặt nó.

Ngược lại, tôi luôn bảo con rằng ba nó rất yêu thương nó.

Dù ba mẹ không còn bên nhau, nhưng tình yêu dành cho con vẫn không hề thay đổi.

Vì vậy, trong lòng con trai, ba nó có một vị trí rất quan trọng.

Nhưng bây giờ, niềm tin đó đã sụp đổ.

Nó vừa khóc vừa hỏi tôi: “Có phải ba không cần con nữa không?”

Tôi gật đầu, trả lời: “Đúng vậy.”

Năm đó khi ly hôn, chồng cũ nhất quyết giành quyền nuôi con.

Thế nhưng, anh ta lại không đủ khả năng chăm sóc.

Chỉ quay đầu một cái, đã gửi con về quê nội, biến nó thành đứa trẻ bị bỏ lại.

Tôi thương con lắm, nhưng quyền nuôi con nằm trong tay anh ta, tôi chỉ có thể giả vờ không biết.

Không lâu sau, chồng cũ chủ động tìm đến tôi.

Anh ta hỏi tôi có cách nào để con được đến chỗ tôi học không?

Anh ta còn nói rằng môi trường bên anh ta không tốt, tôi lẽ nào nhẫn tâm để con chịu khổ?

Để thủ tục chuyển hộ khẩu của con diễn ra suôn sẻ, anh ta còn tự tay viết một bản cam kết rằng mình không đủ khả năng nuôi con.

Cũng hứa rằng mỗi tháng sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng đầy đủ.

Vậy mà mới năm năm trôi qua, ngay cả tiền chu cấp cũng không muốn trả nữa.

Để con hoàn toàn từ bỏ hy vọng, tôi gọi điện cho chồng cũ ngay trước mặt con.

Tôi biết làm vậy rất tàn nhẫn.

Nhưng tôi phải để con nhìn rõ bộ mặt thật của gã đàn ông này.

Trong điện thoại, tôi liên tục hỏi anh ta có chắc chắn không trả tiền nuôi dưỡng không.

Anh ta ấp úng một hồi lâu rồi đáp:

” Tôi không có tiền thì biết làm sao? Nếu thực sự không thể trả được thì cô định làm gì?”

” Pháp luật quy định nếu quá một tháng không trả tiền nuôi dưỡng thì có thể khởi kiện. Bây giờ anh đã ba tháng không đưa tiền rồi.”

” Vậy thì cứ kiện đi! Dù gì tôi cũng không có tiền.”

Nói xong, anh ta dứt khoát cúp máy.

Gương mặt vô liêm sỉ ấy, con trai tôi đã thấy rõ ràng.

Trong mắt con tràn ngập sự hoang mang.

Tối hôm đó, tôi và con nói chuyện rất lâu, nhưng trọng tâm chỉ có một điều.

Đừng lãng phí sức lực cho những người không yêu thương mình.

Tôi nói với con, trên đời này mọi thứ đều có thể tranh giành, duy chỉ có tình yêu là không thể cưỡng cầu.

“Khi ba mẹ ly hôn, con được phán cho ba. Nhưng ba lại đưa con về quê, để con thành đứa trẻ bị bỏ lại. Là mẹ không đành lòng nhìn con chịu khổ nên mới tìm cách đưa con về bên mình.

Dương Dương, mẹ không thể cho con quá nhiều, chỉ mong con học hành thật tốt, sau này có nhiều sự lựa chọn hơn.

Mẹ biết bây giờ con rất buồn, nhưng ít ra con còn biết sự thật, hơn là cứ bị lừa dối mãi. Mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Tôi cứ nghĩ rằng sự dịu dàng và bao dung của mình có thể giúp con trưởng thành đúng hướng.

Nhưng tôi đã sai.

Chưa đến giờ tan học, tôi đã bị một loạt bình luận làm cho giật mình.

【Xem đi, nữ phụ quả nhiên là kẻ ngốc. Cô ấy cứ tưởng tình yêu có thể nuôi dưỡng cây non, nhưng đâu biết rằng thứ cô tưới lại là một cái cây cong vẹo.】

【Gốc đã thối thì cứu kiểu gì?】

【Mọi người bình tĩnh, đây là diễn biến cần thiết của cốt truyện.】

【Nữ phụ còn chưa biết đứa con vô ơn đã bị thu phục rồi nhỉ? Còn ngu ngốc cày tiền nuôi nó.】

Tay tôi run lên, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất.

Vỡ tan tành.

Tôi vội liên lạc với giáo viên.

Lúc này mới biết, chồng cũ đã đến xin phép cho con nghỉ học từ trưa và đưa nó đi.

4

Có vẻ như bình luận không hề lừa tôi.

Bất kể tôi có yêu thương con bao nhiêu.

Có yêu sâu đậm đến mức nào.

Thì giữa con và chồng cũ, vẫn luôn có một mối liên kết không thể tách rời.

May mắn là ngoài việc làm tôi tức đến hộc máu, những dòng bình luận kia còn giúp tôi tìm ra hướng đi đúng.

Nửa tiếng sau, tôi tìm được hai cha con đang ngồi ăn uống vui vẻ trong một nhà hàng.

Vừa thấy tôi xuất hiện, con trai có chút chột dạ.

Còn chồng cũ thì ngồi vắt chân lên ghế, ra vẻ cao cao tại thượng.

Anh ta lớn tiếng trách móc tôi, giọng điệu đầy khinh thường:

” Lý Như, tôi không muốn nói nhưng cô đúng là ngột ngạt quá mức. Đến cả cái đồng hồ trẻ con cũng không cho nó đeo, thế thì sống làm sao?

Xem ra năm đó rời bỏ cô là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.

Cô còn mặt mũi đến đây? Chẳng lẽ tôi muốn đưa con trai đi ăn cũng phải xin phép cô?

Tôi có quyền thăm nom con đấy!”

Bốp!

Không chút nương tay, tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.

Đồ cặn bã!

“Anh chỉ biết sinh mà không biết nuôi, ngay cả tiền trợ cấp cũng không muốn trả, còn dám mở miệng nói quyền thăm nom?”

“Tống Minh Hải, đừng có mà mở mồm là xả rác như thế.

Còn nói anh rời bỏ tôi?

Nếu không phải anh ngoại tình trong hôn nhân, anh tưởng mình có thể đường hoàng ra đi sao?

Ai là người quỳ xuống như chó mà cầu xin tôi?”

“Ngột ngạt?

Anh ăn của tôi, uống của tôi thì có gì mà ngột ngạt?

Khi anh ôm ấp người khác trong game, anh có thấy ngột ngạt không?

Khi anh lấy tiền của tôi để nuôi bà ba, sao không thấy khó chịu?”

“Lần này đúng là tôi sai thật rồi.

Sai ở chỗ, lại một lần nữa xem anh là con người.”

Tôi nói không ngừng, đánh thẳng vào mặt anh ta.

Tống Minh Hải đỏ bừng mặt, cổ cũng tức đến nghẹn lại.

Thấy xung quanh có người giơ điện thoại lên quay, anh ta vội vàng xuống nước.

” Đừng làm ầm lên nữa, tôi chỉ đưa con đi ăn mà chưa kịp báo cô thôi.

Cần gì phải làm lớn chuyện giữa nơi công cộng thế này?”

“Đương nhiên là cần.”

” Cô bình tĩnh lại đi, chuyện cũ qua rồi mà.”

” Anh còn chưa trả tiền trợ cấp, chuyện này sẽ không bao giờ qua được đâu.”

Tôi từng bước ép sát, không cho anh ta đường lui.

Bình luận bên cạnh bùng nổ hoan hô.

【Trời ơi, nữ phụ cuối cùng cũng bật mode mạnh mẽ rồi à?】

【Đã quá! Nói nhiều thêm chút nữa đi.】

【Hay! Cứ thế mà chửi!】

Tống Minh Hải trợn mắt đầy căm tức, gân xanh trên trán giật liên hồi.

Hai tay anh ta siết chặt.

Ngay khi tôi tưởng rằng anh ta sắp ra tay, thì bất ngờ, Tống Dương bật khóc.

Con trai lao đến chen giữa hai chúng tôi, đưa tay đẩy tôi ra:

“Mẹ đi đi! Đi đi!”

“Tất cả là tại mẹ! Nếu không phải mẹ giành giật với ba, thì ba đâu có bỏ con!”