22

Những ngày sau ly hôn còn vui vẻ và trọn vẹn hơn tôi tưởng.

Ba tháng sau, tôi nhận được khoản lợi nhuận đầu tiên từ tiệm bánh, gần 100.000 tệ.

Trùng hợp là sinh nhật 60 tuổi của ba.

Là con gái lớn, tôi phải về giúp đỡ.

Tôi liên hệ khách sạn, sắp xếp MC, quyết tâm tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng và chỉn chu cho ba.

Hôm đó, Tống Diễn dẫn Tống Dữ Thành đến dự, bên cạnh là Trần Yên, trông như một gia đình hoàn chỉnh.

Thấy tôi, mắt Tống Dữ Thành bỗng sáng rực lên.

Nhưng tôi chỉ nhìn con một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt.

Gương mặt con lập tức ủ rũ.

Trần Yên dường như rất e dè tôi, nắm chặt tay Tống Diễn, ánh mắt nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tống Diễn khẽ gật đầu với tôi.

Tôi cũng lễ phép gật đầu đáp lại.

Suốt buổi tiệc, ánh mắt của Trần Yên luôn dán vào Tống Diễn.

Như thể sợ anh sẽ bị ai đó cướp mất.

Cũng đúng, chỉ xét ngoại hình, Tống Diễn đúng là vượt trội hơn tất cả đàn ông trong bữa tiệc.

Chưa kể, công ty của anh sắp niêm yết trên sàn chứng khoán.

Nói một cách công bằng, Tống Diễn đúng là kiểu đàn ông đẹp trai và giàu có.

Trần Yên thích anh ta, điều đó tôi có thể hiểu được.

Nhưng Trần Yên có lẽ không biết.

Tống Diễn có thể tập trung làm việc, có thời gian rảnh để tập gym và chăm sóc ngoại hình, là vì ở nhà anh ta có một người vợ tận tụy.

Tôi giữ cho ngôi nhà ngăn nắp, để anh ta có thể tự do tỏa sáng bên ngoài.

Nhưng tại sao phải như vậy?

Sau khi ly hôn, tôi nhận ra một điều lớn nhất:

Dâng hiến bản thân để đầu tư cho người khác là một canh bạc lớn.

Và phần lớn những canh bạc này đều thua.

Nhưng tập trung vào chính mình, chắc chắn sẽ luôn thắng.

23

Khi bữa tiệc đã được nửa chừng, tôi nhận ra Tống Dữ Thành gần như không động đũa.

Thân hình nhỏ bé của con khiến việc gắp đồ ăn trở nên khó khăn.

Trần Yên chẳng quan tâm.

Tống Diễn cũng không để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy.

Tôi nghĩ một lát, rồi đi vào bếp làm một tô mì mà con thích ăn nhất.

Sau đó nhờ phục vụ mang đến.

Tống Dữ Thành nhìn thấy tô mì quen thuộc, nước mắt rơi lã chã.

Giữa lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, chỉ có tôi nhận ra con đang không ổn.

Con cuối cùng cũng hiểu ra sự sai trái của mình, vừa khóc vừa chạy đến chỗ tôi: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết sai rồi. Mẹ đừng bỏ con được không?”

Cả khán phòng im bặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Tống Dữ Thành chạy từ chỗ của Trần Yên đến.

Gương mặt Trần Yên đầy khó chịu.

Nhiều vị khách bắt đầu thì thầm:

“Thì ra đây mới là mẹ ruột của đứa trẻ à?”

“Chậc, các anh chị không biết sao? Con gái lớn đã ly hôn, cô em gái mới là người đến sau.”

“Không thể nào? Chị gái mà em gái còn lao vào chồng chị mình? Không thấy xấu hổ sao?”

“Tôi nói thật, tội nhất vẫn là đứa bé. Có mẹ kế là có cha dượng. Nhìn đi, tiệc gần tàn rồi mà thằng nhỏ còn chưa ăn no. Ai quan tâm chứ? Cũng chỉ có mẹ ruột mới để ý.”

Những lời bàn tán mỗi lúc một lớn hơn.

Tôi kéo tay Tống Dữ Thành ra: “Xin lỗi, mẹ con không phải tôi.”

Tống Dữ Thành nước mắt giàn giụa: “Mẹ chính là mẹ con! Chỉ có mẹ mới quan tâm con! Chỉ có mẹ mới nhận ra con không vui! Mẹ ơi, con thực sự biết lỗi rồi!”

24

Muộn rồi.

Tình yêu tôi dành cho Tống Dữ Thành đã cạn kiệt từ khi con cùng mọi người thiên vị Trần Yên.

Tại sao tôi vẫn làm cho con một tô mì?

Vì tôi không muốn bất kỳ ai làm mất đi bản ngã của tôi.

Sai lầm của tôi là không có góc cạnh để tự bảo vệ mình.

Chứ không phải sai vì thật lòng với người khác.

Nếu bất kỳ đứa trẻ nào chưa được ăn no, tôi cũng sẽ chuẩn bị một tô mì.

Nhưng Tống Dữ Thành lại cố níu lấy tôi không buông.

Đối mặt với những ánh mắt và lời bàn tán xung quanh, Trần Yên chỉ có thể kéo Tống Dữ Thành lại: “Thành Thành, qua đây.”

Tống Dữ Thành hất tay cô ta ra: “Cô là người xấu! Con không cần cô! Cô chỉ muốn cưới ba con! Cô chẳng thèm quan tâm con có ăn no không!”

Lời nói của con làm cả phòng tiệc xôn xao hơn, khiến ba tôi cũng phải bước ra.

Ông chống gậy, đi đến.

Tôi lo ông bị cao huyết áp, vội trấn an: “Không sao đâu ạ, để con xử lý.”

Nhưng không ngờ, ông lại bất ngờ dùng gậy gõ một cái vào tôi.

Tôi đau đến mức suýt khuỵu xuống tại chỗ.

Là Tống Diễn đã đỡ tôi một cái.

Tôi không thể tin nổi nhìn về phía ba.

Đến cả việc gạt tay Tống Diễn ra tôi cũng quên mất.

Ba dùng gậy đập mạnh xuống sàn, ánh mắt già nua đục ngầu chỉ tràn đầy sự bảo vệ cho Trần Yên: “Nói bậy bạ cái gì? Trần Dư ly hôn là do nó vô dụng! Liên quan gì đến Trần Yên!”

25

Đúng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, ba luôn thiên vị Trần Yên, không thích tôi.

Dù tôi đã cố gắng hết sức để làm ông hài lòng.

Rõ ràng bữa tiệc mừng thọ này là do tôi bỏ tiền ra tổ chức.

Nhưng tôi không nhận được từ ba dù chỉ một lời khen.

Khi có người nói điều không tốt về Trần Yên, ba sẵn sàng mắng tôi ngay trước mặt tất cả mọi người.

Từ lúc tôi lấy chồng đến lúc ly hôn, ông chưa từng đứng về phía tôi dù chỉ một lần.

Từ nhỏ đến lớn, ông chưa bao giờ bảo vệ tôi.

Tôi gượng đứng dậy trong sự bẽ bàng: “Ba, con luôn thắc mắc, tại sao ba lại ghét con đến vậy?”

Cái tát ngày thơ bé luôn là chiếc gai đâm sâu trong lòng tôi.

Bị bỏ rơi, bị chèn ép tinh thần trong suốt nhiều năm.

Điều đó khiến tôi lớn lên với thói quen bỏ qua cảm xúc của chính mình, cố gắng làm hài lòng người khác trong công việc, tình bạn và cả hôn nhân.

Tôi tưởng rằng mình đã vượt qua được, xây dựng được một con người vững vàng, mạnh mẽ, nỗ lực để tiến lên.

Nhưng khát khao tình yêu thương từ ba lại dễ dàng đè bẹp tôi.

“Chẳng lẽ mày không đáng bị ghét sao?” Ba lạnh lùng nhìn tôi. “Tao bảo mày bỏ tiền ra làm tiệc mừng thọ cho tao là vì mày muốn diễn trò này đúng không? Tính toán của mày giờ vỡ lở rồi đấy! Người đàn ông mày không giữ được thích Trần Yên, mày trách nó làm gì?!”

26

Gậy trong tay ba lại đập mạnh xuống bàn tiệc.

Ông thà phá hủy bữa tiệc mừng 60 tuổi của mình cũng phải bảo vệ danh dự cho Trần Yên.

Từ nỗi đau ban đầu, tôi đã bình tĩnh lại. Tôi gọi quản lý khách sạn đến.

Tôi chỉ vào Trần Yên: “Ghi hóa đơn cho cô ta thanh toán.”

Giữa sự ngỡ ngàng của mọi người, tôi cúi chào ba thật sâu: “Dù con có làm gì cũng không thể khiến ba yêu thương, nếu vậy, xin giao những việc còn lại cho Trần Yên lo liệu. Ngoài ra, bảo hiểm và lịch khám sức khỏe mà con đặt cho ba cũng sẽ hủy hết. Từ nay, nếu có gì, hãy tìm Trần Yên, đừng tìm con nữa.”

“À, còn một điều.” Tôi quay sang các họ hàng lớn tuổi đang có mặt: “Con tình cờ nghe mọi người chúc mừng ba vì đã nuôi hai đứa con gái khôn lớn và có được hồi báo. Con muốn đính chính lại, con đã nghỉ học từ năm 17 tuổi, ba không hề nuôi dạy con. Tiền con kiếm được đều bị ba lấy để cho em gái đi du học.”

“Vì vậy, làm ơn đừng nói con là do ba nuôi lớn, con không nhận nổi.”

“Về chuyện hôn nhân của con, ly hôn là lựa chọn của con, lỗi ai cũng có, không muốn nhắc lại.”

Nói xong, tôi quay lưng rời đi.

Từ nay, tôi sẽ không còn đau lòng vì sự thiên vị của ba nữa.

Vứt bỏ những xiềng xích cũ kỹ, giờ đây tôi mới thực sự hiểu mình là ai.

Cuộc đời tôi, chẳng phải cũng là một hành trình cởi bỏ những ảo tưởng về tình thân, về máu mủ đó sao?

27

Sau khi hiểu ra tất cả, bước chân tôi trở nên nhẹ nhõm hơn.

Dù một lần nữa, tôi lại đứng giữa màn đêm tăm tối, một mình.

Nhưng tôi không còn cảm thấy buồn nữa.

Ngước lên, tôi nhìn những tán lá rậm rạp của cây ngô đồng phía trên.

Thời thơ bé, mỗi lần bị ba phớt lờ hoặc ép buộc nghỉ học, tôi đều trốn dưới gốc cây này khóc một mình.

Tôi mơ hồ biết rằng, vì mẹ đã phản bội ba, rời khỏi gia đình, nên ba mang định kiến ấy đổ lên tôi.

Bởi vì tôi có gương mặt quá giống mẹ.

Tôi đã gánh lấy tội lỗi của mẹ lên mình, sợ rằng sẽ không được ba yêu thương.

Nhưng giờ đây, khi tôi cuối cùng đã mất đi những điều từng sợ mất nhất,

Trái tim tôi lại trở nên bình thản.

Cuộc đời tôi cũng dần trở nên phong phú hơn.

Lá ngô đồng xào xạc trong gió.

Giọng nói của Tống Diễn vang lên phía sau: “Mỗi khi em buồn, em đều đến đây.”

Tôi quay lại.

Anh ngậm một điếu thuốc, đứng tựa vào đầu xe, nhưng chưa châm lửa.

Tống Dữ Thành ngủ ở ghế sau, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.

Tôi nhìn thêm một chút.

Giọng Tống Diễn khàn khàn: “Trần Yên không có ở đây.”

Anh như muốn giải thích: “Tôi và em gái em chưa từng xảy ra chuyện gì thực sự.”

Anh im lặng, trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt đen thẫm.

Tôi nhận ra, chiếc xe của anh đã được trang trí lại, trở về phong cách tôi từng chọn cho anh.

Nhưng có những thứ, một khi đã thay đổi, sẽ không thể quay lại như trước.

“Giữa chúng ta, thực sự không còn khả năng nào nữa sao?”