Là cô Lưu.

“Lý Trân, đừng tưởng trong bệnh viện tôi sợ cô. Tôi chỉ không muốn làm mọi chuyện rùm beng, khó xử lý thôi. Cô tốt nhất nên cho tôi một câu trả lời rõ ràng: con riêng cũng có quyền thừa kế. Tôi không đòi nhiều, chỉ cần 40% tài sản của Lý Quốc Cường. Cô đồng ý hay không?”

Cô ta ngẩng cao đầu, ánh mắt ngạo mạn, kiêu căng.

“Vào nhà rồi nói, chắc cô cũng không muốn bị người khác vây xem đâu nhỉ?”

Mẹ tôi bình tĩnh mở cửa, đồng thời kéo cả tôi vào theo.

“Biết điều đấy. Nhưng tôi cũng khuyên cô một câu, cùng là phụ nữ với nhau, nên chăm chút cho bản thân một chút đi. Cô đã già rồi, lại chẳng biết làm đẹp, có người đàn ông nào còn thích cô nữa chứ?”

Cô ta ngồi xuống sofa, định vắt chân lên, nhưng vừa liếc thấy mẹ tôi cầm dao bước ra từ nhà bếp với ánh mắt lạnh lẽo, liền sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.

“Cô… cô định làm gì? Cô điên rồi sao?” Ăn_xong_rồi_ngủ

“Không phải cô thích Lý Quốc Cường lắm sao? Vậy thì xuống địa ngục mà đợi hắn đi!”

Mẹ tôi lao lên như tia chớp, con dao găm trong tay cắm thẳng vào ngực cô ta.

Cô Lưu trừng lớn mắt, chết không nhắm được.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi đứng bên cạnh mà ngây người, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Sợ rồi sao? Yên tâm, con là con gái mẹ, mẹ sẽ không đối xử thô bạo với con đâu.”

Mẹ tôi vừa lau sạch máu và dấu vân tay trên con dao, vừa chậm rãi bước về phía tôi.

“Con từ nhỏ đã rất ngoan, lại tự lập, làm gì cũng không cần ai lo lắng. Mẹ rất vui, nhưng dần dần, mẹ lại cảm thấy trống rỗng.

“Mẹ muốn con sống theo ý mẹ, nhưng con lại luôn không nghe lời. Doanh Doanh, con có biết mẹ đau lòng thế nào không?”

“Từ lâu con đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng của mình. Con không thể mãi mãi ở bên cạnh mẹ.”

Tôi khẽ dịch người về phía cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong, chìa khóa không biết đã biến mất từ khi nào.

“Con lớn rồi, chẳng lẽ không còn là con của mẹ nữa sao? Mẹ đã hết lòng hết dạ vì con và bố con, vậy mà cả hai hết lần này đến lần khác phản bội mẹ. Đã vậy thì, mẹ cũng không ép buộc nữa.”

Bà ấy càng lúc càng tiến gần, trong ánh mắt kinh hãi của tôi, bất ngờ giơ con dao lên.

Nhưng không phải đâm về phía tôi, mà là nhét thẳng vào tay tôi.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, khi nhận ra ý đồ của bà ấy, toàn thân tôi lạnh toát, mồ hôi túa ra như mưa.

Bà ấy muốn đổ tội giết cô Lưu lên đầu tôi!

“Doanh Doanh, con rất thông minh, yên tâm đi, mẹ sẽ làm chứng cho con. Nói rằng là cô ta định hại con trước, con chỉ là phòng vệ quá mức mà thôi. Cùng lắm là ngồi tù vài năm, chờ con ra ngoài, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, sống nương tựa vào nhau đến cuối đời, được không?”

Bà ấy bỗng bật cười điên dại, mắt đỏ hoe, dáng vẻ hoàn toàn mất trí.

“Rồi sau đó thì sao? Cả đời con phải gánh tội danh giết người ư? Sống như vậy có ý nghĩa gì?

“Mẹ luôn tự cho là vì con tốt, nhưng mẹ có bao giờ hỏi con có cần hay không?

“Mẹ chưa từng yêu con, mẹ chỉ muốn kiểm soát con! Con không đời nào làm con dê thế tội cho mẹ!”

Tôi mạnh tay ném con dao xuống đất, lao về phía ban công.

Nơi này chỉ cao ba tầng, nhảy xuống có thể gãy chân, nhưng ít nhất vẫn còn đường sống.

Mẹ tôi đã hoàn toàn mất lý trí, những hành động của bà ấy không còn chút logic nào.

Nhưng tôi không thể để bà ấy hủy hoại cuộc đời mình!

“Không nghe lời sao? Đồ vô ơn! Vậy thì xuống địa ngục đi!”

Bà ấy gào lên điên cuồng, bộc phát sức mạnh đáng sợ, cố gắng đẩy tôi xuống để tôi rơi đầu xuống đất mà chết.

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng sức lực càng lúc càng yếu đi.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sẽ chết tại đây, cánh cửa bỗng bị phá tung, cảnh sát xông vào trong.

Trong cơn mơ hồ, khuôn mặt méo mó đầy căm phẫn và không cam lòng của mẹ tôi dần trở nên nhòe đi, cuối cùng chìm vào hư vô.

Lần nữa mở mắt, tôi đã ở trong bệnh viện, cảnh sát đứng ngay bên cạnh giường bệnh.

“Sao các anh lại đến kịp lúc vậy? Rõ ràng tôi chưa kịp báo cảnh sát.”

“Có một người bạn của bố cô làm việc ở sở cảnh sát. Khi đến thăm ông ta, anh ấy phát hiện có một mảnh gốm nhỏ ở phía sau đầu của ông ấy, nghi ngờ rằng ông ta không phải bị ngã mà là bị tấn công. Vì vậy, chúng tôi đã đến nhà cô để điều tra tình hình, không ngờ lại bắt gặp cảnh Lý Trân đang ra tay giết người.”

Mọi chuyện xoay chuyển quá chóng vánh khiến tôi cổ họng khô khốc, nhất thời không thể thốt ra lời nào.

“Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Lý Trân tự làm tự chịu, chuyện này không liên quan đến cô. Chứng cứ đã rõ ràng, thứ chờ đợi bà ta chỉ có thể là phán quyết công bằng của pháp luật. Nếu cần, cô có thể liên hệ với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô tìm đến các chuyên gia tư vấn tâm lý.”

Anh ấy thở dài, vỗ nhẹ lên vai tôi.

Có lẽ trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một cô gái trẻ, sau khi trải qua biến cố này sẽ suy sụp không gượng dậy nổi.

Nhưng anh ấy đã lầm. Ăn_xong_rồi_ngủ

Lúc này đây, tôi chỉ cảm thấy được giải thoát.

Mẹ tôi không ngoài dự đoán, bị tuyên án tử hình.

Ngày hành quyết, tôi không đến xem.

Bởi vì ngay giây phút bà ấy quyết định đổ tội cho tôi, tình mẹ con giữa chúng tôi đã hoàn toàn cắt đứt.

Còn về bố tôi, sau một tháng nằm viện, cuối cùng cũng ra đi trong trạng thái chết não.

Đôi khi tôi nghĩ, cuộc đời vô thường chính là như vậy.

Nhưng ai cũng có số phận của riêng mình.

Bố mẹ tôi tự làm tự chịu, chỉ có tôi, là người duy nhất còn con đường phía trước.

Và con đường ấy, chỉ toàn ánh sáng và hy vọng.